Thuận Thiên

Chương 134: Hồn Vực



Chương 134: Hồn Vực

Ngựa quen đường cũ, thần niệm đi sâu vào bên trong thức hải. Không bao lâu sau thì đã nhìn thấy cửa vào không gian linh hồn. Lần này thì đúng là cửa vào thật. Bởi vì nơi đó có một cánh cửa.

Cánh cửa này đều là linh hồn lực, nhưng lại ngưng tụ khá mạnh, đã không khác gì một nguyên thần chân chính. Nó chắn ngang lối ra vào của không gian linh hồn.

Nói là cửa chứ thực tế cũng không có tay cầm hay chỗ nào để mở ra. Trần Minh Quân đoán, đây là một loại bí pháp vận dụng linh hồn lực. Cánh cửa này sẽ vô hiệu với nguyên thần của đối phương, nhưng sẽ là một vách tường, ngăn chặn các nguyên thần khác đi qua.

Còn phương pháp để đi qua, dĩ nhiên là phải phá vỡ vách tường này. Cho nên, nói nó là một bình phong phòng thủ không gian linh hồn thì có vẻ chính xác hơn.

Trần Minh Quân chỉ quan sát thoáng qua, tuy thấy khá thú vị, nhưng cũng không khiến hắn quên đi mục đích chính. Thần niệm của hắn ngưng tụ lại và chuyển hóa thành một mũi nhọn. Sau đó, mạnh mẽ hướng đến vách ngăn kia mà đâm tới.

Khoảnh khắc mũi nhọn thần niệm va vào vách tường. Tuy không trực tiếp xuyên qua, nhưng cũng làm cho vách tường linh hồn lực dao động kịch liệt. Ngay từ đầu, Trần Minh Quân đã biết rõ, thần niệm là khắc tinh của linh hồn lực. Có thể nói là thiên địch trời sinh, nói không xa, chính cái cảm giác khao khát cắn nuốt đã nói lên tất cả.

Chính vì lý do đó, vách tường linh hồn lực vốn cũng rất mạnh. Nếu là một nguyên thần bình thường khác t·ấn c·ông. Cho dù có công phá được hay không thì cũng sẽ tốn khá nhiều thời gian và linh hồn lực. Còn chuyện này rơi vào tay Trần Minh Quân thì lại trở nên vô cùng dễ dàng.

Mũi nhọn thần niệm va vào vách tường, chẳng khác nào một đầu kim loại nhiệt độ cao đâm vào miếng xốp. Linh hồn lực bị khí tức của thần niệm làm cho tán loạn. Có thể thấy rõ vị trí tiếp xúc của vách tường với mũi nhọn thần niệm đang bị tan biến dần. Không bao lâu sau thì đã bị xuyên qua.

Có vẻ như cảm giác b·ị đ·ánh thủng vách tường linh hồn lực cũng khá đau đớn. Ở bên ngoài, trên mặt Chân Sa đã chảy đầy mồ hôi, nhìn vô cùng mệt mỏi, giống như một người bình thường vừa kết thúc một ngày lao động vất vả.



Mà trên thực tế thì cũng không khác gì cho lắm. Vách tường này liên hệ trực tiếp với nguyên thần. Có thể xem là phần nối dài của nguyên thần. Khi vách tường bị thần niệm đốt cháy, cảm thụ của Chân Sa chính là linh hồn đang bị thiêu đốt. Có thể nói, vài giây ngắn ngủi vừa rồi, Chân Sa đã trải qua nỗi đau đớn khủng kh·iếp nhất cuộc đời.

Nếu là bị sức mạnh linh hồn lực khác công phá, cảm giác cũng khó chịu, nhưng sẽ không như bị thiêu đốt. Tất cả chỉ vì thứ lực lượng mà Trần Minh Quân sử dụng là thần niệm.

Vừa đi vào bên trong, Trần Minh Quân đã nhìn thấy một bóng người đứng ở đó chờ sẵn. Tuy nhiên, bóng người này không t·ấn c·ông Trần Minh Quân, cũng không có hành động gì. Nhưng biểu cảm của bóng người cho thấy dường như là đang rất thống khổ.

Đó dĩ nhiên là nguyên thần của Chân Sa. Một nguyên thần thực thụ, đã có bản sao căn nguyên linh hồn bên trong. Cho dù bị tạm thời c·ách l·y khỏi căn nguyên linh hồn gốc thì cũng sẽ có thể tự tư duy được.

Dù Trần Minh Quân không hiểu tại sao nguyên thần này lại thống khổ. Nhưng hắn cũng biết thời gian gấp gáp. Thần niệm liền tản ra rồi nhanh chóng bao trùm toàn bộ nguyên thần lại. Ý định của Trần Minh Quân chính là tạm thời thử khống chế, giam cầm nguyên thần này.

Tuy nhiên, còn chưa thể hoàn toàn khống chế thì nguyên thần Chân Sa đã tỉnh lại từ trong đau đớn. Ngay sau đó, lấy nguyên thần Chân Sa làm trung tâm, một lực xung kích bằng linh hồn lực phát tán ra. Lực xung kích này v·a c·hạm lên thần niệm của Trần Minh Quân, làm cho trong đầu hắn xuất hiện một cảm giác đau nhói. Rất may là cảm giác này không quá mạnh, chỉ hơi làm hắn khó chịu mà thôi.

Lúc này, Trần Minh Quân biết đối phương đang t·ấn c·ông để phòng thủ. Thần niệm của hắn lại tăng tốc lên, muốn nhanh chóng bao bọc lấy nguyên thần kia. Chỉ cần có thể khống chế nguyên thần này, c·ách l·y nó khỏi căn nguyên gốc, sau đó mới có thể dễ dàng xử lý.

Hiện tại, nguyên thần có thể thoải mái điều động linh hồn lực bên trong không gian linh hồn. Chỉ cần trong không gian này chưa cạn linh hồn lực thì các đòn t·ấn c·ông như vừa rồi sẽ có thể xuất hiện mãi. Một vài lần thì có thể hắn sẽ chịu đựng được. Nhưng quá nhiều lần thì khó nói lắm.

Từng đợt trùng kích ập tới không ngừng. Trùng kích này phóng ra bốn phương tám hướng, cơ bản là không né tránh được. Thần niệm của Trần Minh Quân chỉ có thể đối đầu. Dù có lợi thế về mặt khắc chế, nhưng yếu hơn thì có thể lấy số lượng để bù đắp. Ai nói trứng chọi đá với số lượng nhiều thì sẽ không làm vỡ đá cơ chứ.



Trần Minh Quân cảm thấy như có vô số đinh nhọn cứ không ngừng t·ấn c·ông vào đầu hắn. Dù số đinh này không thể xuyên qua, nhưng nó vẫn mang lại đau đớn nhất định. Bởi vì hắn thấy sự đau đớn này vẫn có thể chịu đựng được, nên hắn vẫn chưa rút lui.

Qua một lúc sau, Trần Minh Quân phát hiện, một số thần niệm của hắn đã bị trùng kích đến tiêu tán. Dù số lượng rất nhỏ nhưng đúng là đã có một bộ phận đã b·ị đ·ánh tan. Nhìn thấy đã sắp bắt được nguyên thần của đối phương, Trần Minh Quân cắn răng, quyết tâm làm tới cùng.

Hắn phóng thích gần như toàn bộ sức mạnh thần niệm ra, mạnh mẽ đi vào đầu Chân Sa, tiếp viện cho số thần niệm đang có.

Giống như một con suối khô đột nhiên có lũ ùa về. Thần niệm của Trần Minh Quân nhận được tiếp viện thì liền phóng lớn ra, tạo thành một cái miệng cực lớn. Cái miệng này nuốt nguyên thần của Chân Sa vào trong, gọn gàng và nhanh chóng. Sự việc đột nhiên thay đổi quá nhanh, nguyên thần của Chân Sa chưa kịp làm ra phản ứng gì thì đã phát hiện mất liên hệ với căn nguyên gốc.

Một khi mất liên hệ với căn nguyên gốc, nguyên thần sẽ không thể điều động linh hồn lực bên trong không gian linh hồn. Thứ duy nhất mà nguyên thần dùng được là linh hồn lực tích trữ bên trong nó. Nhưng, nếu dùng hết linh hồn lực tích trữ, nguyên thần sẽ bị tan biến.

Tuy nhiên, không để cho nguyên thần này suy nghĩ nhiều. Một cảm giác đau đớn khi bị thiêu đốt lại truyền tới. Rất may cho Chân Sa, cảm giác này chỉ có nguyên thần của hắn cảm thụ được. Còn bản thân hắn thì bình an vô sự. Lý do là vì liên hệ giữa nguyên thần và căn nguyên linh hồn gốc đã bị tạm ngắt quãng.

Trần Minh Quân vừa bắt được đối phương, hắn liền vận dụng khả năng cắn nuốt của thần niệm. Mục tiêu cắn nuốt chính là nguyên thần này. Dù sao thì nguyên thần cũng là do linh hồn lực ngưng tụ mà thành. Dù có chút khác so với linh hồn lực, nhưng cơ bản thì cũng là linh hồn lực cả thôi.

Cái này giống như băng cũng là nước ngưng tụ mà thành. Bản chất thì cũng là nước cả thôi. Chỉ khác nhau về hình thái và mức độ ngưng tụ.

Trong cơn đau đớn vì bị cắn nuốt, nguyên thần của Chân Sa chỉ đành liều mạng. Liên tục sử dụng chính linh hồn lực của bản thân để t·ấn c·ông. Những đòn t·ấn c·ông này làm Trần Minh Quân chịu không ít đau khổ. Nhưng lực t·ấn c·ông càng lúc càng yếu, Trần Minh Quân cũng nhận thấy được. Cho nên, hắn càng quyết tâm luyện hóa đối phương hơn.



Không bao lâu sau, nguyên thần Chân Sa đã không còn phản kháng. Phải nói là không còn sức để phản kháng. Bởi vì linh hồn lực đã vô cùng suy yếu. Thậm chí, bản sao của căn nguyên vì không đủ linh hồn lực duy trì nên đã dần dần lụi tàn, cuối cùng là biến mất.

Lại một lúc sau, nguyên thần đã trở về trạng thái ngụy nguyên thần. Có thể xem là một cái vỏ không, một cái phôi để tạo ra nguyên thần. Thần niệm của Trần Minh Quân không luyện hóa thứ này, mà chuyển nó về không gian linh hồn của Trần Minh Quân.

Lần này, Trần Minh Quân chứng kiến tất cả. Hắn tò mò, phân ra một tia ý thức đi thăm dò không gian linh hồn của chính mình. Hắn lại nhìn thấy năm cái ngụy nguyên thần trong đó. Chuyện này làm cho Trần Minh Quân hết sức kinh ngạc. Quan trọng hơn hết là hắn không hiểu gì cả.

Tia ý thức này còn đang chìm đắm vào suy tư thì thần niệm của hắn đã tiếp cận căn nguyên linh hồn gốc của Chân Sa. Việc tiếp theo chính là thu lấy trí nhớ từ căn nguyên linh hồn này. Không một chút chần chừ, thần niệm đã xâm nhập vào căn nguyên, bắt đầu đồng hóa trí nhớ.

Lần lượt từng chuyện Chân Sa làm được Trần Minh Quân quan sát thấy. Hắn đang nhìn ngược lại cuộc đời của đối phương. Rất nhanh, hắn nhìn thấy hình ảnh Chân Sa ra tay với cha mẹ của La Ly. Dù đã đoán trước, nhưng Trần Minh Quân cũng cảm thấy nặng nề trong lòng.

Cha mẹ của La Ly đều đ·ã c·hết. Hơn nữa, đứa em gái của La Ly cũng không ngoại lệ, không chỉ bị tước đoạt sức sống. Mà còn là bị tước đoạt triệt để trong một lần. Có thể nói là bị hút thành cát bụi.

Lại quan sát tiếp về quá khứ, Trần Minh Quân đã biết lý do. Thì ra Chân Sa đang tìm kiếm những đứa trẻ có sức mạnh linh hồn trời sinh lớn hơn người bình thường. Linh hồn của những đứa trẻ này có chứa linh hồn lực tiên thiên vô cùng nhiều, dễ dàng hấp thu thông qua bí pháp riêng. Đây là cách tăng cường linh hồn lực nhanh nhất và hiệu quả nhất.

Dĩ nhiên, Chân Sa chỉ hấp thu được phần linh hồn lực tiên thiên. Phần này chỉ chiếm không tới một phần trăm. Nhưng bởi vì là linh hồn lực tiên thiên, nên sẽ giúp cho quá trình tu luyện linh hồn được tăng tốc lên rất nhiều. Có thể nói, số linh hồn lực tiên thiên này không góp phần tăng linh hồn lực trực tiếp, nhưng lại là nguyên liệu tiêu hao để vận hành một loại bí pháp tu luyện linh hồn.

Bí pháp này có tên là Luyện Hồn Quyết. Có thể giúp tu sĩ tu luyện lực lượng linh hồn, tốc độ cũng khá nhanh. Nhưng nếu có linh hồn lực tiên thiên làm mồi dẫn, tốc độ tu luyện linh hồn lực sẽ nhanh như vũ bão.

Lại nhìn tiếp về quá khứ, Trần Minh Quân đã thấy được chuyện quan trọng. Chân Sa đúng là không phải tu sĩ ở hành tinh này. Hắn bị người ta đuổi g·iết, cuối cùng là dùng thủ đoạn đồng quy vô tận với kẻ thù. Không ngờ may mắn có thể bảo toàn được nguyên thần. Thân xác cũng tình cờ rơi vào hành tinh này.

Lúc Trần Minh Quân quan sát tiếp về trước thì đột nhiên dị biến phát sinh. Trần Minh Quân chỉ kịp nhìn thấy một đoạn ký ức nhỏ về xuất thân của Chân Sa, sau đó … đã không còn gì. Nói chính xác hơn, căn nguyên linh hồn của Chân Sa đã tiêu tán.

Trần Minh Quân chỉ có thể mơ hồ biết được, Chân Sa tên thật là Nguyên Thanh, là tu sĩ đến từ Hồn Vực.