Khi cảm thấy thời gian đã đủ, Trần Minh Quân liền nói một chữ “giải”. Theo lời nói ra, không gian xung quanh liền trở về trạng thái bình thường. Phần lớn những người chưa phải tu sĩ liền cúi người xuống, hai tay chống đầu gối, miệng thì liên tục hít vào thở ra. Lão già đang bay khỏi khán đài thì bị hụt thế, loạng choạng một lúc mới vững vàng đáp xuống.
Vừa đứng vững thân hình, lão già này cùng toàn bộ những người đang ngồi trên khán đài liền nhao nhao phóng nhanh xuống mặt sân của diễn võ trường. Họ không còn dám ngồi ở vị trí cao hơn võ đài, cũng tức là cao hơn Trần Minh Quân. Cùng lúc đó, Mộc Khanh cùng Hoa Bạch và U Dã cùng lùi nhanh khỏi võ đài.
Vừa đặt chân xuống mặt sân, ba vị lão tổ của gia tộc La Vu đồng loạt quỳ xuống. Các tộc nhân khác hành động cũng không chậm hơn. Nhất thời, toàn bộ những người có mặt gần như đồng thời quỳ xuống.
Lào tổ có tu vi cao nhất lớn tiếng hô to
“Tiểu nhân U Thông, bái kiến Vệ Thần đại nhân. Xin cảm ơn đại nhân đã khoan hồng tha mạng!”
Các tộc nhân khác cùng hô to lên đồng thanh
“Xin cảm ơn đại nhân đã khoan hồng tha mạng!”
Đây là lần đầu tiên Trần Minh Quân tự mình trải qua cảnh tượng hùng tráng như vậy. Trước đây cũng có nhiều lần hắn được người khác quỳ bái, nhưng đó chỉ là số ít. Thời còn chưa tu luyện, hắn cũng có xem phim truyền hình, thấy cảnh tượng trăm người quỳ bái bậc đế vương. Nhưng cảm giác giữa xem trên tivi và tự thân trải nghiệm hoàn toàn khác nhau. Phải nói là không thể so sánh với nhau được.
Trong hoàn cảnh hùng tráng này, lòng hắn sinh ra một thứ cảm giác rất lạ, là một thứ cảm giác nắm quyền lực trong tay. Dục vọng với quyền lực nhen nhóm trong lòng hắn một cách thầm lặng. Chính bản thân hắn cũng không cảm thấy được điều này.
Tuy nhiên, đang chìm đắm trong cảm giác khó tả thì hắn chợt nhíu mày. Bởi vì hắn nhớ lại lời nói của U Thông. Cái gì mà “Vệ Thần đại nhân”? Chính thắc mắc này làm Trần Minh Quân tỉnh lại từ trạng thái kỳ dị kia. Hắn chấp tay ra sau lưng, làm ra dáng vẻ bình thản mà nói
“Tất cả đứng lên cả đi!”
Nghe vậy, ba vị lão tổ đồng thanh hô
“Xin tạ ơn Vệ Thần đại nhân”
Cùng lúc đó, các tộc nhân khác cũng hô tạ ơn rồi đứng lên. Tuy nhiên, bọn họ vẫn là hơi cúi thấp đầu, không dám ngẩng lên nhìn. Đây là thái độ nên có của kẻ thấp bé khi đứng trước người mạnh hơn. Trần Minh Quân cũng đã ở trong thế giới này mấy tháng, dù không quen nhưng cũng không lạ.
Lúc này, Trần Minh Quân nhìn về 3 người lão tổ rồi nói
“Ba vị chắc là người có quyền quyết định ở đây. Ta có chút chuyện muốn hỏi các vị. Còn những người khác thì có thể rời đi, ta không ngăn cấm”
U Thông nghe xong thì liền vung tay ra lệnh
“Tất cả tộc nhân nhanh chóng rời khỏi diễn võ trường. Ai về nhà nấy, nhưng không được rời khỏi gia tộc”
Toàn bộ tộc nhân đồng thanh hô “tuân lệnh lão tổ”. Kế tiếp, lần lượt từng đoàn người kéo nhau rời đi. Mộc Khanh cũng dẫn theo Hoa Bạch và U Dã rời đi.
Đợi cho mọi người đã hoàn toàn giải tán, U Thông mới cung kính hướng Trần Minh Quân nói
“Đại nhân, không biết đại nhân có gì cần hỏi, chúng tiểu nhân nhất định biết gì nói đó, tuyệt không dám có nửa lời gian dối”
Trần Minh Quân cũng không có ý đuổi hết mọi người đi. Hắn chỉ là muốn nói, ai muốn đi thì có thể đi. Nhưng đến tai ba vị lão tổ thì nó lại có nghĩa là, Trần Minh Quân chỉ muốn ba người bọn họ ở lại. Nhưng thôi cũng không có vấn đề gì.
Trần Minh Quân cũng không định đứng ở trên võ đài nhìn xuống người ta mà nói chuyện. Bởi vì hắn cảm thấy không quen, với lại đứng xa như vậy nói chuyện làm hắn cảm thấy lạ lạ. Chính vì thế, nghe U Thông hỏi thì hắn cũng cất bước đi xuống võ đài, tiến về phía ba người. Vừa đi hắn vừa nói
“Ba vị cũng không cần quá căng thẳng. Ta thực tình chỉ muốn hỏi chút sự tình, cũng không phải là ép cung hay gì. Chỉ cần các vị giúp được, ta nhất định sẽ có đền đáp.”
Khoảng cách cũng không quá xa, hắn vừa nói hết những lời trên thì cũng đã đứng trước mặt ba vị lão tổ. Bọn họ không dám nhìn thẳng Trần Minh Quân, nhưng vẫn biết Trần Minh Quân đang tiến về phía bọn họ. Cho nên, đầu càng ngày càng cúi thấp, thái độ kính sợ vô cùng rõ ràng.
Trần Minh Quân cũng rất là cảm khái, đây là hành vi đã ăn sâu vào cốt tủy của người trên hành tinh này. Thực lực vi tôn, kẻ mạnh định đoạt kẻ yếu. Kẻ yếu muốn sống chỉ có thể ngoan ngoãn cung kính.
Hắn cũng không quan tâm tới thái độ và cách cư xử của bọn họ nữa. Chỉ nghe hắn hỏi
“Ta đang muốn tìm vị trí chính xác của Trường Sinh Môn. Các ngươi hãy nhìn vào hình ảnh này, rồi chỉ cho ta vị trí của nó”
Lời nói của Trần Minh Quân vừa xong, một phần nhỏ của mô hình hành tinh hiện ra trên không. Cách mọi người khoảng hơn 3 mét. Đây là phần mô hình của khu vực Trường Sinh Thành và xung quanh.
Nghe trần Minh Quân nói, U Thông cùng hai người còn lại cũng ngước mặt lên nhìn. Nhìn thấy cái mô hình trên không thì bọn họ lại thêm một trận kinh ngạc.
Chuyện dùng linh khí ngưng tụ thành vật cũng không khó gì, bọn họ cũng làm được. Nhưng cái thứ đang lơ lửng trên kia thì khác. Quá đầy đủ chi tiết và màu sắc. Phải nói là quá nhiều chi tiết. Chỉ cần trên đó có thêm bóng dáng con người và động vật, chắc chắn họ sẽ tin rằng bản thân đang thực sự đang ở trên cao nhìn xuống mặt đất.
Có điều, kinh ngạc thì kinh ngạc. Sau khi trải qua cảm giác bị giam cầm trong không gian. Họ đã không còn quá sốc khi chứng kiến bản lĩnh khó giải thích của Trần Minh Quân nữa.
U Thông lấy tay chỉ lên phía tây nam của mô hình rồi nói
“Đại nhân, nếu tiểu nhân không nhìn lầm, Trường Sinh Môn là nằm ở hướng này. Nhưng không có trên phạm vi của bản đồ. Chỉ cần ngài đi từ đây thêm ….”
Hắn còn nói chưa xong thì mô hình cũng dịch chuyển đi theo ý hắn nói. Cảnh này rất giống với cách chúng ta lướt Google bản đồ. U Thông chỉ có thể sửa lại lời mình định nói.
“Dạ đúng rồi đại nhân, cứ di chuyển như vậy, gần đến rồi … ”
Được vài hơi thở thì U Thông chỉ tay lên một vị trí trên mô hình rồi hô to
“Thưa đại nhân, ở ngay chỗ đó! Đó chính là Trường Sinh Môn”
Trần Minh Quân nhìn lại vị trí mà U Thông chỉ tay. Đó là một ngọn núi nhìn khá đặc biệt. Hình dáng của nó như là một khối lập phương. Cả bốn bên đều là vách núi thẳng đứng. Không có con đường nào có thể l·ên đ·ỉnh núi. Dĩ nhiên là trừ việc bay lên đó.
Hắn phóng to lên thì thấy thêm nhiều chi tiết. Trên đỉnh núi là rất nhiều công trình kiến trúc. Một trong bốn vách núi lại có một sợi dây to. Sợi dây này nối liền đỉnh núi với một đỉnh núi khác ở gần đó. Chỉ cần là một tu sĩ thì có thể dễ dàng đi qua sợi dây này.
Tại bên kia sợi dây, có một cánh cổng to lớn dựng ở đó. Cánh cổng không có cửa đóng và mở, chỉ có một cái bảng hiệu. Ba chữ Trường Sinh Môn được viết rõ trên đó. Dĩ nhiên là Trần Minh Quân suy đoán, chứ hắn còn chưa biết rõ lắm về chữ viết của thế giới này.
Từ Trường Sinh Thành đến chỗ cánh cổng của Trường Sinh Môn là hơn 200km. Nếu dùng truy phong thú thì cũng phải mất 5 đến 6 giờ mới có thể đến nơi. Chưa kể đến địa hình đồi núi liên miên ở vùng đất này. Nếu bị kéo dài thời gian ra hơn một ngày cũng không có gì lạ. Nhưng Trần Minh Quân đâu có định đi từ từ như vậy.
Sau khi đã biết được vị trí mục tiêu, hắn quay sang nói với ba người U Thông
“Bây giờ ta phải đi Trường Sinh Môn một chuyến. Sau khi xong việc ta sẽ quay lại trả ơn các ngươi.”
Nghe vậy, U Thông liền cung kính đáp
“Dạ không dám phiền đại nhân. Không biết đại nhân đại nhân muốn khi nào xuất phát, để tiểu nhân cho người đi chuẩn bị truy …”
Lão chỉ nói tới đây thì không nói nữa. Ánh mắt nhìn về vị trí Trần Minh Quân vừa đứng mà muốn trợn ngược lên. Lần này thì lão thấy rất rõ ràng. Trần Minh Quân đang đứng sờ sờ ở đó thì đột nhiên hư không tiêu thất. Biến mất đột ngột còn nhanh hơn là bốc hơi nữa.
Giờ thì bọn họ đã hiểu, Trần Minh Quân xuất hiện cũng là theo cùng cách thế này. Nhưng vì lúc đó bị v·ụ n·ổ ánh sáng của tĩnh tâm dược che mắt mà họ không nhận ra. Khổ tâm bọn họ còn cho rằng Trần Minh Quân cố tình lợi dụng v·ụ n·ổ tĩnh tâm dược để xuất hiện một cách thần bí.
Ánh mắt ba vị lão tổ liếc nhìn nhau rồi đồng loạt gật đầu và rời đi. Họ đi triệu tập đại hội gia tộc. Còn mục tiêu của đại hội, dĩ nhiên là để thảo luận cách ứng xử khi vị đại nhân kia quay lại.
Tuy ngoài miệng họ nói không dám. Nhưng kỳ thực trong lòng lại rất chờ mong. Vị trí của Trường Sinh Môn vốn không phải bí mật gì. Ở Trường Sinh Thành này không thể nói ai cũng biết, nhưng số người biết tuyệt đối không ít.
Không ngờ rằng, việc nói ra vị trí Trường Sinh Môn lại có thể nhận lại lời hứa hẹn của một Vệ Thần. Có nằm mơ họ cũng không dám nghĩ đến. Đây có thể là do vận khí của gia tộc bùng phát.
Chính vì vậy, họ cần bàn bạc thật kỹ cách hành xử. Làm sao để thu lại lợi ích lớn nhất cho gia tộc. Lại phải cẩn thận không được làm Vệ Thần không vui. Thậm chí là xin cho gia tộc trở thành tín đồ của Vệ Thần cũng có thể suy xét. Với tính cách dễ nói chuyện của vị đại nhân kia. Nói không chừng sẽ được đồng ý.