Không bao lâu sau, Kha Bất Bại và Liêu Đình Chiến cùng mở mắt ra. Sau đó, đại hắc điêu và đại kim điêu đồng loạt bay vào khu vực hoàng cung. Chúng tiến thẳng đến ngọn núi ở sâu bên trong rồi hạ cánh và biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
Hai con đại điêu hạ cánh rồi ngoan ngoãn đứng chờ. Ở chỗ chúng hạ cánh, có một lão đạo sĩ đã đứng chờ sẵn. Nhìn thấy Kha Bất Bại và Liêu Đình Chiến, người này cười ha hả chào hỏi.
“Hai vị đạo hữu, vừa rồi tại hạ đang bận luyện chế một lò đan dược, nhất thời không thể phân tâm, nên đã để hai vị chờ lâu. Mong hai vị bỏ qua cho sự thất lễ này”
Liêu Đình Chiến có vẻ dễ tính, tuy chờ lâu khó chịu, nhưng cũng chỉ cười cười đáp
“Nếu đạo hữu có chuyện không thể phân tâm, dĩ nhiên tại hạ không có để ý. Nhưng dù sao tại hạ cũng là Vệ Thần. Phải đứng chờ cả buổi, để cho bàn dân thiên hạ nhìn nhìn ngó ngó. Thiết nghĩ đạo hữu cũng phải có chút thành ý để bồi thường chứ?”
Trong lời nói có ẩn ý đào lấy chỗ tốt. Đây cũng là chuyện hắn thường xuyên làm. Đơn giản vì hắn mạnh hơn đối phương, nên thường xuyên chèn ép.
Kha Bất Bại thì không dễ tính như vậy, hắn trực tiếp yêu cầu bồi thường mặt mũi
“Bản Thần cũng không thể tốn thời gian vô ích. Nếu đạo hữu bận luyện đan, vậy thì đem lô đan dược đó ra làm bồi thường là được. Đạo hữu chắc sẽ không cho rằng, giá trị một lô đan dược cao hơn mặt mũi của bản Thần đó chứ?”
Phương Thiên Bá nghe như vậy thì trong lòng dâng lên một cảm giác tức giận. Nhưng hắn kiềm chế rất tốt, không có để lộ cảm xúc ra bên ngoài. Trên miệng vẫn giữ nụ cười hòa nhã mà nói.
“Ha ha ha, hai vị đạo hữu nói không sai. Là tại hạ không đúng trước, tại hạ chắc chắn sẽ bồi thường xứng đáng. Lô đan dược tại hạ vừa luyện xong xem như là quà cho Kha Bất Bại đạo hữu. Còn Liêu Đình Chiến đạo hữu, tại hạ cũng sẽ tặng một phần đan dược tương tự. Không biết hai vị có cảm thấy hài lòng không?”
Kha Bất Bại nở một nụ cười hài lòng, còn có ẩn ý xem thường trong đó. Hắn nhẹ nhàng đạp chân lên thân đại kim điêu, cả người nhẹ nhàng bay lên rồi đáp xuống.
Liêu Đình Chiến thấy Kha Bất Bại không có ý kiến gì thêm, nên hắn cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng rời khỏi hắc điêu, rơi xuống đất, đứng sát bên cạnh Kha Bất Bại. Nhìn kỹ còn thấy hắn có ý hơi lùi xuống, cứ như người hầu của Kha Bất Bại.
Phương Thiên Bá thấy vậy thì lại càng cười tươi hơn, giống như kẻ nhận được món hời là chính hắn vậy.
“Hai vị đạo hữu, nếu đã vậy, xin mời vào bên trong rồi lại nói. Động phủ đơn sơ, làm hai vị chê cười rồi”
Phương Thiên Bá vừa nói vừa làm động tác mời. Bộ dáng vô cùng nhiệt tình. Hai người Kha Bất Bại cũng không thể cứ mãi làm khó, nên cũng thuận theo, đi vào trong động phủ.
Sau khi đã an vị, Kha Bất Bại lên tiếng
“Phương Thiên Bá đạo hữu, đạo hữu chắc cũng đã biết chuyện tại Xa Quốc rồi chứ?”
“Đúng vậy, tại hạ đã nhận được tin báo từ trước”
Phương Thiên Bá nhẹ nhàng đáp lời, giọng nói vô cùng bình thản, cứ như đó chỉ là một tin tức bình thường. Dù bên ngoài ai cũng biết hắn là người quan tâm đến tín ngưỡng của dân chúng Xa Quốc nhất.
Kha Bất Bại thu biểu hiện của Phương Thiên Bá vào trong mắt, khóe miệng của hắn hơi nhếch lên, rồi gằng giọng nói tiếp
“Bản Thần cũng không muốn nói vòng vo. Lần này bản Thần cùng Liêu Đình Chiến đạo hữu đến đây là muốn đưa ra hành động thống nhất. Dù sao thì tên Trường Sinh Nhân kia cũng từng là thành viên trong liên minh của chúng ta. Trên đường đến đây, bản Thần đã thống nhất phương án hành động với Liên Đình Chiến đạo hữu. Giờ bản Thần sẽ nói lại với Phương Thiên Bá đạo hữu, nếu có gì không vừa ý thì đạo hữu có thể nói ra”
Hắn hơi dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về Phương Thiên Bá ẩn chứa đầy vẻ khinh thường. Cái gì mà hỏi ý kiến, cơ bản đây là tới tìm chân c·hạy v·iệc mà thôi.
“Đầu tiên, chúng ta sẽ dùng c·hiến t·ranh để thăm dò thái độ của người kia. Chính ta sẽ lệnh cho Kim Đình Quốc khai chiến với Xa Quốc. Liêu Đình Chiến đạo hữu sẽ lệnh cho Phù Thiên Quốc khai chiến với Xa Quốc. Phương Thiên Bá đạo hữu cũng phải để Liên Bình Quốc khai chiến với Xa Quốc. Bởi vì Kim Đình Quốc và Phù Thiên Quốc có biên giới qua ít với Xa Quốc. Cho nên, cuộc c·hiến t·ranh này lấy Liên Binh Quốc làm chủ đạo. Việc này thì vất vả cho Phương Thiên Bá đạo hữu rồi, không biết đạo hữu có ý kiến gì không?”
Sau khi nghe xong, Phương Thiên Bá lại gật đầu, làm ra vẻ vô cùng hiểu đại cuộc.
“Hai vị đạo hữu tính như vậy cũng không có vấn đề gì. Liên Bình Quốc có đường biên giới vô cùng dài với Xa Quốc. Chính tại hạ cũng hiểu, cuộc chiến này sẽ lấy chiến tuyến bên tại hạ làm chủ đạo. Dù sao thì cũng chỉ là cuộc chiến thăm dò, tổn thất một ít tín đồ cũng không đáng kể gì. Tại hạ không có ý kiến gì.”
Mặc ngoài hắn nói chuyện rất thoải mái, thái độ cũng rất tự nhiên. Nhưng trong lòng lại đang rất tức giận. Lúc ban đầu, hắn có thực lực không thua kém gì hai người còn lại. Mọi việc thay đổi kể từ khi có sự xuất hiện của tên Trường Sinh Nhân kia. Chẳng những c·ướp mất tín đồ của hắn tại Xa Quốc, còn đưa ra lợi ích dẫn dụ Kha Bất Bại và Liêu Đình Chiến công nhận sự tồn tại của đối phương.
Vốn dĩ, hắn có dư thực lực để đánh với Trường Sinh Nhân, nhưng có Kha Bất Bại và Liêu Đình Chiến ra mặt, hắn không thể không công nhận đối phương.
Hắn còn cho rằng, chuyện này chỉ làm hắn ăn chút thiệt thòi mà thôi. Không ngờ rằng, chẳng hiểu ra sao mà thực lực của Kha Bất Bại, Liêu Đình Chiến và cả Trường Sinh Nhân đều tăng trưởng nhanh chóng. Trong những lần luận bàn gần đây, hắn đều thua thảm. Nguyên thần của hắn không chịu nổi uy áp từ nguyên thần của đối phương, lấy gì mà đánh.
Khi hắn nhận được tin báo về c·ái c·hết của Trường Sinh Nhân. Quả thật hắn rất sảng khoái, còn đang định đến Xa Quốc để gặp hoàng đế Xa Quốc. Nhưng khi tỉnh táo lại, hắn cảm thấy chuyện này chẳng những không tốt mà còn sẽ mang lại phiền phức cho hắn.
Quả nhiên, không lâu sau thì Kha Bất Bại cùng Liêu Đình Chiến đã xuất hiện tại Liên Bình Quốc của hắn. Không cần phải suy nghĩ hắn cũng biết họ đến đây làm gì. Chắc chắn là muốn dùng hắn như một con tốt để dò xét thái độ của người kia.
Biết là biết như vậy, nhưng hắn cũng không dám trực diện phản kháng. Hắn chỉ có một cơ hội duy nhất để thoát khỏi chuyện này. Chính là có thể tìm gặp và nói chuyện với người kia.
Trường hợp tốt, hắn có thể đề nghị hợp tác, cung cấp thông tin cho người kia. Với thực lực của người kia, chắc sẽ có khả năng chống lại Kha Bất Bại và Liêu Đình Chiến.
Còn trường hợp xấu, hắn chỉ có thể bỏ qua Liên Bình Quốc, rời khỏi Bán Nguyệt Lục Địa, tìm một vùng đất cắm dùi mới. Chỉ là, nếu làm vậy, hắn sẽ mất hết tín đồ, gián đoạn quá trình tăng trưởng nguyên thần. Việc xây dựng lại tín ngưỡng ở một chỗ xa lạ cũng không phải dễ dàng. Chưa kể, còn phải cạnh tranh với những đối thủ chưa biết trước.
Thấy thái độ của Phương Đình Chiến, Kha Bất Bại lại càng được nước lấn tới, hắn nói thêm
“Đạo hữu hiểu đại cục như vậy là vô cùng hiếm có. Liên minh của chúng ta chắc chắn sẽ phát triển bền vững. Chuyện tiếp theo cũng cần một người như đạo hữu mới có thể làm tốt. Bản Thần cũng cảm thấy hơi xấu hổ khi nói ra câu này, nhưng bản Thần tính tình không tốt, khó đàm phán. Cho nên, bản Thần hy vọng, nếu người kia xuất hiện bảo vệ Xa Quốc, đạo hữu có thể đến gặp người kia, mời hắn đến núi Ngũ Sắc để nói chuyện với liên minh. Ở đó, chúng ta sẽ bài xuống đại trận, lại phối hợp cùng nhau, chắc chắn sẽ không sợ thực lực của đối phương. Như vậy, Phương Thiên Bá đạo hữu, đạo hữu có đảm trách được nhiệm vụ này không?”
Lúc này, Phương Thiên Bái đã khó kiềm chế được phẫn nộ trong lòng. Hàm răng của hắn cắn chặt trong vô thức. Lửa giận khiến cho gương mặt tươi cười của hắn hơi có chút mất tự nhiên và cứng ngắc lại.
Nếu như việc thứ nhất chỉ là đem tín đồ của hắn ra làm quân tốt, hy sinh để thăm dò người khác. Thì việc vừa nói đã bắt đầu dùng tính mạng của hắn làm tiền đặt cược. Nếu thắng, hắn cũng chẳng kiếm được lợi ích gì đáng nói. Còn nếu thua, hắn sẽ thua luôn mạng của hắn.
Nói thật lòng, hắn cũng rất muốn gặp mặt người kia. Nhưng gặp mặt trong tình huống chưa xảy ra c·hiến t·ranh thì sẽ khác với gặp mặt sau khi đã có c·hiến t·ranh. Ai mà biết người kia sẽ làm ra hành động gì. Chẳng may người đó trực tiếp ra tay g·iết hắn, chẳng phải hắn sẽ c·hết oan c·hết uổng hay sao.
Phương Thiên Bá cố gắng giữ cho gương mặt của mình tươi cười. Rồi làm ra vẻ vô cùng khổ sở mà nói
“Kha Bất Bại đạo hữu, Liêu Đình Chiến đạo hữu. Nói thật, nếu là lúc bình thường, chuyện này tại hạ nhất định không chối từ. Chỉ có điều, bởi vì thời gian này tại hạ tiêu hao tinh lực vào việc luyện đan quá độ. Dẫn tới tổn thương nguyên thần, chiến lực giảm một khoảng lớn. Tại hạ cứ như vậy đi qua, có thể sẽ chẳng có cơ hội để nói chuyện. Thậm chí còn chưa kịp làm gì thì đã bị đối phương g·iết c·hết. Như vậy, há chẳng phải nói thực lực của liên minh chúng ta yếu kém hay sao? Quan trọng nhất là sẽ làm lở chuyện quan trọng. Vì vậy, chuyện đi gặp đối phương, có lẽ sẽ cần tìm cách vừa an toàn vừa thể hiện được thực lực của liên minh chúng ta.”