Thuận Thiên

Chương 144: Xây dựng tiểu đô thị



Chương 144: Xây dựng tiểu đô thị

Kha Bất Bại nghe xong, chẳng những không cảm thấy ngoài ý muốn mà còn làm ra vẻ đã dự liệu từ trước. Hắn không lên tiếng mà đưa mắt nhìn qua Liêu Đình Chiến. Rõ ràng, họ đã bàn với nhau từ trước. Mục đích cuối cùng là hẹn được Trần Minh Quân đến núi Ngũ Sắc. Còn làm cách nào, bọn họ cũng không để ý nhiều.

Liêu Đình Chiến hiểu ý, hắn liền nhìn Phương Thiên Bá rồi làm ra vẻ thông cảm mà hỏi

“Đạo hữu không cần nói nghiêm trọng như vậy. Chỉ trách chúng ta đến không đúng thời điểm thôi. Nhưng nói đi cũng nói lại, chuyện này là chúng ta đang suy nghĩ cho liên minh. Ai mà biết được, liệu người kia sẽ có hành động gì với chúng ta hay không? Nếu đạo hữu đã không khỏe trong người, không biết đạo hữu có đối sách gì để mời người kia đến núi Ngũ Sắc không?”

Lời nói tuy có chút uyển chuyển, nhưng vẫn muốn đá trách nhiệm này lên đầu Phương Thiên Bá. Thậm chí, trước khi đến đây gặp Phương Thiên Bá. Kha Bất Bại và Liêu Đình Chiến đã thay đổi chỗ ở. Tuy Khá Bất Bại tự tin và tự đại, nhưng lại không tự phụ. Hắn cũng rất cẩn thận, trước khi ra tay thăm dò thì đã chuẩn bị sẵn đường lui.

Cũng khó trách bọn hắn cẩn thận như vậy. Từ tin tức thu được, bọn hắn cũng có suy đoán như hoàng đế của Xa Quốc. Nhưng đoán là đoán, chưa tận mắt chứng kiến thì bọn hắn sẽ không tin hoàn toàn. Chính vì vậy, bọn hắn quyết định thăm dò. Hơn nữa, phải ép Phương Thiên Bá ra mặt, còn bọn hắn thì ẩn vào bóng tối.

Nếu Phương Thiên Bá thực sự có thể mời đối phương đến núi Ngũ Sắc. Với đại trận khổng lồ ở núi Ngũ Sắc, bọn hắn có tự tin sẽ đối kháng được kẻ kia. Lúc đó, nếu thực sự phải trở mặt, có thể trực tiếp ra tay g·iết c·hết đối phương là được.

Phương Thiên Bá nghe hỏi thì làm ra bộ dáng trầm ngâm, như là đang suy nghĩ cách giải quyết. Kỳ thực, trong lòng hắn đã biết trước đối phương sẽ không tha cho hắn. Hắn nói như vậy là để có cớ, từ đó yêu cầu đối phương điều chỉnh kế hoạch mà thôi.

Sau một lúc làm bộ làm tịch thì hắn làm ra vẻ giống như chợt nghĩ ra gì đó, hắn liền nói

“Hai vị đạo hữu, tại hạ chợt cảm thấy có một vấn đề. Chúng ta dùng c·hiến t·ranh xâm lược với Xa Quốc để thăm dò thái độ của đối phương. Chính là muốn biết thái độ của đối phương với tín đồ ở Xa Quốc như thế nào. Mục đích cuối cùng của liên minh vẫn là tín đồ ở Xa Quốc. Tại hạ nói như vậy không sai chứ?”

Liêu Đình Chiến cảm thấy không có gì không đúng, nên liền gật đầu đáp

“Quả thật là vậy!”

“Chuyện này là dĩ nhiên, còn phải hỏi sao?”

Kha Bất Bại cũng hờ hững đáp



Phương Thiên Bá đập tay một cái, làm ra vẻ thông suốt rồi liền nói

“Nếu là vậy, dù thái độ của đối phương ra sao thì chúng ta cũng chỉ muốn số tín đồ tại Xa Quốc. Đã như vậy, tại sao ngay từ đầu không ưu tiên xử lý đối phương. Còn cần gì phải dùng c·hiến t·ranh thăm dò?”

Kha Bất Bại và Liêu Đình Chiến nhíu mày khó hiểu. Nếu họ xử lý được người kia thì đâu có cần thăm dò. Đã là thăm dò, tức là kỳ vọng người kia không quan tâm tới tín đồ Xa Quốc. Bằng ngược lại, họ lại lấy Phương Thiên Bá ra thăm dò tiếp. Kể cả Phương Thiên Bá có không kịp nói ra câu nào, bọn họ vẫn còn cách truyền tin.

Liêu Đình Chiến thấy sắc mặt Kha Bất Bại hơi khó chịu rồi, hắn bèn nhanh miệng hỏi

“Đạo hữu nói vậy là sao? Ý của đạo hữu là bảo ba người chúng ta trực tiếp g·iết qua hang ổ của đối phương hay gì? Đạo hữu cảm thấy suy nghĩ của đạo hữu có phần quá ngốc hay không?”

Dù lời nói của đối phương vô cùng thiếu tôn trọng, nhưng Phương Thiên Bá vẫn cười ha hả giải thích

“Đạo hữu hiểu lầm rồi. Ý của tại hạ không phải vậy. Tại hạ muốn nói, chúng ta không cần dùng c·hiến t·ranh xâm lược để thăm dò. Thay vào đó, tại hạ có thể trực tiếp tìm gặp đối phương, hẹn đối phương đến núi Ngũ Sắc để nói chuyện cùng liên minh. Chỉ cần không có c·hiến t·ranh, đối phương cũng sẽ không tự nhiên mà ra tay với tại hạ”

Nói tới đây, Phương Thiên Bá giả vờ làm ra bộ dáng nham hiểm, nháy mắt với Kha Bất Bại và Liêu Đình Chiến, như thể hắn vẫn rất ngoan ngoãn cùng phe với bọn chúng, rồi nói tiếp

“Khi đối phương đã đến núi Ngũ Sắc. Há chẳng phải sống c·hết đều nằm trong sự quyết định của chúng ta hay sao? Chưa kể là, cho dù đối phương không quan tâm tới tín đồ tại Xa Quốc, nhưng mà liên minh của chúng ta thực sự có thể an tâm khi có một tồn tại cường đại như vậy ở gần bên cạnh sao? Cho nên, tại hạ mới nói, ưu tiên xử lý đối phương mới là việc đầu tiên nên làm. Hai vị đạo hữu, hai vị cảm thấy ý kiến của tại hạ như thế nào?”

Nghe xong, Liêu Đình Chiến không mở miệng trả lời mà chỉ nhìn qua Kha Bất Bại. Đúng thật là tên này cũng lấy Kha Bất Bại làm đầu, hắn chỉ dám chiếm lợi ích của Phương Thiên Bá. Còn chuyện quan trọng thì dĩ nhiên phải để kẻ mạnh quyết định.

Kha Bất Bại thì đang trầm ngâm suy nghĩ. Hắn cảm thấy Phương Thiên Bá đang cố gắng giữ mạng. Nhưng không thể không nói, Phương Thiên Bá nói đúng một chuyện. Cho dù như thế nào, xử lý triệt để người kia mới là kết quả hoàn mỹ nhất. Hắn cũng không để ý chuyện Phương Thiên Bá lánh nặng tìm nhẹ. Chỉ cần không ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng là được. Sau khi cảm thấy không có vấn đề gì thì hắn cũng gật đầu đồng ý.

“Bản Thần cảm thấy ý kiến này cũng không tệ. Không biết, Phương Thiên Bá đạo hữu định khi nào sẽ hành động? Có cần liên minh hỗ trợ chuyện gì không?”

Ánh mắt Phương Thiên Bá lóe lên vẻ vui mừng, lập tức khoác tay nói

“Đạo hữu nói quá rồi, chuyện nhỏ thế này thì cần hỗ trợ gì chứ! Quyết định như vậy đi, tiếp theo tại hạ sẽ nói rõ thêm chi tiết với hai vị …”





Trần Minh Quân không hề hay biết tất cả những chuyện này. Sau khi xử lý xong chuyện Trường Sinh Môn, hắn mang 10 người của gia tộc La Vu cùng Phi Phong trở lại thảo nguyên Độc Giác.

Lúc hắn xuất hiện, đám người võ đoàn An Băng vẫn luôn ở gần đó, nên họ phát hiện ra ngay. Người dẫn đầu của đám người này liền ra hiệu cho mọi người tiến lên tham kiến Trần Minh Quân.

Nói ra cũng thật là khổ. Bọn hắn đã phải quỳ ở đây một thời gian rất dài. Đến khi thực sự đói khát quá độ thì mới dám đứng lên đi tìm thức ăn và nước uống. Đây cũng là vì Trần Minh Quân đột ngột biến mất, không để lại bất cứ câu nói nào.

Bây giờ, nhìn thấy Trần Minh Quân một lần nữa. Nói bọn không lo sợ là không đúng. Cả đám nhất thời dùng tốc độ nhanh nhất, tiến đến gần Trần Minh Quân rồi đồng loạt quỳ xuống. Tên đứng đầu thì hô to

“Chúng tiểu nhân tham kiến đại nhân. Mừng đại nhân đã quay lại!”

Nói xong thì tất cả im lặng, đầu vẫn còn đang để dưới đất, không dám ngẩng lên. Có thể nghe thấy trái tim của họ đập phình phịch vì quá hồi hộp. Bọn họ đang sợ, thực sự là rất sợ. Đứng trước uy h·iếp sinh tử, có mấy ai có thể thản nhiên được đây.

Trần Minh Quân cũng hơi bất ngờ. Hắn cho rằng đám người võ đoàn An Băng này sẽ tản ra khắp nơi trên thảo nguyên. Không nghĩ rằng họ vẫn luôn ở gần đây chờ hắn. Mục đích khi hắn đưa họ tới đây là để giam lỏng, vì hắn chưa biết xử lý họ ra sao.

Còn bây giờ, hắn đã nghĩ ra nên làm gì với họ rồi. Cho nên, không để đám người quỳ quá lâu, hắn bình thản nói

“Được rồi, đứng lên cả đi”

Nghe câu này, trái tim của đám người mới được thả lỏng.

“Xin cảm ơn đại nhân khoan hồng!”



Kẻ cầm đầu hô to, lại dập đầu thêm một cái, rồi mới đứng lên. Các thành viên còn lại cũng theo sau mà dập đầu tạ ơn rồi đứng lên.

Lúc này, đám người võ đoàn An Băng mới có thời gian để ý. Lần này Trần Minh Quân trở lại cùng với một nhóm người. Những người này cũng đang đưa ánh mắt tò mò quan sát bọn họ.

Trong đám người võ đoàn An Băng, ánh mắt của kẻ cầm đầu hơi lóe lên, hắn đang muốn cả gan hướng Trần Minh Quân nói gì đó. Tuy nhiên, khi hắn vừa làm động tác định mở miệng thì đã bị Trần Minh Quân giơ tay lên chặn lại.

“Trước tiên khoan hãy nói gì. Bổn tọa đang bận”

Trần Minh Quân thực sự bận, hắn bận dùng thần niệm quan trắc môi trường xung quanh. Mục đích là để xem xét kiến tạo một khu kiến trúc. Không bao lâu sau, chuyện kinh thiên địa kh·iếp quỷ thần đã diễn ra.

Giống như là khai thiên tích địa. Từng tòa kiến trúc với hình thù đẹp mắt lần lượt xuất hiện. Mặt đất cũng hình thành từng con đường. Cây cối xung quanh cũng được di chuyển rồi sắp xếp lại.

Trần Minh Quân đang dùng sức mạnh của không gian châu để kiến tạo một tổ hợp kiến trúc. Nhìn tổng quan thì không khác gì một gốc của thành phố hiện đại. Chỉ là không có tòa nhà chọc trời, thay vào đó là những ngôi biệt thự có kiến trúc đẹp mắt. Khắp nơi trong khu tổ hợp này đều tràn ngập cây xanh và hoa cỏ. Chúng phủ lên toàn cảnh những sắc màu rực rỡ, vừa đẹp lại vừa gần gũi với thiên nhiên.

Đám người võ đoàn An Băng cùng với Phi Phong và mười tên đệ tử của gia tộc La Vu đều nhìn tới ngây ngốc. Họ trừng mắt to lên mà nhìn, thiếu điều muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài. Bọn nhìn thấy cảnh tượng vượt qua mọi lý giải thường tình, đánh nát mọi thế giới quan mà bọn họ biết.

Thật tình mà nói, họ đang ước mong những thứ này là giả. Họ thậm chí còn hoài nghi Trần Minh Quân đang tập luyện một loại kỹ năng làm người ta sinh ra ảo giác nào đó. Bởi vì họ thực sự không cách nào tin được chuyện đang diễn ra lại là sự thật.

Cái này nào đâu phải khả năng con người có thể làm được. Cho dù là Vệ Thần đi nữa thì cũng chỉ là một cách xưng hô. Bọn họ đơn giản là người có tu vi cao siêu, đứng trên đỉnh kim tự tháp của thế gian và được thế gian xưng tụng là Vệ Thần.

Kỳ thật, bọn họ còn xa mới xứng là Thần. Bởi vì bọn họ rồi cũng sẽ già, cũng sẽ c·hết, rồi biến mất trong dòng sông lịch sử.

Đám người vẫn còn đang ngơ ngác thì Trần Minh Quân hài lòng lên tiếng

“Không sai, rất là đẹp, rất là thiên nhiên”

Sau đó, hắn nói với Phi Phong và mấy tên đệ tử của gia tộc La Vu

“Các ngươi có thể qua khu biệt thự ở hướng đó để chọn, mỗi người chọn một nhà. Đó sẽ là nơi ở của các ngươi trong thời gian sắp tới”

Nói xong, Trần Minh Quân lại nói với đám người võ đoàn An Băng

“Còn các ngươi, mặc dù chuyện của Trường Sinh Môn không liên quan tới các ngươi. Nhưng các ngươi cũng đã gián tiếp giúp đỡ. Hơn nữa, lúc đó còn có kẻ muốn ra tay g·iết một đứa trẻ. Dù người đó đ·ã c·hết, nhưng cũng không thể không trừng phạt các ngươi. Cho nên, các ngươi sẽ ở lại đây làm người c·hạy v·iệc trong 5 năm. Sau 5 năm thì có thể tự do.”