Xảy ra chuyện như vậy không phải là do hành động của Trần Minh Quân. Đây là một loại thủ đoạn linh hồn nào đó đã được khởi động. Có thể thấy, lai lịch của Chân Sa không hề đơn giản. Mà không thể gọi là Chân Sa nữa, tên của đối phương là Nguyên Thanh mới đúng.
Trong căn nguyên linh hồn của Nguyên Thanh đã bị động tay động chân. Mục đích là để bảo vệ một phần ký ức về xuất thân của hắn. Một khi phần ký ức này bị xúc động, có dấu hiệu bị đọc trộm, thủ đoạn này sẽ kích hoạt và hủy diệt căn nguyên linh hồn.
Tuy nhiên, nhờ vào thần niệm, Trần Minh Quân cũng nhìn thấy được vài ký ức rời rạc. Trong đó, bao gồm một số thủ đoạn về linh hồn khá thú vị.
Bây giờ Nguyên Thanh đ·ã c·hết, linh hồn lực ở trong không gian linh hồn sẽ nhanh chóng tiêu tán. Trần Minh Quân không muốn lãng phí đóng tài nguyên này. Hắn buông thả áp chế, để thần niệm hình thành sức hút, tham lam cắn nuốt linh hồn lực dồi dào ở xung quanh.
Không thể không nói, số lượng lẫn chất lượng linh hồn lực của Nguyên Thanh hơn hẳn một bậc so với bốn tên còn lại. Từng tia tinh thần lực nhanh chóng được tạo ra và hội tụ về không gian linh hồn của Trần Minh Quân.
Dù tốc độ cắn nuốt của thần niệm rất nhanh, nhưng cũng đã để lãng phí gần một nửa linh hồn lực. Việc này không có cách nào ngăn chặn. Một khi căn nguyên bị mất, linh hồn lực sẽ tự động chuyển hóa về thiên địa.
Mà cũng không sao, tuy chỉ còn lại một nửa, nhưng hiệu quả của nó lại cao hơn cả bốn người trước cộng lại. Nhìn qua số tinh thần lực đang có, Trần Minh Quân ước tính, chúng đã khôi phục được khoảng 20% so với trước khi đi vào không gian châu. Với số tinh thần lực này, hắn sẽ an tâm hơn không ít.
Trần Minh Quân thu hồi thần niệm. Sau đó, nhìn qua 5 cái t·hi t·hể ở xung quanh. Hắn hơi suy nghĩ, dùng sức mạnh thiên địa đem họ chôn sâu vào lòng đất. Lúc còn sống, họ có là hạng cùng hung cực ác gì thì giờ cũng đ·ã c·hết rồi. Cũng không cần phải đi so đo lên t·hi t·hể.
Trên mặt sàn chỉ còn lại 5 mặt dây thắt lưng và một vòng đeo tay. Đều là bảo vật dung giới của 5 người bọn họ. Mỗi người chỉ có một mặt dây thắt lưng, riêng Nguyên Thanh thì có thêm một cái vòng đeo tay.
Trần Minh Quân nhặt chúng lên, bỏ vào túi áo, rồi bước ra khỏi tòa tháp.
Hắn đưa mắt nhìn toàn cảnh xung quanh, rồi dùng thần niệm kiểm đếm lại một lượt. Hết thải có hơn hai ngàn đệ tử Trường Sinh Môn, không tính những đứa bé hạt giống.
Trần Minh Quân cũng đã có quyết định trong lòng. Hắn sẽ không g·iết hết toàn bộ đám đệ tử này. Hắn còn chưa có điên cuồng đến mức đó. Nhưng chắc chắn phải có trừng phạt nhất định. Đồng thời, hắn phải đảm bảo không còn ai biết đến Hoán Sinh Đại Pháp. Vì vậy, hắn sẽ sưu hồn từng người. Dựa theo kết quả thu được mà đưa ra bản án tương ứng.
Thông thường, sẽ không ai tùy tiện đi sưu hồn kẻ khác. Một là hậu quả sau khi bị sưu hồn rất nặng, gần như là bị phế đi ý thức. Hai là bản thân người sưu hồn cũng chịu ảnh hưởng tới tấm trí.
Nhưng đối với Trần Minh Quân thì lại không có hai khuyết điểm đó. Dùng thần niệm sưu hồn chẳng những an toàn cho bản thân mà còn an toàn cho người bị sưu hồn. Có thể nói là không có một tác dụng phụ nào cả. Đơn giản như sao chép một tập tin từ thư mục này sang thư mục khác thôi.
Trần Minh Quân không có nhiều do dự, thần niệm của hắn tản ra, chia nhỏ thành 150 phần. Đây đã là cực hạn mà hắn có thể làm được. Nếu chia nhỏ nhiều hơn, thần trí của hắn sẽ không đủ khả năng khống chế.
Hơn nữa, bởi vì chia nhỏ, nên sức mạnh của thần niệm cũng bị giảm đi rất nhiều. Nhưng chuyện đó không quan trọng, với đám đệ tử bình thường này, bấy nhiêu sức mạnh đó cũng đã đủ dùng.
Hơn trăm luồng thần niệm này ngưng tụ lại thành tia rồi xuyên qua mi tâm của 150 đệ tử Trường Sinh Môn. Những đệ tử này có người đã là tu sĩ, cũng có người chưa là tu sĩ. Nhưng đặc điểm chung là thức hải không có nguyên thần bảo vệ. Trần Minh Quân chẳng tốn bao nhiêu công sức là đã tiếp cận được căn nguyên linh hồn, rồi tiến hành thăm dò trí nhớ.
Không mất quá nhiều thời gian, kết quả sưu hồn của 150 đệ tử đầu tiên đã có. Không có ai biết rõ Hoán Sinh Đại Pháp, nhưng bọn chúng lại biết rõ đại lễ trường sinh sẽ c·ướp đi thứ gì đó trên người đám trẻ rồi chuyển cho chúng. Tuy phần lớn sẽ bị 5 vị môn chủ hấp thu, nhưng cũng sẽ cấp lại một phần nhỏ cho chúng.
Trần Minh Quân phán quyết bọn chúng chịu h·ình p·hạt phế bỏ kinh mạch toàn thân. Sức mạnh thiên địa được sử dụng, kinh mạch của 150 đệ tử này liền bị vỡ nát, biến mất triệt để. Chuyện này sẽ không ảnh hưởng quá nhiều với cuộc sống của người phàm. Nhưng bọn chúng sẽ không bao giờ có thể tu luyện được nữa.
Sau đó, 150 luồng thần niệm lại xuyên qua mi tâm của nhóm tiếp theo.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, khung cảnh trong hội trường vẫn im lặng một cách quỷ dị. Không có tiếng nói, cũng không có tiếng kêu la, cầu xin gì hết. Chỉ có một mình Trần Minh Quân chú tâm làm việc, không ngừng kiểm tra từng nhóm từng nhóm một.
Phần lớn đều có cùng một kết quả, chịu h·ình p·hạt phế bỏ kinh mạch toàn thân. Tuy nhiên, cũng có một vài đệ tử bị phạt nhẹ hơn, chỉ bị rút đi tu vi, không phế bỏ kinh mạch. Đó là những người chưa từng trải qua đại lễ trường sinh và cũng chưa hiểu rõ ý nghĩa của đại lễ trường sinh.
Một phần nhỏ đệ tử khác cũng chịu h·ình p·hạt nhẹ cùng loại, chỉ bị rút sạch tu vi, giữ lại kinh mạch. Đó là những đệ tử sau khi trải qua một lần đại lễ trường sinh thì đã biết được ý nghĩa của nó. Trong lòng sinh ra trắc ẩn, không nhẫn tâm làm tiếp, nhưng vì trong đầu đã bị lạc ấn nguyên thần, nên cũng không có ý định công bố ra bên ngoài.
Khi đã dò xét được hơn một ngàn đệ tử, Trần Minh Quân bắt đầu đưa ra vài h·ình p·hạt an tử. Cụ thể là bị hắn thôn phệ linh hồn lực, căn nguyên tiêu tán, thân xác thì bị chôn sâu vào đại địa. Lý do là vì hắn phát hiện những tên này đã dựa hơi Trường Sinh Môn làm ra vô số tội ác. Có phá gia diệt môn gia đình thế tục, có cưỡng ép dân nữ hiến thân, thậm chí còn có vài tên tâm lý biến thái, ra tay với cả trẻ em. Sau khi thực hiện xong hành vì, bọn chúng đều ra tay g·iết người.
Khi mặt trời đã gần khuất bóng, việc sưu hồn điều tra cũng đã sắp hoàn tất, chỉ còn một nhóm cuối cùng. Nhóm này chưa tới 50 người.
Vẫn như cũ, thần niệm xuyên qua mi tâm của họ, tiến hành sưu hồn. Vài phút sau, Trần Minh Quân tìm thấy một đệ tử khác biệt hoàn toàn với tất cả người còn lại.
Người đệ tử này tên là Phi Phong, một cô nhi mồ côi cha mẹ từ nhỏ. Bởi vì may mắn, được một người võ sư nhận làm con nuôi, dạy cho cách luyện võ và tu luyện.
Cha nuôi của Phi Phong là thành viên của một võ đoàn. Chuyên nhận những vụ làm ăn kiểu thuê người thời vụ. Trong một lần đi làm nhiệm vụ hộ tống đã bị g·iết c·hết. Phi Phong may mắn chạy thoát đến gần Trường Sinh Môn và được đệ tử Trường Sinh Môn cứu. Cảm kích ân tình này, Phi Phong xin gia nhập Trường Sinh Môn và được chấp nhận.
Trong buổi lễ nhập môn, Phi Phong cũng bị Nguyên Thanh thi triển lạc ấn nguyên thần như bao đệ tử khác. Bản thân Phi Phong cũng không phát hiện, chỉ cảm thấy bản thân đột nhiên sinh ra ý niệm trung thành tuyệt đối với Nguyên Thanh.
Một thời gian sau, Phi Phong cũng được tiếp nhận đại lễ Trường Sinh. Sau khi biết được ý nghĩa của đại lễ, Phi Phong vô cùng bài xích chuyện này. Nhưng bởi vì lạc ấn nguyên thần, hắn chỉ cố gắng để bản thân tránh xa, không hề có ác cảm hay ý định xấu gì với Trường Sinh Môn.
Cho đến một ngày, Phi Phong vô tình nhìn thấy một vật bên trong tông môn. Đó là một hạt châu tỏa sáng lấp lánh trong đêm, được gọi là Siêu Cấp Dạ Minh Châu. Chỉ cần tu luyện ở trong môi trường của Siêu Cấp Dạ Minh Châu, tinh thần sẽ vô cùng thoải mái.
Chuyện này không phải mấu chốt vấn đề. Mấu chốt vấn đề chính là, viên Siêu Cấp Dạ Minh Châu này chính là vật được cha nuôi của hắn hộ tống. Cũng là vật b·ị c·ướp đi sau khi cha nuôi của hắn bị g·iết c·hết.
Phi Phong hiểu ra mọi chuyện, thì ra k·ẻ c·ướp lại chính là Trường Sinh Môn. Trong giây phút đó, thù hận và ấn ký nguyên thần kịch liệt v·a c·hạm với nhau. Thông thường, chuyện thế này sẽ không bao giờ xảy ra. Bởi vì ấn ký nguyên thần sẽ vô thức chuyển hóa suy nghĩ của người bị lạc ấn. Kẻ đó sẽ không bao giờ có thể sinh ra được bất cứ một ý niệm phản kháng nào. Kể cả đối với kẻ thù diệt tộc cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, bằng cách nào đó, Phi Phong lại không bị khống chế tuyệt đối. Mà phải nói là hắn cũng bị khống chế tuyệt đối, nhưng khi phát hiện mối thù g·iết cha, có thứ gì đó trong đầu hắn đã bị xung động. Thứ sức mạnh này đã giúp hắn chống lại lạc ấn nguyên thần.
Sau một thời gian dài giằng co, lạc ấn nguyên thần cũng bị tịnh hóa. Phi Phong mới có thể lấy lại được toàn bộ suy nghĩ và ý thức của bản thân.
Để không bị bại lộ, Phi Phong vẫn tiếp tục giả vờ bình thường như những đệ tử khác. Nhưng trong bóng tối lại âm thầm điều tra và cản trở việc làm thất đức của Trường Sinh Môn.
Phi Phong cũng là người giấu mặt đã lén thông báo cho La Ly bỏ trốn, giúp cô bé vượt qua được kiếp nạn, tránh khỏi số phận c·hết thảm như cha mẹ và em gái của cô.
Đồng thời, ở bên ngoài, Phi Phong cũng đã tập hợp được một nhóm bạn hữu đáng tin cậy. Đang lập mưu để có thể thuyết phục những thế lực khác về hành vi của Trường Sinh Môn. Nếu như cứ đơn giản nói ra, chắc chắn người khác sẽ không tin tưởng. Không chừng còn bị mật báo về tông môn, kết cục sẽ rất thảm.
Trong lần đại lễ trường sinh này, vốn dĩ số hạt giống mới rất nhiều. Nhưng đã bị Phi Phong âm thầm cứu lấy phần lớn. Nhưng hắn cũng chỉ có thể làm trong phạm vi khả năng. Làm quá lộ liễu sẽ bị phát hiện.