Trần Minh Quân rất có hảo cảm với người này. Nói thật, nếu đổi lại hắn là đối phương. Khi phát hiện bản thân thoát khỏi khống chế, chắc chắn sẽ bỏ trốn. Chuyện trả thù hay hành hiệp gì đó thì cứ chờ khi nào có đủ thực lực rồi làm.
Vụ việc về Trường Sinh Môn lần này đúng là hắn lo chuyện bao đồng. Nhưng cũng là vì hắn có đủ tự tin nên mới chịu làm.
Là một người sinh ra và lớn lên ở một xã hội hiện đại. Từ nhỏ lại được giáo dục tử tế về đạo đức và tình người. Cho nên, dù hắn đã bước chân lên con đường tu luyện, cũng sẽ không làm hắn thay đổi bản tâm. Hắn biết rõ trong lòng mình nghĩ gì, hắn biết chuyện gì nên làm và chuyện gì không nên làm.
Lối tư duy hiện đại sẽ không dạy một người có thể vì làm chuyện tốt mà đặt bản thân vào nguy hiểm. Muốn cứu người trước tiên cần phải đảm bảo bản thân an toàn.
Từ những điều đó, Trần Minh Quân rất kính nể Phi Phong. Bởi vì Phi Phong dùng mạng sống của y làm tiền đặt cược, tiếp tục ẩn mình trong Trường Sinh Môn, nhiều lần ra tay cứu trẻ em bị chiêu mộ, đảm bảo chúng thoát hiểm trước khi đến Trường Sinh Môn.
Nhưng kính nể thì kính nể, hắn sẽ không mạo hiểm như Phi Phong. Hắn không cảm thấy làm vậy là ích kỷ. Chỉ khi bản thân an toàn và còn sống thì mới có thể làm được nhiều chuyện có ích hơn. Hơn nữa, hắn cũng có người thân, có gia đình, bọn họ cũng sẽ gánh lấy tổn thương nếu hắn có chuyện gì không may.
Nghe đối phương muốn làm tín đồ của mình, Trần Minh Quân hơi nghiền ngẫm trong lòng. Hắn cảm thấy chuyện này cũng không có gì xấu. Có thể thử nghiệm xem thứ tín ngưỡng lực kia là gì. Hơn nữa, càng tu luyện về sau thì chắc chắn sẽ phải đối đầu với nhiều tu sĩ và thế lực khác. Nếu trong tay luôn mang theo bên mình một thế lực mạnh thì cũng là một chuyện khá tốt.
Nghĩ vậy, Trần Minh Quân liền nghiêm túc nói
“Được! Đã vậy, kể từ giờ Phi Phong ngươi sẽ là đệ nhất thần sứ của bổn tọa. Hãy nhớ cho rõ, tên của bổn tọa là Trần Minh Quân”
Phi Phong vui mừng dập đầu hành lễ
“Thuộc hạ tham kiến đại nhân, cảm ơn đại nhân đã thu nhận”
Nghe đối phương đơn giản hành lễ như vậy, không có ba hoa cái gì lên biển đao xuống chảo dầu gì đó, Trần Minh Quân rất hài lòng. Kẻ nói nhiều mà làm chẳng bao nhiêu thì hắn cũng chẳng muốn. Hắn liền gật đầu nói
“Ừ, được rồi, đứng lên đi”
“Tuân lệnh đại nhân”
Nói rồi Phi Phong liền đứng lên, nghiêm trang đứng bên cạnh Trần Minh Quân chờ lệnh.
Trần Minh Quân quay qua nhìn ba lão tổ của gia tộc La Vu, sau đó đưa tay chỉ về Phi Phong sau lưng mình
“Ba vị cũng nghe rồi đó, đây là đệ nhất thần sứ của Trần Minh Quân ta. Hắn sẽ thay ta sắp xếp cho những đứa trẻ tội nghiệp ở đây. Ta muốn trong vòng 7 ngày thì có thể xử lý xong, đồng thời phải công bố chuyện của Trường Sinh Môn ra bên ngoài. Ba vị có thể hỗ trợ cho đệ nhất thần sứ của ta chứ?”
U Thông, Ngư Đài và Kiến Thất vội vàng khom người
“Dạ, mọi chuyện xin nghe theo đại nhân. Chúng tiểu nhân sẽ hết sức hỗ trợ thần sứ đại nhân làm tốt nhiệm vụ của ngài”
Nói xong thì cả ba lại quay qua khom người nói với Phi Phong
“Chúc mừng đệ nhất thần sứ đại nhân”
Phi Phong thấy ba vị lão nhân khom người chào chúc mừng hắn thì hắn cũng hơi khom người đáp lễ lại
“Cảm ơn ba vị lão tiên sinh. Mấy ngày tới sẽ phải làm phiền ba vị lão tiên sinh nhiều”
Cả ba lão tổ liền mỉm cười, miệng thì nói liên tục “Không phiền, không phiền”
Thái độ này của Phi Phong làm Trần Minh Quân rất hài lòng. Lúc này, Trần Minh Quân lại nói với Phi Phong
“Như vậy đi, bây giờ bổn tọa có việc riêng cần xử lý. Ngươi cứ theo lời bổn tọa mà làm, 7 ngày sau bổn tọa sẽ trở đây đón ngươi. Còn đóng bảo vật kia, ngươi cứ thay ta xử lý, xem như là trả công cho gia tộc La Vu cũng được”
“Thuộc hạ đã rõ!”
Trần Minh Quân không nói thêm gì, ý niệm vừa động, thân hình hắn đã biến mất vào hư không, cứ như hắn chưa từng xuất hiện ở đây vậy.
Trần Minh Quân vừa đi, U Thông liền tiến lại gần Phi Phong dò hỏi
“Thần sứ đại nhân, không biết ngài đã có ý định gì chưa? Xin cứ nói ra, gia tộc La Vu sẽ dốc hết sức hỗ trợ”
Phi Phong nhìn lại toàn trường, ánh mắt tập trung vào những đứa trẻ đã từng b·ị c·ướp đoạt sức sống. Trong lòng không khỏi thở dài, cảm giác thương cảm dâng lên, làm cho trái tim hắn thêm nặng trĩu.
Sau đó, ánh mắt của hắn chuyển dời tới vị trí đám trẻ chưa b·ị c·ướp sức sống. Thấy bọn chúng ngó đông ngó tây, hoang mang và hơi sợ hãi. Phản ứng như vậy mới phản ứng của trẻ con bình thường nên có. Không như phần lớn còn lại, đứng c·hết chân tại chỗ, ánh mắt vô thần.
Phi Phong chỉ tay về phía mấy chục đứa trẻ bình thường rồi nói
“Trong số này, chỉ có mấy chục đứa trẻ ở đằng kia là còn bình thường. Chúng nó may mắn vì chưa trải qua chuyện b·ị c·ướp sức sống. Ban đầu, bọn chúng đồng ý gia nhập Trường Sinh Môn là để tu luyện. Ta rất mong các vị có thể sắp xếp chúng vào làm đệ tử cho thế gia thích hợp trong thành, để chúng có thể tiếp tục ước muốn của bản thân. Còn về những đứa trẻ còn lại …”
Nói đến đây thì hắn dừng lại, dường như đang suy nghĩ thật cẩn thận. Mấy giây sau, hắn thở dài bất đắc dĩ mà nói nốt
“Bọn chúng còn sống, nhưng cũng có thể nói là đ·ã c·hết. Thời gian còn lại cũng không nhiều, nếu có thể tìm lại được gia đình của chúng thì phiền các vị làm giúp chúng. Còn không thể tìm được, hãy cố gắng cho chúng sống thật thoải mái trong thời gian ít ỏi còn lại”
Thấy biểu cảm của Phi Phong có vẻ khá buồn, U Thông cũng vội vàng an ủi
“Thần sứ đại nhân, gia tộc La Vu tuy không quá lớn, nhưng cũng có thể nhận thêm vài chục đệ tử ngoại gia. Nếu thần sứ đại nhân đồng ý, gia tộc La Vu của ta nguyện ý thu nhận toàn bộ mấy chục đứa trẻ may mắn kia. Đối với số còn lại, ta sẽ sử dụng toàn bộ nhân lực của gia tộc, đồng thời tìm kiếm thêm trợ giúp từ vài gia tộc khác, nhất định sẽ cố gắng tìm lại gia đình cho chúng. Trường hợp xấu nhất, chúng sẽ được chăm sóc tử tế trong những ngày còn lại”
Phi Phong nghe xong thì hai tay ôm quyền, cúi chào một cái
“Như vậy, Phi Phong ta xin đại diện cho chúng cảm ơn ba vị lão tiên sinh. Ta tin rằng, sau khi bọn chúng lớn lên và hiểu chuyện, chắc chắn sẽ trung thành với gia tộc La Vu”
“Thần sứ đại nhân xin đừng làm vậy. Được làm việc cho Vệ Thần đại nhân là vinh hạnh cho gia tộc La Vu chúng tôi” U Thông vội nói
“Đúng vậy thưa Thần Sứ đại nhân, có việc gì cần làm, ngài cứ mở miệng là được. Không cần quá khách sáo với chúng tôi” Ngư Đài cũng mỉm cười nói thêm
Kiến Thất cũng không lạc hậu, nhưng thay vì nói mấy lời a dua, hắn lại nhắc lại chuyện quan trọng hơn
“Thần sứ đại nhân, còn chuyện công bố tội ác của Trường Sinh Môn, không biết Thần Sứ đại nhận muốn làm như thế nào?”
Nghe nhắc tới chuyện này, Phi Phong hơi có điều suy nghĩ, một lúc sau thì nói
“Chuyện này ta xin nghe theo ý kiến của các vị. Dù sao gia tộc của các vị cũng trực tiếp lăn lộn ở bên ngoài. Chắc chắn sẽ có nhiều biện pháp hữu hiệu để công bố thông tin. Chỉ có điều, ta xin nhắc nhở các vị một chuyện. Đại nhân nhà ta không phải kẻ thích lạm sát. Phần lớn đệ tử Trường Sinh Môn chỉ bị phế thành phàm nhân. Rất mong các vị nói rõ chuyện này, tránh có kẻ mượn gió bẻ măng, lên núi tàn sát số đệ tử đó để lấy danh tiếng”
“Vệ Thần đại nhân đúng là người độ lượng và nhân đức. Chúng ta đã nhớ rõ, xin thần sứ đại nhân cứ an tâm.”
…
Trần Minh Quân không đi quá xa, hắn dịch chuyển tới một đỉnh núi hoang vắng ở gần Trường Sinh Thành. Mục đích là để có thể tĩnh tâm xem xét lại từng chuyện xảy ra hôm nay. Đồng thời, cũng là lúc để kiểm kê lại thu hoạch mà bản thân đã nhận được.
Dĩ nhiên, thu hoạch của hắn là thông tin và trí nhớ. Còn về vật chất, ở trong không gian châu này, hắn muốn có thứ gì, chỉ cần không gian châu có là hắn có thể lấy được. Cho nên hắn không quan tâm đến vật chất.
Toàn bộ những thứ lấy được ở Trường Sinh Môn, hắn đều để lại ở diễn võ trường của La Vu gia tộc. Bao gồm toàn bộ công cụ dung giới của đệ tử Trường Sinh Môn. Riêng chỉ có đồ của Nguyên Thanh là hắn giữ lại. Bởi vì trong đó có nhiều món đồ đến từ Hồn Vực thần bí.
Trần Minh Quân bình tâm tĩnh khí, ý thức chìm vào bên trong, bắt đầu xem xét cẩn thận trí nhớ và ký ức mà hắn đã thu được.
Phần lớn trong số đó đều là những chuyện tạp nham. Trần Minh Quân cứ như vậy loại bỏ những trí nhớ tạp nham này khỏi đầu óc. Chỉ giữ lại thông tin nào hữu ích cùng với trí nhớ có liên quan đến địa chính và thế lực của thế giới này.