Trần Minh Quân dặn dò với đám người An Băng xong thì lại quay qua nhìn Phi Phong và 10 đệ tử của gia tộc La Vu. Hắn định nói thêm gì đó, nhưng chợt thấy đám người đều đã bị đứng hình. Mắt người nào người nấy đều trợn lên nhìn xung quanh. Miệng thì cứ như bị nhét được một quả trứng gà, không khép lại được.
Trần Minh Quân hơi có điều suy nghĩ. Sau đó, hắn cũng mỉm cười. Trong lúc bất tri bất giác, hắn đã cảm thấy những việc mình làm bằng sức mạnh của không gian châu là bình thường. Nhưng trên thực tế, cho dù là cường giả đỉnh cao ở thế giới bên ngoài cũng khó mà làm được.
Ít nhất thì cấp độ tôn giả là không thể. Cái họ có thể làm là dùng sức mạnh linh khí để di chuyển vật liệu. Nói một cách khác, muốn tạo ra một căn nhà, họ cũng phải xây dựng, chỉ là tốc độ xây dựng sẽ rất nhanh. Còn việc Trần Minh Quân đang làm thì hoàn toàn khác, sức mạnh của không gian châu đã trực tiếp chuyển đổi vật chất có sẵn trong không gian châu rồi tạo ra hiện vật theo ý niệm của hắn.
Không có gì tự nhiên mà có, cũng không có gì tự nhiên mà mất đi. Mọi thứ chỉ là chuyển từ dạng này sang dạng khác. Hoàn toàn phù hợp với định luật bảo toàn khối lượng, bảo toàn năng lượng mà ai trên Trái Đất cũng biết.
Không thể không công nhận tài năng của những nhà khoa học trên Trái Đất. Dù họ không phải tu sĩ, nhưng lại khám phá và tìm hiểu ra được rất nhiều quy tắc trong thiên địa. Mà những thứ quy tắc này chỉ có tu sĩ cấp cao mới bắt đầu chạm tay tới.
Trần Minh Quân thấy mọi người thất thần quá lâu, hắn bèn ho khan một tiếng. Tiếng ho khan của hắn đã làm mọi người chợt bừng tỉnh lại từ trong choáng ngợp.
Sau khi tỉnh táo lại, đám người nhất thời cảm thấy hoảng sợ. Bởi vì bọn họ vừa thất lễ trước mặt Trần Minh Quân.
Phi Phong là người đầu tiên quỳ xuống
“Thuộc hạ vô lễ, kính xin đại nhân trách tội!”
Mười đệ tử của gia tộc La Vu cũng gần như cùng lúc quỳ xuống
“Chúng tiểu nhân vô lễ, kính xin đại nhân trách tội!”
Đám người võ đoàn An Băng là đối tượng sợ hãi nhất. Bọn họ là tội nhân, vậy mà còn thất lễ trước Vệ Thần. Cả đám cũng quỳ rạp xuống đất, tay chân đều đã run lẩy bẩy, quỳ cũng không vững. Đầu thì liên tục dập xuống đất như giã tỏi, vừa dập đầu vừa liên tục nói
“Chúng tiểu nhân có tội, chúng tiểu nhân có tội, …”
Trần Minh Quân thấy cảnh này thì cũng bị làm cho ngây người một vài giây. Tuy nhiên, hắn chợt tỉnh ngộ, rồi lắc đầu cảm khái trong lòng. Hắn khoát khoát tay nói
“Được rồi, không có gì đâu, tất cả đều đứng lên đi”
Ý thức “cường giả vi tôn” của thế giới này quá nặng. Tất cả mọi người, từ già tới trẻ, từ tu sĩ thấp bé cho tới cường đại, không một người nào có suy nghĩ ngoại lệ. Người mạnh đối với người yếu thì cao cao tại thượng, còn kẻ yếu đối diện với cường giả thì khúm núm sợ hãi. Đây không chỉ là ý thức hệ mà còn là trọng điểm để sinh tồn.
Vừa rồi, thái độ thất thần của bọn họ là một hành vi được xem là vô lễ. Kể cả trong thế giới hiện đại, một người có địa vị thấp mà làm ngơ khi người có địa vị cao đang nói chuyện cũng được xem là vô lễ. Tuy nhiên, trong thế giới hiện đại, vô lễ sẽ không nguy hiểm tới tính mạng. Còn trong thế giới này, thất lễ với cường giả thì chính là hành vi tự tìm đường c·hết.
Hắn rất muốn nói gì đó với họ, nhưng chợt phát hiện bản thân không biết nói gì cho phải. Đây là vấn đề ý thức hệ, đã in sâu trong tiềm thức. Một vài câu nói rất khó mà diễn tả được ý của hắn, càng không thể nào truyền bá được văn hóa Trái Đất cho họ hiểu.
Giống như thời phong kiến, bởi vì Nho giáo ảnh hưởng mà địa vị của phụ nữ vô cùng thấp. Tệ hại đến mức chính bản thân phụ nữ cũng cho rằng như vậy là đúng. Ở thời kỳ đó, tiêu chuẩn văn hóa đạo đức là như vậy. Cái gì mà đàn ông ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường. Còn phụ nữ thì phải nhất thế trung trinh.
Với xã hội có tiêu chuẩn đạo đức như vậy, nếu một người nhảy ra nói phụ nữ cũng có quyền lợi giống đàn ông, kẻ đó chắc chắn sẽ bị người ta phỉ nhổ vào mặt. Thậm chí, một số phụ nữ cũng sẽ xem thường kẻ đó. Cho dù kẻ đó là đang đứng về phía họ.
Chính vì vậy, Trần Minh Quân cũng không có cách nào cải biến suy nghĩ của đám người này. Nếu ra lệnh cho họ, họ cũng chỉ xem đó là lệnh rồi làm theo. Vô tình lại hoàn nguyên theo đạo lý thực lực vi tôn của thế giới này. Nếu đã vậy, chi bằng mặt kệ thôi.
Chuyện trước mắt là cần tăng cao thực lực bản thân. Đồng thời đào tạo đám người này. Hắn sẽ bắt đầu xây dựng thế lực của bản thân từ đây. Chuẩn bị sẵn sàng cho một tương lai, khi mà Trái Đất phải đối mặt với tu sĩ đến từ hành tinh khác.
Suy nghĩ thông suốt, Trần Minh Quân điềm đạm nói với Phi Phong
“Bổn tọa giao cho ngươi nhiệm vụ phân phối những người này sao cho công bằng và hợp lý. Họ sẽ phụ trách c·hạy v·iệc, làm chuyện vặt. Tạm thời ngươi sẽ là quản gia ở chỗ này, những chuyện liên quan tới sinh hoạt hàng ngày thì hãy tự quyết, không cần hỏi ý kiến của ta”
“Thuộc hạ tuân lệnh đại nhân!” Phi Phong nghe xong thì liền cung kính đáp.
Trần Minh Quân gật đầu, rồi lại nhìn qua 10 đệ tử của gia tộc La Vu nói tiếp
“Sau khi ổn định và làm quen chỗ ở. Sáng sớm ba ngày sau, các ngươi cùng với Phi Phong hãy đến biệt thự trung tâm ở đằng kia để tiếp nhận truyền dạy lần đầu tiên.”
“Xin tuân lệnh đại nhân!”
“Được rồi, chuyện ở đây giao lại cho các ngươi!”
Trần Minh Quân bỏ lại một câu rồi thân hình liền biến mất trước mặt đám người.
Lúc này, người đứng đầu của võ đoàn An Băng liền dẫn đoàn người tiến lên hành lễ với Phi Phong
“Tiểu nhân An Phúc, xin tham kiến quản gia đại nhân. Có gì cần làm, xin quản gia đại nhân cứ phân phó cho chúng ta”
Hiện tại, trong lòng của An Phúc vô cùng hưng phấn. Hắn thề trong lòng, chẳng những sẽ ở đây làm việc 5 năm, có cả đời ở đây hắn cũng cam lòng. Thậm chí, hắn còn phải cố gắng thể hiện, để sau 5 năm vẫn được giữ lại làm việc. Nói đùa gì chứ? Vị đại nhân kia là Thần chân chính, không phải thứ Vệ Thần dựa trên danh hiệu do thế gian xưng tụng. Đi theo một vị Thần chân chính là vinh quang cỡ nào? Cái này đâu phải trừng phạt, rõ ràng là ơn trạch, là cơ duyên to lớn hơn cả trời.
Tâm trạng này không chỉ có ở An Phúc. Cả Phi Phong, Hoa Bạch, U Dã và bất cứ ai đang có mặt ở đây đều đang như vậy. Nhất thời, ánh sáng từ ấn ký Vệ Thần trên tay của 10 đệ tử gia tộc La Vu bừng lên dữ dội. Nếu là ban đêm, nó sẽ phát sáng không thua gì một bóng đèn điện. Cũng may, bình thường ấn ký đều nằm trong lớp vải tay áo. Không thì mỗi người đều sẽ trở thành bóng đèn di động mất.
…
Bách Sơn Thành
Tại khu vực dành cho người nghèo
Bình thường mà nói, ở đây chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng những người ở tần thấp của xã hội. Đường phố cũng chỉ là đường đất, nhấp nhô, ngổn ngang, toát lên vẻ nhếch nhác rõ ràng. Cho dù xe thú kéo có muốn đi vào thì cũng không thể.
Nhưng bây giờ thì đã khác. Khu vực này trở nên tấp nập dị thường. Những chiếc xe kéo sang trọng thường xuyên lui tới. Đường xá cũng đã được lát đá, mở rộng. Những căn nhà cũ kỹ, đơn sơ cũng đã biết mất rất nhiều. Thay vào đó là những biệt viện lớn, lộng lẫy, nguy nga.
Nếu quan sát thật kỹ, có thể nhìn thấy sự phồn hoa này tập trung xung quanh một căn nhà đơn sơ cũ kỹ. Chuyện này vô cùng quái dị và lạ đời.
Trước cửa căn nhà cũ kỹ, luôn có một đội ngũ đứng canh gác. Thỉnh thoảng, họ lại nhìn vào bên trong, giống như đang trông ngóng cái gì đó.
Tất cả sự thay đổi này diễn ra chỉ trong chưa đầy một tháng. Bấy nhiêu đó cũng chứng minh được năng lực xây dựng của người luyện võ và tu sĩ là khủng bố cỡ nào.
Trần Minh Quân xuất hiện bên trong sân của căn nhà cũ kỹ kia. Cũng chính là căn nhà của chị em La Ly sinh sống. Vừa hiện thân, hắn liền đi vào trong rồi hô lên.
“La Ly cô nương”
“La Ly cô nương”
Hắn liên tục gọi, nhưng chẳng có ai đáp lại. Trần Minh Quân liền tràn thần niệm ra dò xét. Kết quả, căn nhà không có bóng người nào. La Ly không có, mấy đứa em trai của cô cũng không thấy. Tuy nhiên, hắn lại nhìn thấy nhiều người đang đứng ở ngoài cổng nhà.
Những người này cũng đã nghe tiếng gọi của hắn. Nhưng họ chỉ nghiêm trang đứng đó, mặt hướng vào nhưng lại không dám bước vào.
Kế tiếp, hắn lại phát hiện dị thường ở xung quanh. Nhất thời, hắn thậm chí hoài nghi bản thân đã xuất hiện nhầm chỗ. Bởi vì, hắn nhìn thấy xung quanh toàn là biệt viện xa hoa. Ngoại trừ căn nhà hắn đang đứng ra thì xung quanh đều là biệt viện. Cảnh này đâu phải cảnh mà hắn nhìn thấy trước kia.
Trần Minh Quân nhìn lại xung quanh căn nhà. Sau khi nhìn thật kỹ, hắn lẩm bẩm
“Rõ ràng đúng là chỗ này, không có nhầm lẫn gì cả. Chuyện gì xảy ra thế này?”
Lắc lắc cái đầu, hắn trực tiếp cất bước ra bên ngoài. Mục đích là để hỏi mấy người đang đứng bên ngoài. Hắn cũng muốn biết họ là ai, vì sao lại đứng ở đó, và đứng đó để làm gì?