Mỗi lần diễn ra đại lễ trường sinh, cả năm vị môn chủ của Trường Sinh Môn đều sẽ có mặt. Trần Minh Quân cũng muốn nhân cơ hội này để ra tay loại trừ những kẻ biết về Hoán Sinh Đại Pháp.
Tuy nhiên, hắn cũng có bâng khuâng trong lòng. Tu vi thực tế của hắn rất thấp, thứ hắn dựa vào là sức mạnh của không gian châu. Nhưng sử dụng sức mạnh này thì phải có nguồn tinh thần lực cung ứng lúc khởi động. Tùy vào độ khó mà nguồn tinh thần lực sẽ bị rút đi nhiều hay ít.
Cách đây không lâu, hắn đã sử dụng khả năng phong tỏa không gian tại gia tộc La vu. Từ đó, hắn cũng biết được chỉ số tiêu hao đại khái. Lần đó, hắn đã bị rút mất một phần ba tổng số tinh thần lực đang có. Cho nên, hắn phải chờ tất cả mọi người tụ tập lại trong một phạm vi nhỏ. Tối thiểu cũng không được lớn hơn quá nhiều so với diễn võ trường của gia tộc La Vu.
Không bao lâu sau, theo chân những đệ tử khác, hắn đã đi vào một quảng trường trống trải. Bốn bên là những bức tường cao, ở giữa có một tòa tháp. Thân tháp có hình ngũ giác, vươn lên rất cao. Trần Minh Quân chỉ có thể tính đại khái độ cao của nó vào khoảng 50 - 60 mét.
Khi vào khu vực này, Trần Minh Quân liền phát hiện một vấn đề. Mỗi một người đệ tử của Trường Sinh Môn đều đi tới một vị trí đã được định trước. Đó là một con số, dường như mỗi đệ tử đều có một số riêng. Nếu hắn cứ như vậy bước bừa, có khả năng sẽ bị bại lộ.
Có bị bại lộ cũng không sao, hắn chỉ sợ là 5 kẻ cầm đầu còn chưa có mặt. Như vậy, sự việc sẽ đi lệch khỏi kế hoạch ban đầu.
Hết cách, Trần Minh Quân chỉ có thể thả chậm bước chân, cố gắng kéo dài thời gian. Đồng thời, thần niệm cũng được hắn thả ra dò xét toàn bộ khu vực xung quanh.
Sau một vòng dò xét, hắn đã nhìn thấy được 5 người bên trong tòa tháp. Không cần đoán cũng biết, đó chắc chắn là 5 tên môn chủ của Trường Sinh Môn.
Nhìn thấy được đối tượng quan trọng, Trần Minh Quân cũng đã an tâm không ít. Nhưng hắn cũng chưa hành động mà cẩn thận quan sát tiếp. Mục tiêu quan sát là để đánh giá phạm vi của nơi này. Sau vài bước chân, hắn đã có thể ước lượng được. May mắn, chỗ này chỉ rộng hơn diễn võ trường của gia tộc La Vu một ít.
Quan trọng nhất là, nhóm người cùng hắn bước vào có lẽ là nhóm người đến trễ nhất. Bởi vì hắn không còn nhìn thấy đệ tử nào bước vào sau đó nữa. Như vậy, hành động lúc này có nghĩa là bắt trọn một mẻ.
Trong lúc hắn đang chậm chạp bước đi, tất cả đệ tử Trường Sinh Môn đều đã vào vị trí. Trần Minh Quân nhanh trí bước nhanh tới một chỗ trống. Bởi vì hắn phát hiện, còn dư ra rất nhiều chỗ chưa có đệ tử nào đứng.
Suy nghĩ cẩn thận thì thấy bình thường. Nếu chỗ đứng và số đệ tử lúc nào cũng vừa khít thì mới là bất thường.
Xét về mặt tổng quan mà nói, hành động của hắn không có gì đáng nghi ngờ. Nhưng mà, đối với vài người đệ tử đứng ở gần đó thì không. Bởi vì họ biết vị trí này dành cho ai.
Một người đệ tử bước lên hỏi Trần Minh Quân
“Vị sư huynh này, dường như anh đã đứng nhầm chỗ rồi?”
Trần Minh Quân nghe hỏi vậy thì liền cảm thấy không ổn. Hắn vừa định mở miệng ứng biến thì có tiếng nói vang vọng khắp quảng trường.
“Đã tới giờ tiến hành đại lễ. Trong vòng 3 nhịp thở, tất cả đệ tử lập tức về vị trí của bản thân”
Người đệ tử kia nghe vậy thì cũng không tiếp tục đứng hỏi Trần Minh Quân. Hắn quay đầu nhanh chân chạy về vị trí của hắn. Nhưng ánh mắt nhìn về phía Trần Minh Quân đã có chút sắc thái lạ.
Nói thật, Trần Minh Quân cũng biết bản thân đã bị bại lộ. Nhưng hắn thấy đối phương không có hô lên, hắn cũng thuận nước đẩy thuyền mà giữ im lặng. Không phải hắn không muốn phong tỏa không gian ngay lúc này. Hắn đang chờ, chờ đến khi nhìn thấy những đứa trẻ gọi là hạt giống mới.
Chính vì vậy, thần niệm của hắn vẫn luôn dò xét xung quanh. Đúng lúc tiếng nói kia đi qua vài hơi thở, Trần Minh Quân nhìn thấy một loại hình ảnh lạ trong phạm vi thần niệm của hắn.
Một thứ vật chất vô hình trong một tích tắc đã bao trùm toàn bộ quảng trường. Thậm chí là đã vượt qua khỏi phạm vi quảng trường rất nhiều. Thứ vật chất này chỉ có thể nhìn thấy bằng thần niệm, mắt thường cơ bản là không nhìn thấy gì. Kể trả thứ mà thần niệm quan sát được cũng rất kỳ ảo, chỉ có thể nói là thấy, khó diễn tả được hình ảnh hay màu sắc của nó.
Đầu nguồn của thứ này đến từ một trong năm người ngồi bên trong tòa tháp. Còn là người ngồi ở vị trí trung tâm của tầng thứ hai. Trần Minh Quân suy đoán, đây chắc là đại môn chủ. Và thứ mà thần niệm của hắn quan sát được chính là thần thức của đối phương.
Ngay từ đầu, Trần Minh Quân đã có một suy đoán. Thần niệm là loại sức mạnh vượt qua thần thức rất nhiều lần. Cũng chưa được người tu luyện biết đến. Khả năng cao là thần thức hay mắt thường lẫn cảm giác đều sẽ không nắm bắt được sự tồn tại của thần niệm.
Chính vì thế mà hắn không e ngại khi dùng thần niệm quan sát đối phương. Một là để thử xem suy đoán có đúng không. Hai là vì hắn có chỗ dựa lớn hơn, chính là sức mạnh của không gian châu. Trong trường hợp bị phát hiện, hắn sẽ trực tiếp phong tỏa không gian. Chỉ đơn giản như vậy thôi.
Còn lúc này đây, suy đoán của hắn đã đúng. Hắn có thể thoải mái quan sát đối phương. Kể cả khi đối phương dùng thần thức dò xét xung quanh. Nhưng vẫn không bị phát hiện sự bất thường.
Ngồi bên trong tòa tháp, Chân Sa liên tục nhíu mày. Thần thức dò xét kỹ càng toàn bộ quảng trường, rồi kéo dài ra toàn bộ đỉnh núi.
Nhưng có kiểm tra ra sao thì hắn vẫn không tìm thấy vấn đề gì. Càng như vậy thì hắn càng nhíu chặt chân mày. Bởi vì lúc thần thức tràn ra, hắn cảm nhận được sự uy h·iếp vô hình. Chính là cảm giác của một thứ thấp kém khi đứng trước một tồn tại vượt bậc hơn. Làm cho toàn thân của hắn vô cùng mất tự nhiên.
Cảm giác này chỉ biến mất khi hắn thu thần thức lại. Và lại hiển hiện khi tràn thần thức ra.
“Chẳng lẽ vì Hoán Sinh Đại Pháp nên mình đã sinh ra tâm ma rồi?”
Chân Sa không tìm được nguồn cơn của cảm giác bất an, hắn chỉ có thể tự lẩm bẩm một mình như vậy. Sau một lúc khá lâu, hắn cũng dừng việc dò xét rồi thở dài một tiếng
“Haiz …Có lẽ, sau lần này thì mình nên ra ngoài làm chút việc thiện để cân bằng cảm xúc trong lòng”
Loại người như Chân Sa là điển hình của câu “đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ”. Chuyện hắn làm có thể nói là thiên địa bất dung. Nhưng trong lòng lại không đủ ác tâm, tự bản thân cũng cho rằng việc mình làm là sai trái. Thứ người này không phải là ác nhân chính hiệu. Chỉ là một tên tiểu nhân, s·ợ c·hết, hám danh nhưng lại thích đi đường tắt.
Còn cảm giác của hắn là vì thần thức v·a c·hạm với thần niệm. Va chạm này làm thần thức cảm ứng được thần niệm, nhưng không thể xác định được tồn tại của thần niệm. Mà thần niệm là tồn tại cấp cao hơn, cho nên thần thức sẽ nhận lấy sự áp chế. Sự áp chế này mang lại cho Chân Sa cảm giác bất an như hiện tại. Chỉ khi hắn thu hồi thần thức thì sự bất an mới biến mất.
Chân Sa không tiếp tục kéo dài nữa, hắn xua tan suy nghĩ trong lòng. Rồi tiếp tục truyền âm cho người phụ trách. Ra lệnh tiếp tục đại lễ.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, người phụ trách tiếp tục lên tiếng, trong âm thanh có linh khí chấn động, làm cho tất cả mọi người đều có thể nghe được rõ ràng.
“Vẫn như mọi khi, đầu tiên sẽ là trận c·hiến t·ranh đoạt hạt giống. Lần này có tổng cộng 36 hạt giống mới, sẽ ban cho 36 đệ tử chưa có hạt giống xếp hạng cao nhất.”
Lời vừa nói ra, từ bên ngoài, một người dẫn đầu một nhóm trẻ em từ từ tiến vào quảng trường. Bởi vì chúng đừng ở ngoài phạm vi thần niệm, nên Trần Minh Quân không dò xét thấy được. Đến lúc này thì hắn mới thực sự an tâm.
Đám trẻ này ngoan ngoãn đi theo người đệ tử dẫn đường. Bộ dáng tỏ ra khá là nghiêm túc, nhưng khó giấu được sự tò mò và chờ mong trong ánh mắt.
Có lẽ, lúc đến đi, chúng đã được nói rằng, chúng sẽ được dạy cho cách tu hành, rồi trở thành tu sĩ được ngàn người kính ngưỡng.
Ai mà ngờ rằng, chờ đợi chúng là cực hình vượt ngoài khả năng chịu đựng của chúng. Chỉ sau lần đầu bị thi triển Hoán Sinh Đại Pháp, chúng sẽ b·ị đ·au đớn làm cho linh hồn cũng tán loạn, thậm chí sẽ có vài đứa trực tiếp t·ử v·ong. Loại t·ra t·ấn tới c·hết kiểu này, cho dù là lăng trì tùng xẻo trong nhân gian cũng không sánh bằng một phần ngàn của nó.
Còn ánh mắt của những đệ tử xung quanh, cứ như là sắp tỏa sáng tới nơi. Bọn họ nhìn đám trẻ này cứ như nhìn kỳ trân dị bảo hiếm có. Mà trên thực tế thì đúng là vậy thật. Bởi vì những đứa trẻ này chưa từng trải qua tẩy lễ. Trong cơ thể sẽ còn hoặc nhiều hoặc ít khí tiên thiên.
C·ướp đoạt khí tiên thiên sẽ mang lại lợi ích rất lớn cho việc tu hành. Còn những lần tẩy lễ sau, chỉ có thể nhận được sức sống, dù cũng có tác dụng kéo dài tuổi trẻ, nhưng không giúp ích gì cho tu hành.
Nhìn thấy cảnh tượng ghê tởm này, Trần Minh Quân không còn nhẫn nhịn được nữa. Một ý niệm được sinh ra, tinh thần lực bị rút đi ồ ạt, rất nhanh thì một nửa dự trữ tinh thần lực đang có của hắn đã biến mất.