Vị hoàng đế này tên là Cửu Ngôn. Mặc dù còn rất trẻ, nhưng suy nghĩ của hắn không hề bồng bột. Kể từ khi còn là hoàng tử, Cửu Ngôn đã bộc lộ tiềm năng to lớn của mình. Muốn trí tuệ có trí tuệ, muốn võ lực có võ lực. Hơn nữa, tiềm năng võ lực còn cao hơn trí tuệ.
Bắt đầu luyện võ năm 14 tuổi, đến năm 30 tuổi hắn đã kích hoạt được hơn 30 đại huyệt. Tốc độ này không nói sau này không có nhưng lịch sử Cửu Đại Giới chắc chắn chưa có ai làm được. Mục tiêu của hắn là phải trải rộng con đường tu hành, đạt được cực hạn 108 đại huyệt. Tối thiểu thì cũng phải được 100 đại huyệt.
Hãy lấy Trần Minh Quân làm ví dụ. Trước khi tìm ra lộ trình khai huyệt chính xác. Trần Minh Quân khai huyệt vô cùng vất vả, lần sau khó gần gấp đôi lần trước. Đại huyệt đầu tiên lấy đi của Trần Minh Quân hơn 8 ngày mới có thể kích hoạt thành công. Lần thứ 2 thì cần hơn 10 ngày, thời gian sẽ ngày càng dài vì độ khó ngày càng tăng.
Chính vì lý do này, phần lớn cao thủ đều có vẻ ngoài già nua. Bởi vì họ dùng phần lớn thời gian dừng chân ở giai đoạn khai huyệt. Chỉ có cường giả đạt tới cảnh giới vĩnh sinh thì mới có một lần cơ hội cải lão hoàn đồng.
Từ những điều đó, có thể thấy tốc độ khai huyệt của Cửu Ngôn là vô cùng nhanh. Nhanh tới không hợp thói thường. Nếu hắn có thể tập trung vào tu hành, nói không chừng hắn sẽ thành công khai mở được 108 đại huyệt trước khi già c·hết.
Bản thần Cửu Ngôn cũng chỉ muốn tu hành, nhưng số phận buộc hắn phải làm hoàng đế. Cha của hắn chỉ có một đứa con, cũng chính là hắn. Nếu không, hắn đã sớm rời bỏ hoàng cung, đi chu du thiên hạ.
Dù rất không muốn, nhưng Cửu Ngôn làm hoàng đế cũng không tệ. Từ lúc lên ngôi, Xa Quốc đã từ quốc gia hạng bét vương lên trung lưu. Hắn rất quan tâm tới dân chúng, chú trọng phát triển nông nghiệp, lấy ăn no làm gốc. Dân không đói thì xã hội sẽ không loạn lạc.
Còn đối ngoại, hắn không thể hiện dã tâm bành trướng gì, nên hoàng đế các quốc gia láng giềng cũng không lo lắng. Thậm chí, bởi vì có sự tồn tại của Trường Sinh Nhân mà Xa Quốc khá là thái bình.
Sự xuất hiện của Trần Minh Quân làm cho Cửu Ngôn cảm thấy một cơ hội. Chẳng những là cơ hội cho quốc gia, đây còn là cơ hội để hắn tiếp tục chinh phục con đường tu luyện. Hắn suy nghĩ rất nhiều, thu thập rất nhiều thông tin, sau khi đã chắc chắn hơn 8 thành, hắn mới đưa ra quyết định.
Sau khi nghe Hoàng Kha chất vấn, Cửu Ngôn rất bình tĩnh giải thích
“Hoàng Kha đại nhân, trẫm nào có quên Vệ Thần Phương Thiên Bá. Chẳng những không quên, trẫm cũng đã đấng đo suy nghĩ rất nhiều. Bốn vị đại nhân cũng biết rõ con người của trẫm, từ trước tới giờ trẫm chưa làm gì theo cảm tính cả”
Nghe Cửu Ngôn nói như vậy, Hoàng Kha mới hơi dịu mặt lại một chút. Ba người kia cũng gật đầu an tâm. Dù ban đầu không có chất vấn, nhưng kỳ thực trong lòng bọn họ cũng có chút khó hiểu. Cả bốn người đều không nói gì, tất cả đều đưa mắt nhìn Cửu Ngôn, biểu thị rất rõ ý tứ, yêu cầu Cửu Ngôn nói rõ chi tiết.
Cửu Ngôn cũng hiểu ánh mắt này, hắn bình tĩnh giải thích
“Thứ nhất, trẫm suy tính tới thực lực của vị Vệ Thần kia. Chắc bốn vị hộ quốc đại nhân cũng biết rõ tin tình báo rồi. Vị kia đi vào Trường Sinh Môn một cách thầm lặng, ra tay cũng vô cùng thầm lặng. Không có một chút dấu vết chiến đấu gì thì đã giải quyết xong Vệ Thần Trường Sinh Nhân và bốn môn chủ còn lại. Còn là thi cốt vô tồn, quỷ dị tới cực điểm. Trẫm xin hỏi bốn vị hộ quốc đại nhân, các ngài cảm thấy cuộc chiến của Vệ Thần sẽ im lặng như vậy sao? Quan trọng nhất, đệ tử Trường Sinh Môn đều khẳng định, bọn họ bị khống chế cố định, không thể cử động. Chuyện như vậy ai nghe qua cũng sẽ không tin, hoặc là tìm cách giải thích cho hợp lý. Nhưng mà, nếu chuyện này là thật thì sao? Bốn vị có nghĩ qua chưa?”
Lời của Cửu Ngôn làm cả bốn hộ quốc đại thần đều như bừng tỉnh. Không sai, bọn họ đều quên đi chi tiết quan trọng của chuyện này. Từ trước tới giờ không phải không có phát sinh cuộc chiến cấp Vệ Thần. Nhưng không có cuộc chiến nào im hơi lặng tiếng cả. Mỗi cuộc chiến đều sẽ long trời lở đất, tuy không đến nỗi dời núi lấp biển, nhưng phá diệt rừng núi, sang bằng thành thị thì là chuyện khó tránh khỏi.
Còn chuyện toàn bộ đệ tử Trường Sinh Môn đều khẳng định bọn họ bị khống chế, không thể cử động. Nói thật, không ai tin chuyện như vậy cả. Nếu không phải đệ tử Trường Sinh Môn nói dối, thì chỉ là do bọn chúng bị một loại ảo giác, tác động đến thần kinh, gây ra cảm nhận sai. Chuyện thế này không phải khó làm, Cửu Đại Giới cũng có không ít trận pháp sư, chỉ cần bố trí ảo trận hoặc mê trận là có thể làm người ta sinh ra nhiều loại ảo giác.
Nghĩ tới đây, bốn người liếc mắt nhìn nhau. Ai cũng cảm thấy khó mà tin được. Nếu chuyện này là thật, Xa Quốc có thể trở thành tín đồ quốc gia của loại tồn tại như vậy đúng là một cơ duyên.
Lúc này, Cửu Ngôn lại nói bồi thêm
“Còn có chuyện này, Trẫm đã thăm dò được một tin tức từ gia tộc La Vu. Chính là gia tộc đã thay mặt vị Vệ Thần kia công bố chuyện Trường Sinh Môn ra ngoài. Mặc dù bọn họ phong tỏa tin tức rất tốt, nhưng trẫm cũng có cách biết được một chuyện. Vị vệ thần kia đã xuất hiện ở gia tộc La Vu để hỏi đường, sau đó mới hàn lâm Trường Sinh Môn. Lúc đó, toàn bộ tộc nhân của gia tộc La Vu cũng bị khống chế, không thể cử động”
Nghe đến đây, Hoàng Kha đã không còn nghi ngờ về thực lực của vị kia. Ánh mắt của Tam Thư, Lã Công, Ánh Thị thì đã chuyển sang nóng bỏng. Bọn họ đều là tu sĩ, còn là loại tu sĩ không có tương lai. Thứ duy nhất bọn họ quan tâm chính là quốc gia. Chỉ cần có lợi cho quốc gia, bảo bọn họ đi c·hết thì bọn họ cũng đồng ý. Hoàng Kha cũng vậy, lợi ích quốc gia là trên hết, nhưng bản thân hắn thì có tương lai xa hơn, nên cũng sẽ suy xét nhiều hơn.
Tuy nhiên, sau khi vững tâm về thực lực. Cả bốn người lại nghĩ đến chuyện khác. Tất cả mọi chuyện đều là bọn họ tự tính, sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu người kia từ chối.
Nhìn thấy vẻ mặt của bốn vị hộ quốc đại thần, Cửu Ngôn hiểu bọn họ đang nghĩ gì. Hắn bèn mỉm cười tự tin mà nói.
“Bốn vị hộ quốc đại nhân, các vị cảm thấy cách làm người của vị Vệ Thần kia như thế nào?”
Ánh Thị nhanh miệng nói ngay
“Vị đó thấy ác không tha, có thể thấy là một người có tính cách nghĩa hiệp!”
Tam Thư lại vuốt vuốt bộ râu rồi nói thêm
“Có thể tha mạng cho mấy ngàn đệ tử Trường Sinh Môn. Cũng chứng minh ngài ấy không phải loại người hiếu sát, nếu không muốn nói là quá bao dung”
Hoàng Kha và Lã Công không nói gì thêm, nhưng cũng không phản đối gì. Thấy vậy, Cửu Ngôn mỉm cười rồi hỏi
“Vậy …Trẫm lại hỏi bốn vị, nếu Ngài ấy biết, bởi vì c·ái c·hết của Trường Sinh Nhân mà có thể dẫn tới c·hiến t·ranh, khiến cho máu đổ nhiều hơn, sinh linh đồ thán. Bốn vị cảm thấy Ngài ấy sẽ làm gì?”
Tuy là câu hỏi, nhưng nghe xong thì cả bốn đều không trả lời. Trên mặt đều lộ ra nụ cười đã hiểu.
…
Cùng thời gian đó, hoàng thành của Liên Bình Quốc đang diễn ra cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Từ đường lớn tới ngõ nhỏ đều tràn ngập bóng người. Bọn họ đều đang ngước mặt nhìn lên trời, người nào người nấy đều tỏ vẻ kích động và hào hứng.
Ở trên bầu trời, 2 con đại điêu to lớn đang vỗ cánh lơ lửng. Bọn chúng mới từ bên ngoài hoàng thành bay tới, khi đến gần hoàng cung thì dừng lại. Mỗi con đều to không thua gì một chiếc xe ô tô con, vô cùng uy phong và dũng mãnh.
Một con thì toàn thân lông vũ màu đen, đuôi và cánh kéo dài một cách bất thường, nhìn cứ như là tơ lụa đang tung bay theo gió. Mỏ của nó quập lại như mỏ con két, trên đầu có một cọng lông vũ dài tới tận đuôi, nhìn vô cùng đẹp mắt.
Đứng trên lưng con đại điêu lông đen là một lão già mặc hắc bào. Tuy đã già nhưng đầu tóc vẫn đen huyền như thanh niên. Đôi mắt lão ta nhắm hờ, cứ như là đang ngủ, nhưng thỉnh thoảng lại thấy lão ta nhíu chặt lông mày lại.
Con đại điêu còn lại thì còn khoa trương hơn. Một thân lông vũ màu vàng óng vô cùng chói mắt. Dưới sự phản xạ của ánh sáng Mặt Trời, nhìn nó chẳng khác nào một ngọn lửa màu vàng. Từng sợi lông vũ đều sáng lấp lánh, nhìn không cẩn thận sẽ tưởng lầm là ngọn lửa.
Đứng trên lưng con đại điêu chói mắt này là một người đàn ông vô cùng cao lớn. Nhìn vẽ ngoài thì khoảng 50 - 60 tuổi, nhưng lại vô cùng khỏe mạnh, chỉ có nét già dặn, không có sự già nua. Người này mặc một thân trang phục vô cùng xa hoa, lộng lẫy. Đầu đội mũ kim quang, khắc đầy các loại đá sáng lấp lánh.
Cách ăn mặc khoa trương này không muốn gây chú ý cũng khó. Nếu đem hoàng đế Xa Quốc mà so sánh với kẻ này thì hoàng đế Xa Quốc chẳng khác nào một tên ăn mày.
Vị này cũng đang khép hờ mắt, tinh thần đang du tẩy đi đâu đó, lâu lâu cũng sẽ thấy lông mày của hắn nhíu lại. Rõ ràng là đang cùng với hắc bào lão già bên kia làm gì đó.
“Các con nhìn thấy vị đại nhân sáng lấp lánh kia không? Đó chính là Kha Bất Bại đại nhân, Vệ Thần của Kim Đình Quốc, người mạnh nhất trong số các Vệ Thần của Bán Nguyệt Lục Địa. Còn vị đại nhân toàn thân hắc bào ở bên cạnh là Vệ Thần Liêu Đình Chiến, Vệ Thần của Phù Thiên Quốc. Nghe nói, Kha Bất Bại đại nhân và Liêu Đình Chiến đại nhân đã cùng với Phương Thiên Bá đại nhân của Liên Bình Quốc chúng ta đã kết thành liên minh. Lần này bọn họ đến đây, chắc là để tìm Phương Đình Chiến đại nhân để bàn đại sự gì đó”
Một lão ông có tu vi linh sĩ nhất tinh, liên tục chỉ dạy kiến thức cho các đệ tử của mình. Trong đám người cũng không ngừng vang lên tiếng người xì xào, đa phần là đang giảng dạy lại cho người không biết về hai người trên bầu trời. Có thể thấy lời nói vô cùng tôn kính, không ai dám có nửa lời nói bất kính ở sau lưng.
Tại Liên Bình Quốc, dân chúng và tu sĩ chỉ tín người Vệ Thần Phương Thiên Bá. Nhưng đối với các Vệ Thần khác thì họ vẫn phải kính trọng. Nếu dám có sự bất kính nào, không chỉ bọn họ mà cả nhà của bọn họ cũng sẽ bị liên lụy. Nếu gặp phải Vệ Thần đặc biệt nhỏ nhen, tòa thành nơi họ sinh sống cũng sẽ không còn.