Thuận Thiên

Chương 129: Mặt tối của Trường Sinh Môn



Chương 129: Mặt tối của Trường Sinh Môn

Lần này, Trần Minh Quân không tùy tiện dịch chuyển. Hắn xem trên mô hình, lựa chọn một vị trí có nhiều cây xanh để xuất hiện.

Hắn không thể thấy được con người và động vật, nhưng hắn đoán, một chỗ như vậy thì tỷ lệ gặp đệ tử của Trường Sinh Môn sẽ thấp hơn.

Trần Minh Quân làm vậy không phải vì sợ bị phát hiện. Hắn cần im hơi lặng tiếng xâm nhập vào, mục đích là muốn nghe ngóng và điều tra tình hình cụ thể rồi mới hành động. Nếu hắn cứ thế mà lù lù xuất hiện, nói không chừng sẽ có chuyện xấu xảy ra với lũ trẻ.

Dù sao cũng chưa thể chứng minh được điều gì. Thứ hắn đang có chỉ là suy đoán. Nói thật lòng, hắn ước gì suy đoán của hắn là không chính xác.

Tầm nhìn xoay chuyển, khi mọi thứ bình thường trở lại, Trần Minh Quân đã đứng trong một khu rừng. Xung quanh hắn toàn là cây xanh và cỏ dại. Đúng như hắn đoán, không có ai ở xung quanh. Hoặc là nói, dù có người thì xác suất gặp nhau cũng rất thấp.

Vừa đứng vững thân hình, Trần Minh Quân đã tràn thần niệm ra, sử dụng hình thái radar để dò xét xung quanh. Trong phạm vi dò xét, hắn không nhìn thấy một bóng người nào.

Trần Minh Quân lại quan sát lại mô hình một lần, hơi xác định phương hướng rồi từ từ di chuyển về phía trước. Trong quá trình di chuyển, thần niệm của hắn vẫn luôn không ngừng quét tới quét lui hoàn cảnh xung quanh. Nếu có động tĩnh gì bất thường xảy ra, hắn sẽ biết được ở khoảng cách xa.

Cho tới khi hắn đã đứng ở bìa rừng, vẫn không nhìn thấy bóng dáng một ai. Trong lòng Trần Minh Quân cảm thấy có phần quái lạ. Thậm chí, hắn còn hoài nghi mình đi nhầm chỗ. Nếu không phải hắn nhìn thấy từng tòa kiến trúc ở phía xa thì hắn thực sự cho rằng mình đã ở nhầm chỗ.

Lắc lắc đầu, bỏ qua cảm giác khó hiểu trong lòng. Trần Minh Quân tiếp tục đi về phía trước. Thần niệm vẫn luôn quét qua lại xung quanh.

Lúc đầu, hắn còn lựa chọn những chỗ khuất để đi. Dần dần thì đã chuyển sang đi trên đường lớn. Tất cả những nơi hắn đi qua đều vắng tanh như chùa Bà Đanh. Trần Minh Quân đã nhìn thấy đủ loại chim thú, chỉ trừ có con người là không có một ai.



Bất tri bất giác, cước bộ của hắn cũng tăng nhanh hơn. Thẳng tiến về nơi có công trình kiến trúc dày đặc nhất. Không bao lâu sau, ở bên trong phạm vi thần niệm, Trần Minh Quân đã nhìn thấy bóng người.

Liền sau đó, là càng nhiều người hơn xuất hiện. Tất cả đều mặc một loại trang phục đặc trưng. Trang phục nhìn rất giống đạo bào của đạo gia, sau lưng được thêu hai chữ rất lộng lẫy. Chắc là chữ “Trường Sinh”. Có vẻ như là đồng phục của Trường Sinh Môn.

Đám đệ tử Trường Sinh Môn này đều đang đi về cùng một hướng. Chính là hướng có một tòa tháp cao nhất trên đỉnh núi này.

Bên cạnh một số tên còn dẫn theo một đứa trẻ. Thần sắc của những đứa trẻ này đều có một đặc điểm rất giống nhau, chính là phờ phạc, thiếu sức sống. Thậm chí, một vài đứa trẻ còn làm cho người ta có cảm giác vô cùng kỳ lạ. Nhìn vào là một đứa trẻ, nhưng lại có ảo giác như là một cụ già đã sắp gần đất xa trời.

Trên gương mặt của chúng không biểu lộ sắc thái tình cảm gì. Không vui, không buồn, không có gì cả. Chỉ là một gương mặt lạnh tanh, lạnh như một bức tượng. Ánh mắt của chúng vô thần, không có tiêu cự, nhìn tổng quan chẳng khác nào một con rối.

Chứng kiến cảnh này, lòng Trần Minh Quân trầm xuống. Hắn biết, suy đoán của hắn đã đúng. Dù đoán đúng, hắn không cảm thấy vui vẻ gì cả. Trái lại, chính là tức giận và phẫn nộ.

Tuy nhiên, lần phẫn nộ này không làm hắn mất kiểm soát. Bởi vì hắn không muốn tạo ra cảnh tượng máu tanh như lần trước. Việc hắn cần làm lúc bây giờ là phải cứu những đứa trẻ này. Cho dù hắn biết rõ, phần lớn chúng đều không thể sống được bao lâu. Nhưng cứu được bao nhiêu thì cứ cứu.

Chuyện như thế này Trần Minh Quân đã nhìn thấy ở bên trong ký ức truyền thừa. Những đứa trẻ này là n·ạn n·hân của một loại phương pháp tu hành cực đoan gọi là “Hoán Sinh Đại Pháp”. Kẻ tu hành bằng Hoán Sinh Đại Pháp sẽ thường xuyên b·ắt c·óc t·rẻ e·m, rồi sử dụng chúng như một loại tài nguyên tu luyện.

Cứ cách đều một khoảng thời gian, chúng sẽ b·ị c·ướp đoạt sức sống một lần. Khoảng 7 thành sức sống khi bị bóc tách sẽ tan biến vào thiên địa. Còn lại 3 thành sẽ được tu sĩ hấp thu để ôn dưỡng thân thể.



Trong quá trình này, đứa trẻ sẽ phải gánh chịu cảm giác đau đớn như luyện hồn đoạt phách. Mà gánh nặng như vậy đối với những đứa trẻ chưa trưởng thành là không cách nào vượt qua được. Cho nên, sau lần đầu tiên b·ị c·ướp đoạt, hồn phách của chúng đều sẽ bị tổn thương, trở nên ngây ngốc, vô cảm. Thậm chí là vong mạng ngay tại chỗ.

Sau khi b·ị c·ướp đoạt sức sống, chúng sẽ trở nên suy yếu vô cùng. Cần phải tĩnh dưỡng hồi phục thì mới có thể tiến hành c·ướp đoạt tiếp. Cho dù là vậy, sau vài lần đem ra sử dụng, chúng sẽ héo mòn dần rồi c·hết đi. Lúc c·hết, trông chẳng khác nào một n·gười c·hết già, nhưng trong hình hài một đứa trẻ.

Sự độc ác của Hoán Sinh Đại Pháp làm cho nó bị toàn bộ giới tu luyện lên án và không dung thứ. Nhưng vẫn luôn có những kẻ lén lút sử dụng. Bởi vì, phương pháp này giúp kéo dài tuổi thọ của tu sĩ. Đối với những người có tiềm năng vĩnh sinh mà nói, chính là một cách g·ian l·ận thời gian.

Chỉ cần họ có đủ thời gian, sớm hay muộn thì cũng sẽ bước lên vĩnh sinh. Cho nên, khi sắp c·hết già thì họ sẽ làm liều. Sử dụng Hoán Sinh Đại Pháp một cách lén lút. Cho tới khi tu luyện tới cảnh giới đạt được vĩnh sinh thì mới ngừng.

Mục đích chủ yếu của Hoán Sinh Đại Pháp là c·ướp đoạt khí tiên thiên, sau đó là sức sống. Đó là lý do vì sao đối tượng bị chọn lại là trẻ em. Bởi vì trẻ em mới có khí tiên thiên cùng sức sống ngập tràn.

Điểm đặc biệt của Hoán Sinh Đại Pháp là cần tu sĩ có nguyên thần mới có thể thi triển. Trong lúc thi triển còn có thể chia sẻ với một vài tu sĩ khác nhỏ yếu hơn. Trần Minh Quân suy đoán, đám đệ tử này chính là đối tượng được nhận chia sẻ. Còn kẻ thi pháp có thể là cao tầng của Trường Sinh Môn.

Tu sĩ có nguyên thần thì tối thiểu phải có tu vi linh sĩ ngũ tinh. Tu sĩ ở cấp độ này đã có lực lượng thần thức khá mạnh. Phạm vi dò xét cũng tương đối lớn. Có thể nói, toàn bộ đỉnh núi này đều sẽ nằm trong phạm vi bao trùm của thần thức đối phương.

Nhưng! không có việc gì thì tu sĩ rất ít dùng thần thức dò xét xung quanh. Bên cạnh đó, hình ảnh dò xét của thần thức không được rõ ràng như thần niệm. Chỉ cần không quá khác biệt thì cũng khó bị phát hiện ra. Chính vì vậy mà Trần Minh Quân chưa bị phát hiện.

Nhưng Trần Minh Quân đã nhận ra được vấn đề này, cho nên hắn liền thay đổi trang phục đang mặc thành đồng phục Trường Sinh Môn. Kế tiếp, hắn di chuyển bản thân tới một góc khuất, rồi từ từ bước ra hòa vào đám người.

Một người lạ mặt như Trần Minh Quân xuất hiện cũng làm vài đệ tử Trường Sinh Môn chú ý. Tuy nhiên, việc này cũng không có gì kỳ quái. Trường Sinh Môn dù không quá rộng lớn, nhưng cũng có mấy ngàn đệ tử. Chưa kể, hôm nay là ngày đặc biệt, tất cả đệ tử ở mọi cấp bậc đều sẽ tập trung về Trường Sinh Đài tham gia đại lễ trường sinh. Không phải ai cũng nhận ra người khác, tình cờ gặp người không quen mắt cũng hết sức bình thường.

Trần Minh Quân không biết đám đệ tử này tập trung về một chỗ để làm gì. Nên hắn chỉ đi theo, không nói gì với ai cả, tránh bị phát hiện bất thường. Đồng thời, hắn cũng không quên dùng thần niệm dò xét xung quanh. Hai lỗ tai cũng vểnh cao lên để lắng nghe người xung quanh nói chuyện.



Không bao lâu sau, khi hắn tiếp cận một khu hội trường to lớn. Hắn cũng đã biết được đại khái chuyện gì đang xảy ra.

Hôm nay là ngày diễn ra đại lễ Trường Sinh. Trong thời gian diễn ra đại lễ, những đệ tử đang nuôi dưỡng hạt giống sẽ được tiếp nhận “trường sinh tẩy lễ”. Hạt giống chính là những đứa trẻ tội nghiệp kia. Còn “trường sinh tẩy lễ” chắc là việc c·ướp đoạt sức sống của chúng.

Hơn nữa, trong ngày đầu diễn ra đại lễ, sẽ có một màn tranh đấu giành hạt giống. Đối tượng tham gia là những đệ tử chưa có hạt giống hoặc hạt giống của họ đ·ã c·hết.

Khi biết được việc này, trong lòng Trần Minh Quân đã quyết định, nhất định sẽ cứu những đứa trẻ mới. Tuyệt đối không để chúng trải qua hoán sinh đại pháp c·ướp đi sinh mệnh lực.

Trần Minh Quân bắt đầu vạch ra kế hoạch trong đầu. Mà trên thực tế, hắn cũng chẳng cần mưu tính gì phức tạp. Hắn chỉ muốn đảm bảo hốt trọn một mẻ. Không để cho thứ truyền thừa mất nhân tính này lọt ra bên ngoài.

Ở trong không gian châu này, hắn là Thần chân chính. Dù có nhược điểm về chuyện tiêu hao tinh thần lực. Nhưng tiêu hao thì có thể bù đắp, cho nên không đáng ngại.

Dựa theo những gì hắn nghe được. Trường Sinh Môn có 5 người môn chủ. Lần lượt là đại môn chủ, nhị môn chủ cho tới ngũ môn chủ. Trong đó, đại môn chủ Chân Sa là người mạnh nhất. Nghe các đệ tử nói, Chân Sa là một Vệ Thần, những người còn lại thì kém hơn một bậc.

Các thông tin này khá công khai, không chỉ đệ tử Trường Sinh Môn biết, người bên ngoài cũng biết. Chỉ có điều, Trần Minh Quân vẫn không hiểu một chuyện. Đó chính là 2 chữ Vệ Thần. Bởi vì người của gia tộc La Vu cũng từng gọi hắn như thế. Nghe qua có vẻ giống như là một chức danh, nhưng giờ hắn lại cảm thấy đây là một loại danh xưng cho một cảnh giới nào đó.

Thậm chí, hắn cũng đã có suy đoán trong lòng. Đại môn chủ kia có thể là người có tu vi linh sĩ ngũ tinh. Còn bốn tên môn chủ còn lại chắc là linh sĩ tứ tinh. Điều kiện để vận chuyển Hoán Sinh Đại Pháp là phải dùng sức mạnh nguyên thần. Chỉ có linh sĩ ngũ tinh mới có nguyên thần chân chính. Còn linh sĩ tứ tinh chỉ sinh ra ngụy nguyên thần, không đủ điều kiện của Hoán Sinh Đại Pháp.

Nhưng! Nếu có một nguyên thần làm đầu mối dẫn dắt. Bốn người còn lại cũng có thể dựa thế mà tạm thời vận hành Hoán Sinh Đại Pháp.

Để làm được như vậy, 5 người này chỉ cần bố trí ra “Nguyên Thần Đồng Tâm Trận”. Trận này lấy đại môn chủ làm trung tâm, bốn môn chủ khác làm nhánh. Đại môn chủ có thể chia sẻ căn nguyên bản thân và dẫn dắt nguyên thần của bốn người còn lại. Tạo ra hiệu quả lâm thời, giúp bốn ngụy nguyên thần kia có được khả năng của nguyên thần chân chính.