Thuận Thiên

Chương 126: Thật ngại quá, tôi đi nhầm đường



Chương 126: Thật ngại quá, tôi đi nhầm đường

Chiến đấu tới bước này, ai cũng có thể nhìn ra được kết quả. Rõ ràng là ngang tài ngang sức. Mặc dù sở trường và thủ đoạn của cả hai không đồng nhất, nhưng lại cân bằng một cách vi diệu. Tình hình này, nếu còn tiếp tục chiến đấu, chỉ có thể dẫn tới lưỡng bại câu thương.

Chính vì vậy, khi Hoa Bạch cùng U Dã định xông vào nhau tiếp tục chiến đấu, một tiếng nói trầm thấp vang lên

“Được rồi, không cần tiếp tục đánh nữa!”

Nghe âm thanh này, Hoa Bạch và U Dã liền dừng lại tại chỗ, toàn bộ khí thế và chiến ý cũng tản đi. Sau đó, cả 2 đưa mắt nhìn về khán đài. Người vừa lên tiếng là gia chủ của gia tộc La Vu, Mộc Khanh.

Chỉ thấy Mộc Khanh từ từ đứng lên, xoay người về sau, cúi đầu hành lễ, tỏ ý kính trọng với 3 người ngồi cao nhất. Hành lễ xong, hắn nhìn về phía võ đài. Ánh mắt tỏ ra vẻ uy nghiêm của bậc tiền bối trong nhà. Khóe miệng hơi mỉm cười nhẹ, rõ ràng là đang rất hài lòng.

Một tiếng “bộp” vô cùng nhẹ vang lên, Mộc Thanh đạp chân xuống khán đài, cả thân hình cứ thế bay lên rồi lướt đi trên không trung, tạo thành một đường vòng cung, cuối cùng là đáp lên võ đài ở phía xa.

Cảnh tượng này chẳng khác nào cảnh các cao thủ dùng khinh công bay lượn trong những bộ phim kiếm hiệp. Điểm khác biệt là nó diễn ra ngoài thực tế, mà động tác của Mộc Khanh cũng vô cùng nhẹ nhàng lưu loát. Giống như nó không lấy đi của hắn bao nhiêu sức lực để làm.

Nếu phải nhận xét một cách khoa học, thì có thể nói thế này, trọng lực của hành tinh này trong một thời gian ngắn dường như đã gần bằng không đối với Mộc Khanh. Cho nên, Mộc Khanh chỉ cần đạp nhẹ một cái là có thể bay lượn một vòng về phía xa.

Mộc Khanh vừa đáp xuống võ đài, Hoa Bạch và U Dã liền hành lễ

“Hoa Bạch tham kiến gia chủ đại nhân”

“U Dã tham kiến gia chủ đại nhân”

Mộc Khanh liền gật đầu hài lòng rồi “Ừ” một tiếng, trong âm thanh mang đậm cảm giác hài lòng vui vẻ. Hắn dùng cả 2 tay vừa ngoắc ngoắc Hoa Bạch và U Dã vừa nói

“Các ngươi làm tốt lắm, tuy chưa phân rõ thắng bại, nhưng cũng không sao, nhanh đến đây bên cạnh ta”



Hoa Bạch cùng U Dã cung kính “Dạ” một tiếng, rồi không nhanh không chậm tiến lên. Khi đã đến gần Mộc Khanh thì dừng lại, một đứng bên phải, một bên trái, nghiêm trang chờ đợi.

Mộc Khanh vươn tay ra, lòng bàn tay chạm l·ên đ·ỉnh đầu của hai người. Một luồng linh khí theo lòng bàn tay tràn ra, dung nhập vào nội thể của Hoa Bạch và U Dã. Luồng linh khí này di chuyển theo các đường kinh mạch và lan tỏa ra toàn thân.

Hoa Bạch và U Dã chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng dễ chịu. Những chỗ b·ị t·hương lập tức được xoa dịu, tuy không thể lành lặn ngay lập tức nhưng cũng hồi phục không ít.

Mấy chục phút sau, Mộc Khanh thu tay lại. Trên gương mặt vốn hồng hào nay đã trở nên tái nhợt, rõ ràng là đã bị tiêu hao rất lớn.

Hoa Bạch và U Dã liền quỳ một chân xuống đất, đồng thanh lên tiếng

“Tạ ơn gia chủ đại chân!”

“Tạ ơn gia chủ đại chân!”

Hành động vừa rồi của Mộc Khanh không đơn thuần là chữa thương. Hắn đã tiêu hao gần hết linh khí của bản thân để kích thích kinh mạch và huyết nhục toàn thân cho Hoa Bạch và U Dã. Có thể nói là một lần tẩy luyện thân thể, giúp ích rất lớn cho quá trình tu luyện sau này cho họ. Sau khi được tẩy luyện bởi linh khí, con đường từ võ sư lên tu sĩ sẽ trở nên rộng mở hơn rất nhiều.

Một võ sư có thể nhận được nhiều lần tẩy luyện, cơ bản là không có hạn chế số lần. Càng được tẩy luyện nhiều lần thì căn cơ càng vững chắc. Tỷ lệ thành công đột phá thành tu sĩ cũng càng cao hơn.

Tuy nhiên, việc hy sinh linh khí để tẩy luyện cho hậu bối cũng phải trả giá nhất định.

Cái giá thứ nhất chính là tuổi thọ. Tu sĩ sở dĩ có tuổi thọ dài lâu là nhờ được linh khí ôn dưỡng thân thể. Một khi tiêu hao linh khí quá đà sẽ làm tổn thương toàn bộ chức năng sống của thân thể. Dù sau này có hồi phục linh khí thì các chứng năng sống cũng sẽ không hồi phục lại mức đỉnh phong lúc trước. Có một phần là tổn thương vĩnh viễn. Cách duy nhất để loại bỏ tổn thương kiểu này chính là đột phá cảnh giới. Nhưng đột phá cảnh giới đâu có dễ dàng mà làm được.

Cái giá thứ hai chính là sự suy yếu trong thời gian dài. Một khi linh khí bị tiêu hao hết, tu sĩ sẽ cần đại lượng thời gian để bù đắp lại. Trong thời gian đó, thực lực của tu sĩ sẽ suy yếu phạm vi rộng. Nếu bị tập kích thì tỷ lệ t·ử v·ong sẽ vô cùng cao.

Hiện tại, tu vi của Mộc Khanh là linh sĩ nhất tinh tầng thứ 3. Nghĩa là, hắn đang có 13 cái khí hải. Muốn bổ sung linh khí đầy đủ cho 13 khí hải này, Mộc Khanh sẽ tốn ít nhất 5 năm. Bởi vì năng lượng thiên địa của hành tinh này vô cùng mỏng manh. Từ đó cho thấy, việc làm của hắn là một ân huệ to lớn ra sao đối với Hoa Bạch và U Dã.



Lúc này, chứng kiến thái độ chân thành và ánh mắt cảm kích thật lòng của 2 người. Mộc Khanh lại càng thêm hài lòng. Hắn làm vậy là đang đầu tư, đầu tư vào thế hệ trẻ của gia tộc. Cũng là để nâng cao lòng trung thành của con cháu. Đồng thời, hành động công khai thế này sẽ khuyến khích toàn bộ tộc nhân khác. Có thể nói, Mộc Khanh là một gia chủ tốt.

Mộc Khanh nhẹ nhàng dìu Hoa Bạch và U Dã đứng dậy, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn cả 2 rồi nói

“Cho dù cạnh tranh nhau, nhưng ta hy vọng hai ngươi luôn nhớ đến một chuyện, các ngươi là người cùng một gia tộc. Tuyệt đối phải lấy gia tộc làm đầu. Hôm nay các ngươi không thể phân ra thắng bại, nhưng danh ngạch vẫn chỉ có một. Vì vậy, ta quyết định dùng vận may rủi để chọn lựa. Cho dù ai giành được danh ngạch, người còn lại vẫn là anh kiệt ưu tú của gia tộc. Các ngươi có đồng ý hay không?”

Hoa Bạch và U Dã liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt tuy tràn đầy chiến ý và cạnh tranh, nhưng đã có một loại thống nhất rõ ràng. Sự thống nhất đó chính là gia tộc. Chính vì vậy, họ đồng loạt hô lên

“Mọi chuyện xin nghe theo quyết định của gia chủ”

Mộc Khanh nghe vậy thì lấy trong người ra một viên thuốc hình con nhộng. Viên thuốc này to bằng đầu ngón tay, dài khoảng 2cm. Là loại thuốc rất phổ biến trên hành tinh này, gọi là Tĩnh Tâm Dược.

Tác dụng của nó rất đơn giản, giúp cho người tu luyện dễ dàng đi vào trạng thái tĩnh tâm khi tu luyện. Nếu xét về mặt khoa học, có thể xem nó là một loại thuốc tác động đến thần kinh. Rất giống với thuốc giảm đau và kích thích tỉnh táo. Bởi vì phổ biến, nên giá thành không cao. Và luyện chế cũng không có quá khó khăn.

Loại thuốc này có một đặc tính vô cùng thú vị. Nếu v·a c·hạm mạnh thì sẽ tạo thành một hiệu ứng nổ nhẹ, nhìn như pháo hoa siêu nhỏ. Ánh sáng phát ra sẽ ngẫu nhiên là xanh lục hoặc đỏ tía. Chuyện này hoàn toàn ngẫu nhiên, không ai biết nguyên do và cũng không ai có thể chắc chắn được viên thuốc nào sẽ cho ra màu nào lúc nổ.

Nhìn thấy Tĩnh Tâm Dược, Hoa Bạch và U Dã đều hiểu ý của gia chủ. Chuyện này cũng rất phổ biến, khi muốn chọn lựa một việc dựa trên may rủi, người ta thường sẽ dùng cách này. Bởi vì những cách khác đều có thể dễ dàng g·ian l·ận bằng thần thức của tu sĩ.

Mộc Khanh điềm đạm nói

“Hoa Bạch, U Dã, các ngươi hãy chọn màu đi”

Chọn gì cũng chỉ là hên xui may rủi, nên hai người không do dự gì cả. Hoa Bạch lên tiếng trước

“Con chọn màu xanh lục”



Nghe vậy, U Dã cũng không phản đối mà nói theo

“Được, vậy màu đỏ tía sẽ là của con”

Mộc Khanh vô cùng hài lòng cho thái độ quyết đoán của 2 người. Hắn mỉm cười hòa nhã rồi nói

“Tốt lắm, hãy nhớ rõ lời ta. Cho dù ai được danh ngạch, thì người còn lại cũng là tuấn kiệt của gia tộc ta, chớ có để trong lòng chuyện này”

Nói xong thì hắn vung tay, ném mạnh viên tĩnh tâm dược xuống mặt võ đài.

“BỤP”

Một t·iếng n·ổ nhỏ nhẹ vang lên, âm thanh không lớn nhưng đủ cho toàn trường đều nghe thấy. Một chùm sáng đỏ tía hiện ra và tràn ra xung quanh rồi nhanh chóng biến mất. Như vậy, người đoạt được danh ngạch chính là U Dã.

Thế nhưng, tình cảnh hiện tại có chút quỷ dị. Toàn bộ mọi người đều nhìn chằm chằm vào chỗ v·ụ n·ổ vừa rồi. Bởi vì ánh sáng đỏ tía tan biến đi thì một bóng người cũng đã đứng lù lù ở đó.



Trước đó không lâu, Trần Minh Quân tìm ra vị trí của Trường Sinh Thành. Hắn liền động ý niệm, muốn truyền tống bản thân đến thượng thành của Trường Sinh Thành.

Thiên địa biến đổi trước mắt. Khi tầm nhìn quay trở lại, hắn thấy xung quanh mình có một màn ánh sáng đỏ tía đang từ từ tan biến.

Kế tiếp, hắn phát hiện bản thân vậy mà đang đứng ở trên một cái đài cao. Bên dưới là hàng trăm ánh mắt đang trợn ra nhìn hắn. Tình cảnh vô cùng lúng túng và quỷ dị, làm cho hắn cũng cảm thấy ngại ngùng.

Cái này chẳng khác nào bản thân đột nhiên di chuyển tới nhà tắm nữ. Tuy chỗ này không phải nhà tắm nữ, nhưng đột nhiên xuất hiện và bị mấy trăm người nhìn trợn cả mắt cũng có cảm giác không khá hơn.

Trần Minh Quân quay qua nhìn Mộc Khanh đang đứng gần mình nhất. Hắn ngượng ngùng giơ tay lên làm động tác chào kiểu Trái Đất.

“Xin chào .. Thật ngại quá, tôi đi nhầm đường”