Hiệu quả mang lại cũng không tệ. Không gian xung quanh đệ tử Trường Sinh Môn đều bị đông kết lại. Lần này, hắn không phong tỏa toàn bộ không gian mà chỉ phong tỏa không gian xung quanh những người mà hắn nhìn thấy bằng thần niệm.
Cũng rút kinh nghiệm từ lần trước. Lần này, việc phong tỏa không gian không làm cho người ta bị bế tắc đường thở. Nhưng hắn cũng không để cho ai có thể mở miệng nói chuyện.
Nhìn lại tinh thần lực đã mất đi một nửa, Trần Minh Quân cảm thấy đau xót không thôi. Kết quả tích lũy hơn ba tháng của hắn đã bị tiêu xài hơn 2 phần 3 chỉ trong chưa đầy 2 ngày.
Cũng còn may, tinh thần lực chỉ tiêu hao lúc đưa ra ý niệm. Sẽ không bị tiêu hao để duy trì kết quả của ý niệm đó. Nói một cách dễ hiểu, hắn có thể giữ nguyên trạng thái phong tỏa này mãi mãi.
Còn những đứa bé, hắn chỉ hạn chế chúng di chuyển trong phạm vi xung quanh. Bởi vì hắn sợ làm chúng quá kinh sợ. Dĩ nhiên là đối với những đứa trẻ mới bị đem đến thôi. Những đứa bé đã trải qua Hoán Sinh Đại Pháp thì chẳng còn chút cảm giác gì. Nói là cái xác biết đi thì cũng không khác biệt lắm.
Sau khi xử lý Trường Sinh Môn, hắn sẽ cẩn thận xem xét từng đứa. Nếu còn cứu được thì hắn sẽ cứu, nếu không thể thì chỉ có thể để chúng được sống thoải mái một cách vô thức trong thời gian ít ỏi còn lại.
Không quan tâm đến tâm trạng hoảng sợ của những đệ tử xung quanh. Trần Minh Quân bước ra khỏi vị trí, rồi từ từ đi thẳng vào tòa tháp trung tâm.
Ở bên trong tòa tháp, Trần Minh Quân vừa bước vào thì liền nhìn thấy một hệ thống thiết bị phức tạp. Trên đó được vẽ chi chít những trận văn. Hệ thống này kết nối tầng trệt và tầng trên thông qua 5 cột trụ to.
Ở tầng trệt có tổng cộng 10 chỗ ngồi, được phân bố thành từng cặp. Mỗi cặp chiếm vị trí đối xứng nhau, tạo thành một hình ngũ giác. Mỗi cặp này chính là chỗ cho một đứa trẻ và một đệ tử Trường Sinh Môn.
Trận văn được khắc cũng là thiên văn cấp 5. Dù chỉ là thiên văn bình thường, nhưng cũng cần người có tu vi linh sĩ ngũ tinh mới vẽ ra được.
Trần Minh Quân chỉ nhìn lướt qua rồi không để ý thêm. Sau ngày hôm nay, tất cả những thứ này đều sẽ biến mất.
Hắn tiếp tục cất bước đến chỗ cầu thang, từ từ đi lên tầng trên. Nơi có 5 người môn chủ của Trường Sinh Môn đang ngồi. Dáng vẻ của bọn chúng lúc này vô cùng đặc sắc. Có sợ hãi, có nghi hoặc, cùng với hoang mang, khó hiểu, … đủ thứ biến hóa liên tục sinh ra trong ánh mắt của bọn họ.
Khi bọn họ đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì tiếng bước chân vang lên. Khi nghe thấy âm thanh này, toàn bộ 5 người đều căng thẳng tới tột đột.
Người sợ hãi nhất trong số họ lại là người mạnh nhất, Chân Sa. Thời khắc Trần Minh Quân động ý niệm, hắn cũng lập tức cảm ứng được nguy hiểm. Người tu hành ai cũng n·hạy c·ảm với nguy hiểm, huống gì Chân Sa đã có nguyên thần. Trình độ n·hạy c·ảm của nguyên thần đối với nguy hiểm cao gấp trăm ngàn lần tu sĩ cấp thấp hơn.
Phản ứng đầu tiên của hắn chính là tràn thần thức ra dò xét. Thế nhưng, hắn phát hiện thần thức không thể rời khỏi thân thể. Kế tiếp, hắn muốn nguyên thần xuất khiếu để bỏ chạy. Lại phát hiện kể cả nguyên thần cũng không thể rời khỏi thân thể.
Khi hắn muốn đứng lên, thì thân thể như đã bị ghim chặt vào không gian. Đừng nói là đứng lên, một cử động nhẹ cũng không thể. Không cần suy nghĩ nhiều, hắn liền điều động linh khí, muốn dùng lực phá vỡ trạng thái hiện tại. Vậy mà, linh khí cũng bị giam cầm, không thể thông qua khiếu huyệt để ra bên ngoài.
Chuyện quỷ quái như vậy hắn chưa bao giờ trải nghiệm qua. Bản thân hắn dù sao cũng đã trở thành một Vệ Thần. Không ngờ lại có thể vô thanh vô tức bị khống chế triệt để như vậy.
Không phải hắn chưa từng giao thủ với những Vệ Thần khác, cho nên hắn hiểu rất rõ đỉnh cao của thế giới này ở đâu. Tính ra thì thực lực của hắn cũng chỉ tính là cao cấp trong nhóm yếu nhất.
Nhưng nói là nói vậy thôi, cho dù đối mặt với đệ nhất Vệ Thần thì hắn cũng có sức đánh một vài hiệp. Hơn nữa, hắn không tin đệ nhất Vệ Thần có bản lĩnh làm được việc như thế này.
Bởi vì, các Vệ Thần hơn thua nhau là ở sức mạnh nguyên thần. Mà sức mạnh nguyên thần làm sao có thể làm được chuyện khủng bố thế này được. Thứ mà con người sợ nhất chính là thứ họ không hiểu. Tình cảnh hiện tại chính là cái mà Chân Sa không hiểu. Cho nên, hắn đang sợ, vô cùng sợ. Không chỉ có hắn, bốn môn chủ khác cũng sợ không kém hắn.
Trần Minh Quân bước lên tầng trên, ánh mắt nhìn qua từng người, cuối cùng dừng lại trên người Chân Sa. Thần niệm của hắn ngưng tụ lại, mạnh mẽ thăm dò toàn bộ thân thể Chân Sa.
Dưới thần niệm quan sát, hắn nhìn thấy trong thân thể Chân Sa có tổng cộng 101 đại huyệt đã kích hoạt. Trong số đó, có 55 đại huyệt phát sáng khác với 46 đại huyệt còn lại. Chúng là những đại huyệt đã được khai mở ra không gian riêng, gọi là khí hải.
Trong số 55 khí hải này, cứ 10 khí hải hình thành một hệ thống riêng. Trong hệ thống riêng biệt đó, ánh sáng không ngừng di chuyển luân phiên giữa 10 khí hải, tạo thành một vòng tuần hoàn đầy đủ. Như vậy, Chân Sa sẽ có tổng cộng 5 hệ thống tuần hoàn cùng với 5 khí hải tự do.
Tu sĩ hình thành được một hệ thống tuần hoàn được tính là một tinh. Tinh ở đây là tinh thần, là ngôi sao trên bầu trời. Khi tu sĩ vận chuyển linh khí thì trên đầu sẽ hình thành một điểm sáng giống như ngôi sao. Có bao nhiêu hệ thống thì xuất hiện bấy nhiêu điểm sáng.
Từ đó mà suy ra, tu vi của Chân Sa là linh sĩ ngũ tinh tầng thứ 5. Bình thường thì người ta chỉ dựa theo số điểm sáng mà biết được số tinh. Còn đang ở tầng nào của tinh đó thì chỉ có bản thân tu sĩ đó biết. Hoặc là phải dùng thần thức xâm nhập thân thể của người ta. Làm vậy thì đối phương sẽ biết được. Hành vi như vậy chẳng khác nào vạch áo của người ta ra xem, hết sức vô lễ, sẽ dẫn tới đánh nhau.
Trần Minh Quân sử dụng thần niệm, đối phương sẽ không biết, nếu có biết thì cũng chỉ là cảm giác, không thể chắc chắn được. Không bao lâu sau, hắn thu hồi thần niệm rồi chuyển hướng sang thăm dò thân thể của bốn người còn lại.
“Một linh sĩ ngũ tinh tầng thứ năm, hai linh sĩ tứ tinh tầng bốn và hai linh sĩ tứ tinh tầng hai. Quả nhiên đúng như mình dự đoán!”
Trần Minh Quân tự lẩm nhẩm một mình. Ánh mắt lại dừng trên người Chân Sa, một hồi lâu trôi qua vẫn không làm ra hành động gì khác.
Hắn đang suy nghĩ, tìm cách để đối phương thành thật khai ra toàn bộ chuyện mà hắn muốn biết. Còn chuyện hắn muốn biết đơn giản là xoay quanh Hoán Sinh Đại Pháp. Nếu hắn đã xen vào chuyện này thì cũng muốn làm cho dứt điểm. Chẳng những xử lý sạch sẽ Trường Sinh Môn, còn phải tìm hiểu xem nguồn gốc của Hoán Sinh Đại Pháp.
Hỏi thì không thể xác định được đối phương có nói dối hay không. Còn không hỏi thì chỉ có một cách duy nhất là sưu hồn. Trần Minh Quân cũng biết phương pháp sưu hồn. Vấn đề là, sưu hồn thì cần vận dụng sức mạnh của nguyên thần. Nhưng hắn nào có nguyên thần để dùng.
“Thần niệm của mình là lực lượng liên quan tới tới linh hồn. Có thể sử dụng thần niệm thi triển sưu hồn thuật thử xem sao. Ở đây có tới 5 người, sẽ có 5 lần cơ hội để kiểm tra”
Nghĩ là làm ngay, Trần Minh Quân tìm một chỗ ngồi. Thần niệm ngưng tụ thành tuyến, xuyên thẳng đến mi tâm của một người có tu vi linh sĩ tứ tinh.
Nói một cách công bằng, linh hồn lực của Trần Minh Quân không mạnh bằng đối phương. Nhưng rất không may cho đối phương, bởi vì Trần Minh Quân vận dụng thứ lực lượng ở cấp độ cao hơn linh hồn lực. Sợi tuyến thần niệm của Trần Minh Quân dễ dàng đi xuyên qua mi tâm của đối phương, xâm nhập vào thức hải.
Thức hải là không gian năng lượng của đại não. Nơi chứa các lực lượng linh hồn khi tu sĩ chưa mở ra không gian linh hồn riêng. Vừa tiến vào bên trong thức hải, thần niệm của Trần Minh Quân liền hiển hóa ra hư ảnh của bản thân.
Đó là một nơi tĩnh mịch và đen tối. Được tô điểm bằng một vài sợi tơ mãnh hơi phát sáng. Những sợi tơ này liên kết với nhau, tạo thành những tấm lưới lớn bao bọc toàn bộ không gian.
Tuy số lượng sợi tơ rất nhiều, nhưng so với không gian to lớn của thức hải thì lại vô cùng thưa thớt. Hai đầu của mỗi sợi tơ đều có một điểm kết nối. Một số điểm kết nối tỏa sáng hơn so với đa số điểm kết nối còn lại.
Trong những sợi tơ này, luôn có những luồng sáng nhỏ chạy tới chạy lui. Nhưng cuối cùng thì dường như sẽ hội tụ về một nơi cố định nào đó.
Hư ảnh của Trần Minh Quân đi xuyên qua mạng lưới sợi tơ, thăm dò sâu vào bên trong thức hải. Hắn di chuyển theo điểm hội tụ của những luồng sáng. Bởi vì đó là nơi hắn muốn tiếp cận, cũng chính là cửa vào không gian linh hồn của đối phương.
Không bao lâu sau, hắn đã nhìn thấy nó. Một điểm sáng khổng lồ, đang nhận và phản hồi rất nhiều luồng sáng đến và đi từ xung quanh nó. Điểm sáng này là tiếp điểm giữa thần thức và không gian linh hồn. Cũng là cánh cửa đi vào không gian linh hồn.
Trần Minh Quân từ từ tiếp cận cánh cửa. Hắn không vội vàng đi vào mà cẩn thận dò xét. Dù sao đối phương cũng là linh sĩ tứ tinh, đã sinh ra ngụy nguyên thần. Hắn không biết ngụy nguyên thần có thể gây tổn thương cho thần niệm của hắn hay không. Cho nên hắn mới cẩn thận dò xét.
Cái gọi là ngụy nguyên thần chính là nguyên thần không có khả năng xuất khiếu. Hay nói chính xác hơn là do độ ngưng thực của nguyên thần còn chưa đủ mạnh. Nếu dám xuất khiếu thì sẽ không còn khả năng trở lại. Thời gian tồn tại ở bên ngoài cũng không được lâu.
Rất nhanh, Trần Minh Quân đã tiếp cận cánh cửa, rồi đi thẳng vào trong. Vừa đi qua khu vực tiếp điểm, không gian trước mắt của hắn đã thay đổi. Từ một mảnh đen tối tĩnh mạch trở thành một nơi tỏa sáng lấp lánh. Bốn bên tám hướng đều là một màu trắng thuần túy. Nếu Trần Minh Quân không nhầm thì đây chính là linh hồn lực, là năng lượng linh hồn thuần khiết nhất.
Hắn còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì đã thấy một cái bóng người xuất hiện. Bóng người này giống hệt vẻ ngoài của chủ nhân thân thể này.
Bóng người này vội vàng bay đến rất nhanh, vị trí nhắm tới là hướng của hư ảnh Trần Minh Quân. Trần Minh Quân cũng chưa biết cách sử dụng thần niệm hiện hóa này chiến đấu như thế nào. Cho nên, chuyện đầu tiên mà hắn nghĩ đến chính là rút lui. Khi đến thì lâu, chứ rút lui thì sẽ rất nhanh. Chỉ cần một ý nghĩ là thần niệm sẽ tự tiêu tán và trở lại đầu hắn.