Thuận Thiên

Chương 136: Trở lại gia tộc La Vu



Chương 136: Trở lại gia tộc La Vu

Thấy như vậy, Trần Minh Quân thu hồi thần niệm khỏi thức hải của Phi Phong, tập trung kiểm tra những người khác.

Khi ánh sáng Mặt Trời đã khuất hẳn, Trần Minh Quân cũng kết thúc công việc. Lại có thêm một người bị hắn trực tiếp an tử và an táng. Những người còn lại đều bị phế bỏ kinh mạch toàn thần.

Tới lúc này, sự việc về Trường Sinh Môn cũng xem như là đã được xử lý triệt để. Nhưng Trần Minh Quân chẳng những không cảm thấy vui mà còn thêm nặng lòng. Hắn vô thức đưa mắt nhìn về phương xa. Cô gái tội nghiệp La Ly chắc đã đang rất chờ mong. Hy vọng hắn có thể cứu được cha mẹ và em gái của cô. Chỉ là, hiện giờ họ đều đ·ã c·hết, đến thi cốt cũng không còn.

Ở trong không gian châu này, chỉ cần hắn chịu bỏ ra tinh thần lực, hắn có thể làm được rất nhiều chuyện thần kỳ. Đáng tiếc, trong đó không bao gồm chuyện cải tử hoàn sinh.

Thở dài một tiếng, Trần Minh Quân cũng không tiếp tục ảo não. Sống c·hết có số, hắn cũng không phải là đại la thần tiên. Làm được đến hiện tại đã là có tâm lắm rồi.

Trần Minh Quân dùng thần niệm, thu lấy toàn bộ bảo vật dung giới mà hắn tìm thấy. Sau đó, lại tìm tới bảo khổ của Trường Sinh Môn, đem hết bảo vật trong đó ra ngoài, tập kết thành đóng tại một cái sân trống.

Làm xong hai chuyện này, hắn trực tiếp di chuyển về diễn võ trường của gia tộc La Vu. Được di chuyển theo còn có Phi Phong, toàn bộ trẻ em và cả đóng bảo vật của Trường Sinh Môn. Cùng lúc đó, hắn cũng xóa bỏ không gian phong tỏa.

Toàn bộ hiện trường lúc bấy giờ mới phát ra những tiếng kêu rên thảm thiết. Bị phá bỏ toàn bộ kinh mạch cũng không dễ chịu gì. Không chỉ đau đớn, nó còn làm người ta cảm thấy suy yếu cực độ. Phải một thời gian dài về sau mới có thể thích nghi được.

Còn đám đệ tử này có thể rời khỏi đỉnh núi Trường Sinh hay không thì Trần Minh Quân không quan tâm. Nhưng có thể khẳng định, với khả năng của phàm nhân thì khó mà rời đi được.

Khi Trần Minh Quân cùng cả ngàn đứa trẻ xuất hiện tại diễn võ trường. Không tới mấy hơi thở sau đã thấy bóng dáng ba vị lão tổ của gia tộc La Vu xuất hiện. Có cảm giác như, họ đã bỏ hết sự vụ để túc trực ở chỗ này chỉ để chờ đợi Trần Minh Quân vậy.

Mà trên thực tế thì cũng không có khác biệt lắm. Dù họ không đứng chờ trong diễn võ trường, nhưng luôn ở bên cạnh không xa. Chỉ cần có chút gió động cỏ lay là họ sẽ biết ngay.

U Thông dẫn đầu ba người, trực tiếp ngự linh khí bay từ bên ngoài vào. Vừa nhìn thấy đúng là Trần Minh Quân đến, họ lập tức đáp xuống đất rồi chuyển sang chạy bộ. U Thông, Ngư Đài cùng Kiến Thất liền nhanh chóng đi đến trước mặt Trần Minh Quân. Sau đó cung kính hành lễ

“Tham kiến Vệ Thần đại nhân”



Nghe cách gọi này một lần nữa, Trần Minh Quân không còn cảm giác khó hiểu.

Sau khi có được trí nhớ của hơn ngàn người, Trần Minh Quân đã hiểu hết tất cả mọi chuyện cơ bản nhất. Cũng đã xác định được hai chữ Vệ Thần có ý nghĩa gì. Mặc dù hiện tại hắn không phải vệ thần, thậm chí còn chưa tính là tu sĩ chân chính.

Người tu hành bắt đầu từ việc luyện võ và vận chuyển tiểu chu thiên.

Sau khi sinh ra được chân khí thì bắt đầu tăng cường chân khí, cố gắng lấp đầy kỳ kinh bát mạch.

Kế tiếp, dùng chân khí kích hoạt các đại huyệt trong kỳ kinh bát mạch và thập nhị chính kinh. Việc này lập đi lập lại, kích hoạt càng nhiều đại huyệt càng tốt, cho tới khi cảm thấy đã đạt cực hạn mà bản thân có thể làm được thì thôi.

Trần Minh Quân đang ở giai đoạn này. Cho nên, theo cách gọi của thế giới này thì hắn vẫn còn là võ sư. Chưa đủ tư cách để gọi là tu sĩ, nói gì là Vệ Thần.

Nhưng ở trong không gian châu, hắn còn hơn cả Vệ Thần. Cái gọi là Vệ Thần, chỉ là những tu sĩ có tu vi linh sĩ ngũ tinh trở lên. Còn hắn, hắn có thể điều động sức mạnh thiên địa của thế giới này. Cho nên, xét về mặt ngữ nghĩa, hắn mới thực sự là Thần.

Còn vì sao lại là Vệ Thần mà không phải là Ma Thần hay cái gì Thần khác. Đơn giản vì đám tu sĩ này sẽ nhận một số thế lực làm tín đồ. Tín đồ thì phải có nhiệm vụ thờ cúng Vệ Thần của họ. Đổi lại, họ sẽ được Vệ Thần bảo vệ và che chở. Từ đó, sinh ra khái niệm gọi là Vệ Thần.

Khi tu sĩ tấn cấp lên Vệ Thần, tức là linh sĩ ngũ tinh. Họ sẽ chọn cho mình một Thần Danh. Chỉ có Thần Danh mới được phép dùng 3 chữ. Đây là quy tắc của giới tu luyện trên hành tinh này.

Không phải chỉ vì cảm giác được thờ cúng hư ảo mà các tu sĩ lại làm như vậy. Họ làm vậy là để tu luyện lực lượng nguyên thần. Thứ họ hướng đến là tín ngưỡng lực. Không biết từ lúc nào và từ bao giờ, ai cũng biết một chuyện. Được càng nhiều người thờ cúng thì tốc độ tu luyện nguyên thần càng nhanh.

Tu sĩ ở cấp độ này chỉ so với nhau về nguyên thần. Kẻ có nguyên thần cường đại hơn thì sẽ chiếm được ưu thế lớn hơn. Ai mà chẳng muốn mình mạnh hơn kẻ khác.

Còn có thêm một nguyên nhân vô cùng quan trọng. Tín ngưỡng lực có thể giúp cho tu sĩ kéo dài tuổi thọ. Người có địa vị càng cao thì lại càng s·ợ c·hết. Khi đã ở trên đỉnh của thế giới thì dĩ nhiên là không ai muốn c·hết sớm. Có thể sống được thêm ngày nào là sẽ cố gắng ngày ấy.

Trong nhận thức của tu sĩ trên thế giới này, Vệ Thần đã là cực hạn. Họ chưa bao giờ nghĩ về chuyện trường sinh bất tử. Cũng chưa từng nghe nói có ai tu luyện tới cảnh giới như vậy. Chỉ có những lão Vệ Thần sống cực kỳ lâu mà thôi. Nhưng lâu thì cũng không phải là không có ngày c·hết.



Hơi lướt qua một chút thông tin này trong đầu, Trần Minh Quân liền khoác tay nói

“Được rồi, ba vị cứ đứng lên đi”

“Tuân lệnh đại nhân”

Cả ba vị lão tổ liền đồng thanh đáp lại rồi cùng nhau đứng lên. Bộ dáng vẫn vô cùng cung kính đứng đó, như là đang chờ lệnh.

Thấy như vậy Trần Minh Quân cũng không cảm thấy lạ. Hắn điềm đạm nói

“Trường Sinh Môn đã không còn trên đời này nữa!”

Vừa nghe xong câu này. U Thông, Ngư Đài và Kiến Thất liền biến sắc. Tâm thần dâng lên một cảm giác kinh hãi. Cả ba không tự chủ được mà cảm thấy ớn lạnh toàn thân.

Cái gì mà Trường Sinh Môn không còn trên đời này nữa. Mới có bao lâu cơ chứ? Không ngờ vị đại nhân trước mắt này đã diệt mất một tông môn rồi. Hơn nữa, đó còn là tông môn có người đứng đầu đã ở cấp bậc Vệ Thần.

Trường Sinh Thành dù không phải hoàn toàn thuộc về Trường Sinh Môn. Nhưng cũng là thành trì do Trường Sinh Môn trực tiếp quản lý. Bọn họ nghe câu nói đó thì lại nảy sinh suy nghĩ khủng hoảng trong lòng. Chỉ sợ Trần Minh Quân sẽ lại tiện tay diệt nốt Trường Sinh Thành.

Bọn họ đang muốn quỳ xuống cầu xin thì lại nghe Trần Minh Quân nói tiếp.

“Ta trở lại đây là muốn nhờ các vị giúp ta một chuyện!”

Nghe vậy, U Thông liền vội vàng đáp

“Dạ không dám, xin đại nhân cứ ra lệnh, tiểu nhân sẽ dốc hết sức mình làm việc cho đại nhân”



Ngư Đài cũng vội nói theo

“Đúng vậy thưa đại nhân, tiểu nhân xin chờ lệnh ngài”

Kiến Thất cũng không gần như cùng lúc biểu lộ ý của mình

“Xin đại nhân cứ ra lênh, chỉ cần làm được, … mà không, dù có làm được hay không thì tiểu nhân cũng sẽ dốc hết sức mình!”

Nhìn thấy thái độ của ba người có vẻ hơi căng thẳng, Trần Minh Quân hơi suy nghĩ thì cũng liền hiểu ra. Dù sao thì tâm tư của họ cũng khác hắn rất nhiều. Trong lòng họ, hắn có thể quyết định sinh tử của họ. Họ không sợ mới là chuyện lạ.

Còn nữa là, hắn vừa nói chuyện bản thân đã xóa bỏ Trường Sinh Môn. Khỏi cần nghĩ cũng biết, chắc chắn họ cho rằng bản thân hắn đã đồ diệt toàn tông rồi.

Trần Minh Quân biết vậy, nhưng cũng không có giải thích gì. Hắn cũng không phải thánh nhân hay nhà hoạt động xã hội cấp tiến. Không có cái nhu cầu đi cải biến tư duy cho một thế giới.

Hắn đưa tay chỉ về mấy trăm đứa trẻ rồi nói

“Số trẻ em này đều là đối tượng được Trường Sinh Môn dùng danh nghĩa chiêu mộ để đem về tông môn. Nhưng trên thực tế, bọn chúng không chiêu mộ về làm đệ tử mà để làm vật tiêu hao sống. Đại môn chủ của Trường Sinh Môn tu luyện một loại công pháp tà ác, chuyên c·ướp lấy sức sống của trẻ em. Hãy nhìn vào phần lớn những đứa trẻ này, các người sẽ hiểu lời ta nói”

Nghe xong những lời này, không chỉ có U Thông lộ vẻ không thể tin được. Cả lão bà Ngư Đài cũng ngốc trệ ra. Chỉ có Kiến Thất là nhanh phản ứng nhất, hắn đến gần một bé trai suy yếu, nắm lấy bàn tay của nó, linh lực tràn vào thân thể của đối phương để kiểm tra.

Vài giây sau, Kiến Thất chau mài thật sâu, thở ra một hơi thật dài, rồi lắc đầu lẩm bẩm

“Một đứa trẻ, nhưng sinh cơ toàn thân đã như một người già sắp c·hết. Thật không ngờ Trường Sinh Môn lại là một tà tông.”

Cho tới lúc này, U Thông và Ngư Đài mới chợt tỉnh hồn lại. Rồi cũng chạy đi kiểm tra vài đứa trẻ. Kết quả, đúng như những gì Kiến Thất đã nói. Đám trẻ này, không còn sống được bao lâu nữa. Giờ thì họ đã tin tưởng lời Trần Minh Quân nói. Cũng đã biết được tại sao Trần Minh Quân lại diệt đi Trường Sinh Môn.

Hiểu ra mọi chuyện, U Thông, Ngư Đài cùng với Kiến Thất liền cảm thấy xấu hổ. Vừa rồi, bọn họ còn cho rằng, Trần Minh Quân đi trả thù riêng. Thậm chí, họ còn sợ hắn sẽ giận lây mà diệt luôn Trường Sinh Thành.

Lúc bọn họ lại muốn nói gì đó. Đột nhiên trong đám trẻ có một người bước nhanh về phía Trần Minh Quân. Sau đó thì quỳ xuống hô lớn.

“Cảm tạ Vệ Thần đại nhân đã ra tay t·rừng t·rị kẻ ác. Tiểu nhân tên là Phi Phong, nguyện dùng cả đời còn lại để thờ cúng đại nhân cho tới c·hết”