Trần Minh Quân vừa bước ra tới cửa, vậy mà mấy người đang đứng bên ngoài liền trực tiếp quỳ xuống, hướng hắn làm lễ.
“Tham kiến đại nhân!”
Mặc dù có hơi bất ngờ, nhưng khi hắn nhớ lại chuyện bản thân đã xưng tên ở giữa đường thì cũng hiểu ra. Chỉ có điều, hắn cũng khó hiểu một chuyện, làm sao đám người này nhận ra được hắn?
“Đứng lên cả đi” Trần Minh Quân mở miệng cho phép những người này đứng lên.
Chờ họ đều đã đứng lên, hắn liền hỏi
“Các ngươi là ai? Các người nhận biết ta sao?”
Một người đại diện trong đám người liền tiến lên cung kinh đáp
“Dạ bẩm đại nhân, chúng tiểu nhân là hộ vệ đến từ tứ đại gia tộc trong Bách Sơn Thành. Chúng tiểu nhân không có nhận biết đại nhân, nhưng đã được căn dặn rằng đại nhân có thể sẽ tìm đến đây. Căn nhà này không có ai trong Bách Sơn Thành được phép bước vào, trừ ra có 5 người. Cô gái tên La Ly cùng 3 người em, cuối cùng chính là đại nhân ngài đây.”
Trần Minh Quân nghe tới đây thì cũng đã đoán ra được đầu đuôi câu chuyện rồi. Hắn vẫn còn nhớ rất rõ cái cảnh hắn ở trước mặt nhiều người nói ra tên mình. Bây giờ thì hắn đã biết, lúc đó có lẽ hắn đã hù dọa một đám người sợ mất hồn mất vía.
Sau đó, chắc chắn chuyện Thần Danh xuất hiện đã truyền tới tai của toàn bộ người dân trong thành. Tứ đại gia tộc trong thành cũng sẽ không khó để tìm hiểu ra chuyện hắn khá gần gũi với La Ly. Chắc vì lý do đó mà căn nhà này lại trở thành cấm địa. Không cần đoán cũng biết La Ly đã được đón đi, đang được tứ đại gia tộc tôn kính như tổ tông. Còn đám hộ vệ này chắc đã đứng canh gác ở đây, cũng là để nhìn xem khi nào hắn xuất hiện trở lại.
Còn những ngôi nhà xung quanh, khỏi nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra. Chắc những người giàu có hoặc là võ sư, tu sĩ làm ra. Bọn họ muốn có cơ hội tiếp xúc gần với hắn cho nên mới mua lại nhà đất xung quanh rồi tái xây dựng lại.
Trần Minh Quân cũng không có ác cảm gì với chuyện này. Thậm chí, hắn còn cảm thấy chuyện này cũng được xem là một tạo hóa cho người dân ở chỗ này. Dĩ nhiên, đó là loại trừ trường hợp bọn họ bị ép mua ép bán. Hoặc tệ hại hơn là bị dùng vũ lực đuổi đi.
Thông suốt vấn đề, Trần Minh Quân cũng không còn cảm thấy lo lắng. Vừa rồi, không tìm thấy La Ly, kết hợp với sự thay đổi ở xung quanh. Trong nhất thời hắn có chút lo lắng cho cô gái tội nghiệp kia.
Trần Minh Quân lại nhìn người kia mà hỏi tiếp
“Những ngôi biệt viện xung quanh đây có phải là được người ta mua lại rồi xây mới không?”
“Bẩm đại nhân, phần lớn thì đúng là vậy!” người kia vội trả lời, bởi vì đứng trước một Vệ Thần, hắn không dám có nửa lời nói dối.
Quan trọng là, hắn không đoán được thái độ của vị Vệ Thần này đối với những người dân sống ở tầng thấp xã hội sẽ thế nào. Nhưng lấy La Ly ra làm ví dụ thì cũng đoán được một phần, chắc chắn là không xem thường như thường thấy. Chính vì vậy mà tên hộ vệ này hơi sợ. Bởi vì trong số những ngôi biệt viện xung quanh, có một cái là được c·ướp đến, còn có phát sinh chuyện c·hết người.
Trần Minh Quân nghe ra được ý trong câu trả lời này. “Phần lớn” là được mua, vậy chắc chắn sẽ có một phần không phải được mua. Mà nếu không mua thì chắc chắn không có chuyện được tặng. Bản thân những người dân ở tầng thấp đó cũng không có khả năng tự xây mới.
Giọng của Trần Minh Quân bắt đầu hơi trầm thấp xuống
“Nói cụ thể một chút cho ta nghe. Không cần phải sợ hãi, ta không phải loại người giận chó đánh mèo. Chuyện của ai làm thì người đó phải chịu trách nhiệm, sẽ không liên lụy tới những người khác”
Người hộ vệ kia nghe như vậy thì liền thở phào nhẹ nhõm. Hắn quả thật rất sợ, sợ người trước mắt này sẽ nổi giận rồi g·iết sạch bọn họ. Sau khi cảm thấy nhẹ nhõm, hắn liền âm thầm cầu nguyện cho cái tên tu sĩ ngu ngốc kia. Người khác thì ngoan ngoãn mua lại, chỉ có cái tên đó là trực tiếp đuổi người ta đi. Khi người ta cầu xin thì hắn lại trực tiếp g·iết c·hết vài người.
Sau đó, người hộ vệ cẩn thận kể chi tiết chuyện xảy ra cho Trần Minh Quân nghe. Không chỉ có chuyện cái nhà b·ị c·ướp, một số chuyện nhỏ nhặt khác cũng được hắn kể. Chỉ cần là chuyện hơi có phần ức h·iếp người dân nơi đây là hắn sẽ nói hết ra. Ví dụ như một vài nhà là bị buộc phải bán lại giá rẻ, sau đó lại được bán lại giá cao, … vân vân và mây mây.
Gương mặt của Trần Minh Quân lúc này đã âm trầm đến đáng sợ. Hắn thật không ngờ, chỉ vì có kẻ muốn có cơ hội tiếp xúc với hắn mà lại ra tay tàn ác như vậy. Nếu trên đời này có tồn tại nhân quả, cái nhân này là tính trên đầu hắn chứ không ai.
Nhìn vẻ mặt của Trần Minh Quân, người hộ vệ kia cảm thấy vô cùng bất an. Toàn thân không biết từ lúc nào đã ướt đẫm mồ hôi. Đối diện với loại tồn tại bực này thì bất cứ người nào cũng sẽ bất an. Người thực lực càng thấp thì sự bất an càng lớn. Đây là vì cái cảm giác không làm chủ được mạng sống của chính mình. Sự sống và c·ái c·hết của bản thân hoàn toàn nằm trong một ý niệm của người khác.
“Dẫn ta đến chỗ của tên Giác Đài kia!” Trần Minh Quân cố gắng nói một cách bình tĩnh nhất có thể.
“Tuân lệnh đại nhân! Kính xin đại nhân đi theo tiểu nhân” Người hộ vệ kia nhanh chóng khom người, rồi cẩn thận đi trước dẫn đường.
Giác Đài là tên của tu sĩ đã ra tay g·iết c·hết cả nhà lớn bé hơn 5 mạng người. Lý do là vì hắn yêu cầu họ rời đi nhưng họ lại dám mở miệng xin hắn chút tiền để kiếm chỗ khác.
Đúng vậy, chỉ có như vậy mà thôi. Nhưng ở trong mắt của rất nhiều người, chuyện đó là hết sức bình thường. Tu sĩ cao cao tại thượng, phàm nhân chỉ là sâu kiến, lại dám cả gan mở miệng yêu cầu tu sĩ này nọ. Kết cuộc chỉ có thể là bị tàn nhẫn g·iết c·hết.
Lúc này, trong tất cả biệt viện xung quanh đều có cùng một chuyện xảy ra. Đám chủ nhân của từng biệt viện đều đang được bẩm báo chuyện Trần Minh Quân xuất hiện.
Ở một biệt viện cách không quá xa căn nhà của La Ly. Giác Đài đang bế quan tu luyện trong mật thất thì bị làm phiền. Hắn đã căn dặn người làm rất kỹ, trừ phi là vấn đề liên quan đến vị đại nhân kia, còn không thì tuyệt đối không được làm phiền hắn.
Giờ hắn bị cắt ngang tu luyện, có nghĩa là vị đại nhân kia đã xuất hiện. Nghĩ như vậy thì ánh mắt hắn sáng lên, lập tức đứng dậy đi ra khỏi mật thất.
Hắn bước ra bên ngoài, nhìn thấy người mà hắn giao nhiệm vụ nghe ngóng tình hình bên căn nhà kia. Trong lòng đã gần như khẳng định.
Người kia nhìn thấy Giác Đài thì gương mặt vô cùng mừng rỡ rồi vội nói
“Bẩm đại nhân, phía bên kia đã có động tĩnh. Vị đại nhân kia đã xuất hiện và đang nói chuyện với những tên hộ vệ của tứ đại gia tộc”
Trong lòng Giác Đài âm thầm vui mừng. Hắn cảm thấy bản thân chiếm cái chỗ này đúng là sáng suốt. Phải biết rằng, rất ít người có cơ hội được tiếp xúc với Vệ Thần. Cao lắm cũng chỉ là tự bản thân tín ngưỡng, thờ cúng. Nếu lôi kéo được nhiều tín đồ thì sẽ có cơ may được Vệ Thần gặp mặt. Nhưng cũng chỉ là cơ may mà thôi, không phải chắc chắn.
Giác Đài tin rằng, với tu vi linh sĩ tam tinh tầng thứ 9 của hắn, chắc chắn sẽ được Vệ Thần chú ý. Tệ nhất cũng sẽ được nhận làm tay chân, giúp Vệ Thần làm việc vặt. Nếu may mắn, nói không chừng còn được chọn làm thành viên nòng cốt dưới trướng.
Nói chung, chỉ cần được đi theo Vệ Thần, ở bên cạnh Vệ Thần, thì đều là chuyện tốt.
Cần tích cực, hắn có tích cực. Cần tu vi, hắn cũng có tu vi không kém. Hắn chỉ cần có một cơ hội để thể hiện ý thần phục ở trước mặt Vệ Thần mà thôi. Hắn đã chu du qua rất nhiều quốc gia. Cũng đã lui tới không ít nơi được xem là nơi ở của Vệ Thần. Nhưng đáng tiếc là không có cơ hội nào để gặp trực tiếp Vệ Thần.
Cách đây không lâu, trong lúc tình cờ đi ngang qua Bách Sơn Thành này, hắn lại nghe người ta nói chuyện Thần Danh xuất hiện. Sau khi tìm hiểu rõ ràng, hắn liền chọn ở lại chờ đợi. Vài ngày trôi qua, hắn đã điều tra được toàn bộ thông tin cần thiết.
Dựa theo đó, hắn liền đến khu vực gần ngôi nhà của cô gái tên La Ly. Hắn định chọn một ngôi nhà sát vách, nhưng tất cả đều đã bị mua lại. Hắn không muốn gây ân oán với những tu sĩ khác, nên cũng chỉ có thể chọn nhà ở xa hơn một chút.
Bình thường, hắn chỉ cần mở miệng. Bắt cứ phàm nhân nào đều phải nghe theo, không một người nào dám có nửa lời ý kiến.
Vậy mà, ngày hôm đó, khi hắn tìm đến và mở miệng yêu cầu. Cái đám người đó lại liên tục lải nhải bên tai hắn, làm cho hắn phát bực. Thế là hắn trực tiếp dùng một cái bàn tay linh khí tát c·hết.
Sau khi nghe thuộc hạ bẩm báo, Giác Đài lại cẩn thận hỏi lại
“Người có chắc chắn người đó là vị đại nhân kia không?”
Tên kia vội vàng nói
“Dạ, tuyệt đối chính xác. Trước kia, thuộc hạ đã từng nhìn thấy qua vị đại nhân kia. Khi đó, thuộc hạ chỉ nghĩ ngài ấy là một khách hàng bình thường trong một cái khách sạn”
Giác Đài ánh mắt sáng lên, hắn vỗ lên vai tên kia rồi nói
“Làm tốt lắm, nếu mọi chuyện thuận lợi, ta sẽ không bạc đãi ngươi”
“Dạ, kính chúc đại nhân mã đáo thành công!” Người nọ lại tiếp tục nịnh hót, bộ mặt thì lộ ra vẻ vui mừng nồng nhiệt.
Giác Đài cười ha hả rồi nhanh chóng cất bước ra bên ngoài. Hắn muốn nhanh chóng đi qua bái kiến vị đại nhân kia.
Vừa bước ra khỏi cửa biệt viện, Giác Đài liền nhìn thấy một tên mặc đồ hộ vệ cùng với một người thanh niên ăn mặc nho nhã. Bọn họ cũng vừa đến trước cửa biệt viện của hắn.