Thuận Thiên

Chương 125: Trường Sinh Thành



Chương 125: Trường Sinh Thành

Trường Sinh Thành, một thành trấn lớn thuộc địa phận Tây Châu của Xa Quốc.

Toàn bộ tòa thành bị chia cắt bởi một con sông lớn có tên là sông Trường Sinh. Cho nên, nhìn bề ngoài thì Trường Sinh thành rất giống với hai tòa thành riêng biệt.

Một nửa Trường Sinh Thành có địa hình đồi núi, nửa còn lại là đồng bằng. Nơi có địa hình đồi núi gọi là thượng thành, còn phần đồng bằng thì gọi là hạ thành.

Thượng thành là nơi ở của tầng lớp cao cấp trong thành. Các gia đình nghèo khó hoặc người dân bình thường chỉ đủ khả năng sinh sống ở hạ thành.

Thượng thành và hạ thành kết nối với nhau bằng hệ thống 5 cây cầu gỗ. Hai đầu cầu sẽ là hai cổng thành hướng ra sông, đối diện với nhau. Ở trên cạn, 3 mặt thành khác cũng có 3 cánh cổng. Như vậy, thượng thành có 8 cổng, hạ thành cũng có 8 cổng.

Ở vùng đất Tây Châu, Trường Sinh Thành không tính là thành trấn lớn nhất, nhưng lại là thành trấn náo nhiệt nhất. Bởi vì Trường Sinh Thành không nằm dưới quyền quản lý của triều đình mà được xây dựng và quản lý bởi Trường Sinh Môn.

Trần Minh Quân biết những điều này qua lời kể của võ đoàn An Băng. Hắn chỉ nghe biết như vậy chứ cũng không thể phân biệt được vị trí của nó. Mà nhìn lên mô hình hành tinh thì hắn cũng chịu. Trên đó không có chú thích hay địa danh gì, cơ bản chỉ là một mô hình thu nhỏ của hành tinh này.

Trần Minh Quân cũng đã thử đưa ra ý muốn bổ sung thêm chi tiết vào mô hình này. Hắn muốn nó trông giống như Google bản đồ vậy. Nhưng kết quả là không có tác dụng.

Từ đó, Trần Minh Quân kết luận, hắn chỉ có thể đưa ra những ý nghĩ mà hắn biết. Không thể đưa ra yêu cầu dựa trên dữ liệu mà hắn không biết để cho không gian châu phản hồi.

Lấy ví dụ như, hắn có thể bổ sung thêm thông tin cho vị trí của Bách Sơn Thành. Chính là thành trấn mà hắn đã ở lại trong mấy tháng nay.

Trần Minh Quân dựa theo đặc điểm của Trường Sinh Thành để tìm kiếm trên mô hình. Dĩ nhiên, hắn không tìm loạn mà có cơ sở để xác định.

Đầu tiên, lấy vị trí của Bách Sơn Thành làm chuẩn, hắn sẽ suy ra đại khái phạm vi của toàn bộ Nam Châu. Sau đó, ngược theo hướng tây bắc, phỏng đoán vùng đất Tây Châu để tìm một con sông lớn. Con sông này phải chia cắt một tòa thành ra làm hai. Đặc điểm như thế cũng không quá khó để tìm. Không bao lâu sau,Trần Minh Quân đã tìm thấy được vị trí của Trường Sinh Thành.





Tại diễn võ trường của gia tộc La Vu, nằm trong khu thượng thành thuộc Trường Sinh Thành. Rất nhiều người đang tập trung xung quanh một võ đài hình tròn. Võ đài này cao khoảng 5 mét, đường kính hơn 200 mét. Toàn bộ võ đài được xây dựng bằng một loại đá gọi là hắc nham thạch, nổi tiếng cứng rắn, khó phá vỡ.

Hai bên trái phải của võ đài có hai bậc thang dùng để lên và xuống võ đài. Nhìn vào là thấy nó được thiết kế để cho hai đối thủ đơn lẻ đối chiến với nhau.

Ở đầu mỗi bậc thang cũng đang đứng một người, đang dùng ánh mắt hiếu chiến nhìn chằm chằm vào nhau.

Đứng ở đầu bậc thang bên trái là một người thiếu niên không quá 15 tuổi. Thiếu niên này toàn thân trang phục màu trắng, nhìn vô cùng ưu nhã và tuấn tú. Tay phải của thiếu niên cầm một thanh trường thương. Mũi thương sắc bén chĩa thẳng lên trời cao như muốn xuyên phá cả bầu trời. Thỉnh thoảng, sẽ thấy ánh sáng phản quang lóe lên tại nơi mũi thương, tạo cảm giác sắc bén rợn người.

Đối diện với y cũng là một thiếu niên cùng lứa tuổi. Kiểu cách ăn mặc mười phần đã tính. Thân trên để trần, thân dưới chỉ mặc một cái quần ngắn bằng chất liệu thô sơ. Mái tóc dài buông xả tự nhiên theo gió. Dù chỉ là một thiếu niên, nhưng râu đã dài quá gang tay. Nhìn vào gương mặt còn non nớt, kết hợp với bộ râu dài, làm người ta cảm giác vô cùng không phù hợp.

Vũ khí của thiếu niên này là một thanh trường côn. Thân côn đỏ như máu, lại khá thô to, được y vác lên vai trông khá nhẹ nhàng. Bộ dáng của thiếu niên thì vô cùng tùy tiện, nhưng ánh mắt lại tràn ngập chiến ý.

Toàn bộ người có mặt đều đang nghị luận ầm ĩ, nơi nơi đều là tiếng xì xào. Có điều, nội dung chủ yếu là nói về 2 thiếu niên kia. Họ đang tranh luận xem ai mới là người chiến thắng cuối cùng.

Cách không xa võ đài, có một khán đài đặc biệt. Khán đài này xây cao hơn võ đài vài mét. Ngồi ở trên đó là những người có địa vị cao nhất gia tộc.

Ở vị trí cao nhất chỉ có 3 người, một ông lão, một bà lão và một người trung niên. Nhìn qua là biết, họ là người có thực lực và địa vị cao nhất gia tộc.

Ngồi thấp hơn một hàng ghế chỉ có đúng một người, chính là gia chủ đương nhiệm của gia tộc.



Dưới vị trí gia chủ thì có 8 người, họ đều là trưởng lão. Tối thiểu cũng phải là tu sĩ cấp một.

Cuối cùng là một nhóm đông nhất, hơn 20 người. Là những võ sư đỉnh phong trong gia tộc. Nhóm người này đã đạt cực hạn trên con đường võ đạo. Bước tiếp theo là họ phải đột phá trở thành tu sĩ, hoặc là c·hết già như thế.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên tai của tất cả mọi người.

“Bây giờ sẽ là trận chiến cuối cùng, Hoa Bạch của nội đường đấu với U Dã của ngoại đường. Người chiến thắng sẽ nhận được danh ngạch của La Vu gia tộc ta, thay mặt La Vu gia tộc ta tham gia Trường Sinh Hội.”

“Quy tắc thi đấu rất đơn giản, rơi khỏi võ đài là thua, nhận thua cũng là thua, không còn sức chiến đấu cũng thua”

Sau đó, tiếng nói này dừng lại một chút rồi lại vang lên tiếp

“Trận này, các người có thể toàn lực xuất thủ. An nguy tính mạng của hai người các ngươi sẽ được ba vị lão tổ đảm bảo. Được rồi, bắn tên”

Lời nói vừa dứt, một mũi tên từ xa được bắn ra, bay vun v·út về trung tâm võ đài.

“CẠCH”

Tiếng mũi tên v·a c·hạm vào võ đài vang lên. Hoa Bạch cùng U Dã cũng liền động thủ.

Hoa Bạch dùng chân đá mạnh lên phần cán thương đang hướng xuống đất, thân thương xoay nhanh 270 độ, mũi hướng về phía trước. Tay phải của Hoa Bạch chộp lên cán thương, thuận thế đạp mạnh chân trái rồi lao đi. Người và thương thẳng tắp xông tới, như giao long xuất hải, thế phá vạn vật. Mỗi lần mũi chân chạm đất là tốc độ tăng lên, nhìn chẳng khác nào đang lướt đi.

U Dã cũng không chậm hơn, y hét lên một tiếng. Tay phải nắm chặt trường côn, cả người ngả về trước, đôi chân đạp mạnh rồi lao lên. Bước chân của y nhìn vô cùng nặng nề và cuồng bạo. Từng bước hạ xuống có thể nghe một tiếng phình vọng lại. Cứ như là một gã khổng lồ đang chạy đi chứ không phải một người bình thường.

Khi đôi bên còn cách không tới 10 mét, mũi thương của Hoa Bạch bỗng chuyển từ thế đi thẳng thành những đường chữ Z và xáo trộn không ngừng. Ý đồ làm cho đối thủ không thể phòng bị rồi đâm vào thân thể đối phương.



Ai cũng cho rằng U Dã sẽ dùng trường côn phản đòn tương tự để phá chiêu của Hoa Bạch. Nhưng không ngờ y lại thuận thế chạy mà ngã người gần song song với mặt đất. Trường côn được y huy động, kéo mạnh một đường trên mặt võ đài tạo ra một tia lửa. Trường côn uốn lượn thành hình vòng cung, từ dưới mặt đất đập xéo lên, nhắm thẳng vào bên hông của Hoa Bạch.

Đôi bên lao vào nhau với tốc độ khá nhanh, khi Hoa Bạch thấy U Dã ngã xuống đất thì y cũng biết mục tiêu của trường thương đã mất. Chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi thì tiếng xé gió của trường côn đã vang lên bên tai Hoa Bạch. Y cưỡng ép đạp mạnh chân xuống võ đài, thân hình nhanh chóng nhảy lên, cả người mạnh mẽ xoay tròn một vòng, kéo theo trường thương đập xuống hướng trường côn.

“ĐINH”

Một tiếng v·a c·hạm của binh khí vang lên. Chỉ thấy Hoa Bạch bị phản chấn bay ra xa vài mét mới đứng vững. Đôi tay cầm thương đã có chút rung rung.

Còn U Dã thì thuận thế ngã mà nằm dài ra võ đài. Chỉ thấy y bình tĩnh chống tay rồi đứng lên, vững vàng y nguyên chỗ đó, không xê dịch chút nào.

Một chiêu v·a c·hạm, U Dã đã cho thấy sức lực vượt trội của y so với Hoa Bạch. Tuy cách chiến đấu nhìn rất là hoang dã, không đẹp mắt chút nào. Nhưng trong chiến đấu, đẹp mắt thì có tác dụng gì. Chiến thắng mới là vương đạo.

Sau một vài giây lấy lại tinh thần, cả hai lại tiếp tục lao lên t·ấn c·ông.

U Dã vẫn là như thế, chiêu chiêu đều là dùng sức đè người. Đơn giản và thô bạo vô cùng. Còn Hoa Bạch thì cũng không kém, sau khi chịu thiệt thòi, y cũng đã tự biết mình biết ta. Ưu thế của y không phải ở sức lực mà ở sự linh hoạt. Ra chiêu đều nhắm tới chỗ hiểm, còn đòn thế của đối phương thì y ưu tiên né tránh, không trực diện đối kháng.

Tuy U Dã thích chơi kiểu mạnh bạo, nhưng không có nghĩa là y ngu ngốc. Đứng trước những đòn t·ấn c·ông nguy hiểm và linh hoạt của đối phương thì y vẫn phải phòng thủ. Mà cách phòng thủ của y chính là loạn côn quanh người.

Sau màn v·a c·hạm ban đầu nghiên về U Dã, những đợt chiến đấu về sau đều rất cân bằng. Ai cũng tận dụng sở trường của mình và né tránh sở trường của đối phương. Nhất thời, trên võ đài là hình ảnh loạn côn cuồng dã và bóng thương linh hoạt múa lượn.

Thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng thương và côn v·a c·hạm vào nhau. Đó là lúc bóng hình Hoa Bạch sẽ bị chậm lại một chút do phản chấn. U Dã cũng không tốt hơn, dù có phòng thủ theo hình thức loạn côn, nhưng không thể né tránh hoàn toàn tất cả đoàn t·ấn c·ông. Đối với đòn hiểm thì y có thể ưu tiên đón đỡ, nhưng một số đòn đánh bình thường thì vẫn phải nhận lấy.

Tình cảm trên võ đài lúc này chính là kẻ tám lạng, người nửa cân. Ai cũng không thể làm gì đối phương. Khi Hoa Bạch chịu một đòn phản chấn thì U Dã cũng rất nhanh nhận lại một đòn đánh lên người.

Chiến đấu cả buổi, đến cuối cùng, cả hai đều nhận lấy tổn thương đầy mình. Một bên là ngoại thương còn một bên khác chủ yếu là nội thương. Kẻ chịu nhiều ngoại thương là U Dã, còn Hoa Bạch thì chịu quá nhiều phản chấn lực lượng nên bị nội thương.