Thuận Thiên

Chương 127: Ta chỉ muốn hỏi chút chuyện



Chương 127: Ta chỉ muốn hỏi chút chuyện

Cử chỉ không được tự nhiên của Trần Minh Quân, kết hợp với kiểu nói chuyện nghe lạ lạ của hắn, làm cho toàn bộ người có mặt cảm thấy hắn đang trêu chọc họ. Hơn nữa, chỗ này là bên trong gia tộc La Vu, Trần Minh Quân bất ngờ xuất hiện, nói sao cũng là cố ý xâm nhập.

Và dĩ nhiên, sau phút chốc kinh ngạc thì họ cũng đã kịp phản ứng.

Nhất thời, toàn bộ tộc nhân của gia tộc La Vu liền chuyển sang tư thế đối địch. Dù Mộc Thanh đang suy yếu, nhưng cũng nhanh chóng làm ra thủ thế, sẵn sàng chiến đấu. Hoa Bạch cùng U Dã cũng giơ trường thương và trường côn lên, hướng về phía Trần Minh Quân.

Tình cảnh này làm cho những lời định nói tiếp theo của Trần Minh Quân không thể ra khỏi miệng. Hắn còn chưa kịp suy nghĩ phải làm gì tiếp theo thì đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác báo động kịch liệt.

Từ trước đến nay, Trần Minh Quân vẫn luôn tin tưởng tuyệt đối vào linh cảm của bản thân. Cho nên, vừa cảm giác được nguy hiểm, trong đầu hắn liền phóng thích ra một ý niệm. Theo ý niệm đó, toàn bộ không gian xung quanh hắn bất chợt bị đông cứng.

Động tác của tất cả mọi người đều dừng lại tại chỗ. Đây không phải thời gian ngưng đọng mà do không gian bị ngưng động. Ở trong phạm vi này, chỉ có một mình Trần Minh Quân là không bị ảnh hưởng. Những người còn lại đều bị cố định một chỗ, toàn bộ hành động cử chỉ đều ngưng trệ, cả hít thở cũng không thể.

Trần Minh Quân quay lưng lại, hắn liền nhìn thấy cảnh tượng làm hắn giật mình trong lòng. Một thanh trường kiếm linh khí to lớn và sắc bén đang dừng lại cách hắn không quá một mét. Phía sau trường kiếm này là một vệt không khí xé mở kéo dài, hình thành một làn sóng vô cùng đẹp mắt.

Đây là do tốc độ của trường kiếm quá nhanh, nhanh tới mức âm thanh còn chưa kịp phát ra thì nó đã tiến đến gần sát hắn. Cũng vì tốc độ quá nhanh, cho nên không khí nơi trường kiếm đi qua cũng bị xé ra, tạo thành những làn sóng khuếch tán ra xung quanh.

Theo dấu những làn sóng không khí này, Trần Minh Quân có thể thấy người xuất thủ là ông lão ngồi ở vị trí cao nhất trên khán đài. Một tay của ông ta vẫn còn làm tư thế chỉ ra, thân thể cũng đã bay lên khỏi khán đài một đoạn ngắn.

Trần Minh Quân biết, những người ở đây đã hiểu lầm hắn. Có lẽ hắn đã xuất hiện không đúng nơi cũng không đúng lúc. Cho nên, mặc dù hắn gặp nguy hiểm suýt nữa m·ất m·ạng, nhưng trong lòng cũng không có bao nhiêu oán hận.



Không gian ngưng đọng cũng không thể cứ duy trì mãi. Không phải hắn không thể mà là không muốn. Bởi vì nếu không sớm giải trừ, những ai chưa phải là tu sĩ ở đây đều sẽ c·hết ngạt.

Trần Minh Quân lấy lại tinh thần, ánh mắt cứ như dán vào thanh trường kiếm linh khí, nhưng kỳ thật là hắn đang suy nghĩ nên làm gì và nói gì cho đúng.

Còn lúc này, trong lòng lão già ra tay với Trần Minh Quân đã kinh sợ tới tột độ. Lão là người có tu vi cao nhất trong gia tộc. Chính vì vậy mà lão mới quyết đoán ra tay phủ đầu. Vốn lão cho rằng, Trần Minh Quân có thể là người do kẻ thù phái tới. Nếu không, vì sao lại đột nhập vào diễn võ trường của La Vu gia tộc, còn là trong thời điểm mấu chốt quyết định danh ngạch kia.

Thế nhưng, khi lão vừa ra tay thì liền cảm thấy toàn bộ thân thể cứng ngắc. Mà cũng không đúng, phải nói là toàn bộ môi trường xung quanh đều bị đông cứng lại. Cả người lão đều bị cố định, một sợi lông cũng không cử động được.

Hơn nữa, không ngờ cả thanh kiếm ngưng tụ từ linh khí cũng bị cố định. Thực lực này đã vượt ngoài hiểu biết của lão. Tu vi của lão cũng không thấp, đã là linh sĩ tam tinh tầng thứ 8. Chính vì vậy mà lão từng có cơ hội tiếp xúc với dạng tồn tại cao cấp hơn.

Thứ khả năng khủng kh·iếp của người trước mắt, hoàn toàn nằm ngoài năng lực của tất cả những người mà lão biết. Kể cả vị kia của Trường Sinh Môn cũng chưa chắc có khả năng ngưng động toàn bộ không gian kiểu này. Bởi vì tư duy và suy nghĩ của lão vẫn hoạt động, cho nên lão biết đây là ngưng đọng không gian.

Lão vô cùng hối hận. Lão hối hận vì bản thân quá nóng vội. Chưa suy xét gì mà đã ra tay với loại tồn tại dạng này. Nhưng có hối hận thì cũng đã muộn. Nhìn bộ dáng trầm ngâm của đối phương. Chắc chắn kế tiếp sẽ là một đợt h·ành h·ạ vô cùng khủng kh·iếp. Và theo đó, toàn bộ gia tộc La Vu cũng sẽ bị xóa bỏ.

Cũng không thể trách lão ra tay vội vàng, không chịu suy xét kỹ lưỡng. Nếu Trần Minh Quân xuất hiện khi chưa có v·ụ n·ổ tĩnh tâm dược thì chắc chắn lão sẽ thấy được nhiều hơn. Nhưng bởi vì có v·ụ n·ổ của tính tâm dược che mắt, cho nên trong vô thức, những người ở đây đều cho rằng Trần Minh Quân đã dùng thủ thuật che mắt nào đó để tiến vào.

Hơn nữa, đứng trên võ đài đang là gia chủ của gia tộc La Vu, một vị gia chủ đã bị suy yếu, nếu Trần Minh Quân ra tay g·iết người sẽ rất dễ dàng đắc thủ. Chưa kể, còn có thêm hai người đệ tử trẻ tuổi có thành tích nổi bậc nhất đời này của gia tộc cũng đứng ở gần đó.

Cộng tất cả những lý do này lại, đủ để cho người mạnh nhất gia tộc buộc phải ra tay chớp nhoáng. Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn. Cứ đảm bảo an toàn cho Mộc Khanh và hai đệ tử trẻ tuổi rồi tính sau.



Trong lúc lão già này đang gào thét trong lòng thì Trần Minh Quân đã nghĩ ra được chủ ý tạm thời. Hắn mở miệng nói một chữ “Tán”. Lời vừa nói ra, thanh kiếm linh khí liền vỡ vụn thành từng điểm sáng nhỏ, ánh sáng mờ dần rồi biến mất.

Lão già kia chứng kiến cảnh này, dù đôi mắt không thể duy chuyển được, nhưng có thể nhìn thấy sắc thái sợ hãi hiện ra rõ ràng trong đó. Ở trong đầu của lão già liên tục tự lập đi lập lại bốn chữ

“Ngôn xuất pháp tùy!”

“Ngôn xuất pháp tùy!”

“Ngôn xuất pháp tùy!”

Một ý nghĩ lóe lên, không khỏi làm lão ta hoàn toàn tuyệt vọng!

“Mình … có thể … mình vừa ra tay định tru diệt một Vệ Thần! Xong rồi, xong rồi! Gia tộc La Vu xong rồi! KHÔNG … KHÔNG PHẢI, toàn bộ Trường Sinh Thành cũng xong rồi!”

Nói cho công bằng, lão cũng không rõ một Vệ Thần có thể có khả năng “ngôn xuất pháp tùy” hay không. Nhưng người trước mắt chắc chắn là một Vệ Thần. Bởi vì, tuy lão không biết rõ khả năng của Vệ Thần. Nhưng lại biết rõ khả năng của tu sĩ ở dưới cấp độ đó.

Nghĩ như vậy, lòng lão nguội lạnh, không còn có một chút hy vọng tồn tại nào. Hoàn toàn buông xuôi chờ lấy c·ái c·hết. Hoặc có thể nói là chờ đợi một cuộc t·ra t·ấn cho tới c·hết.

Một vị Vệ Thần nổi giận, diệt tộc đồ thành là chuyện không phải lạ lẫm gì. Thần uy không thể bị khinh nhờn, kẻ có tư cách đối mặt với Vệ Thần cũng chỉ có thể là một Vệ Thần khác. Hôm nay, chẳng những lão khinh nhờn, mà còn có ý định đồ Thần.



Không chỉ có lão nghĩ ra được chuyện này. Hai vị lão tổ chưa xuất thủ cũng như vậy. Còn những đệ tử bình thường, chứng kiến động tác hờ hợt của Trần Minh Quân, dù không hiểu rõ ý nghĩa của việc đó, nhưng cũng biết gia tộc đã gặp phải nguy cơ tồn vong. Mà hiện tại bọn họ cũng không thể lo được nhiều như vậy, vì bọn họ đang bị mất dần dưỡng khí. Nếu cứ duy trì trạng thái này, không bao lâu nữa bọn họ đều sẽ c·hết ngạt.

Nhất thời, một bầu không khí u ám và tĩnh mịt bao trùm lên toàn bộ diễn võ trường.

Đúng lúc này, Trần Minh Quân lại lên tiếng

“Các vị! Trước tiên ta có thể khẳng định một chuyện. Ta không có ác ý gì với mọi người. Lý do ta xuất hiện ở đây là một sự cố ngoài ý muốn. Tất nhiên, ta cũng hiểu rõ, có lẽ ta đã xuất hiện không đúng thời điểm và địa điểm, cho nên làm mọi người hiểu lầm.”

Dừng lại một chút, hắn lại nhìn về lão già đã ra tay với hắn rồi nói tiếp

“Vị lão tiên sinh này, ngài cũng thấy rồi đó, ta có thể dễ dàng tru diệt toàn bộ các ngươi. Nhưng ta sẽ không làm vậy, bởi vì như ta đã nói, đây chỉ là hiểu lầm, và ta chỉ muốn hỏi một chút chuyện mà thôi. Các ngươi hiểu rõ vấn đề ta nói chứ?”

Câu sau cùng, hắn dùng giọng to và rõ để nói, có chút ý vị uy h·iếp. Không phải bản tính hắn như vậy, mà là hắn đang thích nghi cách cư xử trong thế giới người ăn thịt người. Cho dù bản thân mình có hòa nhã tới đâu thì cũng phải dựa trên tiền đề là thực lực bản thân đủ mạnh. Lúc đó, người khác mới chấp nhận sự hòa nhã dễ gần của ngươi. Không có thực lực mà đi nói chuyện hòa nhã, rõ ràng là tấu hài, ai sẽ quan tâm ngươi.

Chuyện này hoàn toàn không khác gì trên Trái Đất. Chỉ có điều, kim chỉ nam trên Trái Đất là tiền tài và danh vọng. Một thế giới kim tiền thì kẻ có tiền mới là kẻ có tiếng nói. Lời nói của người giàu mới là chân lý, được người khác ghi nhớ, viết thành sách, trích dẫn khi giao lưu, vân vân và mây mây.

Còn ở thế giới thực lực vi tôn. Lời nói của người mạnh chính là đạo lý. Hắn cho là đúng thì ngươi phải chấp nhận đó là đúng. Đơn giản như vậy thôi.

Sau khi nghe xong những lời nói của Trần Minh Quân. Trong lòng đám người vô cùng nghi hoặc. Từ lúc nào mà cường giả lại hòa nhã và nói đạo lý như vậy? Còn là nói đạo lý sau khi bị người ta ra tay tru diệt bất thành. Nếu cường giả nào cũng chịu nói đạo lý như vậy, thế giới này làm gì có sự kính sợ cường giả như bây giờ.

Thế nhưng, nghi hoặc thì nghi hoặc, dù sao thì đối phương đã nói là sẽ không ra tay tru diệt bọn họ. Chỉ cần biết như vậy là quá đủ. Cho dù là phải trả giá lớn ra sau thì cũng đáng giá hơn là m·ất m·ạng.

Trần Minh Quân dừng lại một chút, hắn cho đám người thời gian suy ngẫm lời hắn nói. Hắn không biết họ suy nghĩ ra điều gì, mà hắn cũng chẳng thể quan tâm. Hắn chỉ cần họ biết hai chuyện mấu chốt là được. Thứ nhất, hắn không có ác ý với họ, chuyện này chỉ là một hiểu lầm. Thứ hai, hắn sẽ không tru diệt bọn họ mà chỉ muốn nói chuyện.