Thuận Thiên

Chương 147: Diệt ác



Chương 147: Diệt ác

Người hộ vệ dẫn đường cho Trần Minh Quân nhìn thấy Giác Đài bước ra thì cũng bị bất ngờ. Khi nghe Giác Đài hỏi như vậy, hắn chẳng những không trả lời mà còn quay qua cung kính nói với Trần Minh Quân.

“Dạ bẩm đại nhân, người này chính là tu sĩ tên Giác Đài kia!”

Giác Đài nhìn thấy cảnh này thì trong lòng lộp bộp một tiếng. Rất có thể người thanh niên trẻ tuổi này chính là vị Vệ Thần kia. Liền sau đó, mồ hôi lạnh từ sau lưng của hắn ứa ra. Hắn vậy mà vừa quát hỏi Vệ Thần.

Giác Đài vội vàng đưa mắt nhìn qua Trần Minh Quân, đồng thời cũng làm sẵn thủ thế chuẩn bị quỳ xuống thỉnh tội. Ánh mắt của Trần Minh Quân cũng vừa vặn nhìn thẳng vào hắn. Nhất thời, bốn mắt nhìn nhau, Giác Đài cảm thấy không khí trở nên vô cùng ngột ngạt khó thở.

Giác Đài quá sợ hãi, hắn không dám suy nghĩ nhiều, muốn ngay lập tức quỳ xuống thỉnh tội, ánh mắt cũng muốn dời xuống, không dám nhìn thẳng. Tuy nhiên, Giác Đài phát hiện toàn bộ thân thể của hắn đã bị khống chế. Hắn chỉ có thể hô hấp và suy nghĩ, không thể làm ra bất cứ động tác nào, kể cả chớp mắt hay di chuyển tròng mắt cũng không thể.

Cứ như vậy, Giác Đài bị buộc phải nhìn thẳng vào mắt Trần Minh Quân. Chuyện này làm cho hắn thực sự bị sợ hãi làm cho muốn sụp đổ tâm linh. Toàn thân mồ hôi đều đã ướt đẫm. Kế tiếp, hắn cảm thấy giữa trán đau nhói, như có thứ gì đó đang xé mở mi tâm của hắn ra.

Lúc này, Trần Minh Quân đang dùng thần niệm xâm nhập thẳng vào vị trí bản nguyên linh hồn của Giác Đài. Kế tiếp, thần niệm sưu hồn được thi triển ra. Từng hình ảnh ký ức của Giác Đài đang được trình chiếu lại trong đầu Trần Minh Quân.

Trần Minh Quân nhìn thấy cảnh Giác Đài một tay đập c·hết gia đình kia. Một cặp vợ chồng trẻ cùng cha mẹ và một đứa con mới có mấy tuổi của họ đều biến thành thịt nát dưới một chưởng linh khí.

Xem tới đó, Trần Minh Quân quyết đoán dừng sưu hồn. Dựa vào hành vi tàn nhẫn mà hắn vừa thấy, không cần xem hết thì hắn cũng đoán được kẻ này sẽ còn làm rất nhiều chuyện tương tự. Hắn không muốn nhìn thấy những cảnh tượng đau lòng đó. Chỉ cần chuyện gia đình 5 người kia cũng đã đủ để hắn ra quyết định “an tử” tên này.

Rất nhanh, thần niệm của Trần Minh Quân đã cắn nuốt toàn bộ linh hồn lực của Giác Đài. Bản nguyên linh hồn cũng vỡ nát rồi tan biến. Trần Minh Quân rút thần niệm về, cởi bỏ khống chế. Thân thể của Giác Đài ngã ra đất, 2 mắt vô thần, đã là một cái t·hi t·hể.

Trần Minh Quân phất tay một cái, dùng sức mạnh của không gian châu, đưa t·hi t·hể Giác Đài vào sâu trong lòng đất.

Đứng ở bên cạnh chứng kiến tất cả chuyện này, người hộ vệ kia vô cùng sùng bái. Ở trong giác quan của hắn, mọi chuyện diễn ra rất nhanh. Giác Đài vừa quát hỏi, hắn bẩm báo với đại nhân, đại nhân nhìn qua Giác Đài, chưa tới 5 hơi thở sau thì Giác Đài ngã xuống đất, đại nhân lại phất tay một cái, Giác Đài liền biến mất.

Người hộ vệ này vốn là một người có xu hướng chính nghĩa. Hắn cũng rất không ưa hành động hung hăng tàn ác của Giác Đài. Nhưng hắn nào có bản lĩnh mà dám lên tiếng chỉ trích. Giờ chứng kiến Trần Minh Quân ra tay t·rừng t·rị kẻ ác, hắn rất là sùng bái Trần Minh Quân.



Trần Minh Quân xử lý xong Giác Đài thì trầm giọng nói với người hộ vệ.

“Truyền lại lời của ta ra bên ngoài. Giác Đài đã đền tội, từ giờ sẽ không còn tu sĩ tên Giác Đài nữa. Bất cứ kẻ nào có hành vi tương tự cũng sẽ có cùng một kết cục.”

“Tuân lệnh đại nhân!” Người hộ vệ kia vô cùng kính trọng đáp lời.

Trần Minh Quân lại nói tiếp

“Được rồi, giờ hãy dẫn ta đến chỗ của La Ly”

Nghe vậy, người hộ vệ liền bẩm báo

“Dạ thưa đại nhân, nơi ở của tiểu thư La Ly và 3 vị công tử là nội phủ. Tiểu nhân không có quyền được biết thông tin cụ thể. Nhưng đại nhân an tâm, tiểu nhân đã sớm báo tin về gia tộc. Tin rằng không bao lâu sau sẽ có người đến đây bái kiến đại nhân.”

Quả nhiên, người hộ vệ vừa nói xong thì phía xa đã có đoàn người chạy vội đến.

Dẫn đầu đoàn người là một lão già trông khá tiên phong đạo cốt. Một thân trang phục rất giống với trang phục đạo gia, nhưng lại có màu như cà sa nhà chùa. Ánh mắt lão ta không có vẻ gì già nua, mặc dù làn da trên mặt thể hiện rõ vết hằn của năm tháng, nhưng ánh mắt thì vẫn sáng ngời như thanh niên.

Đi theo sau lão già này là một nhóm có hơn chục người. Trần Minh Quân có thể nhìn thấy 2 gương mặt quen thuộc trong số đó. Một người là Hắc Hoa, người còn lại là một thanh niên trẻ nhìn chắc cũng tầm tuổi của hắn.

Thanh niên trẻ kia là người đã lái xe thú kéo đụng vào xe của Trần Minh Quân lúc trước. Còn Hắc Hoa chính là người đã chạy đến kịp thời để cứu chữa thanh niên và xin lỗi Trần Minh Quân.

Ngoài ra, còn có những gương mặt mà Trần Minh Quân chưa bao giờ thấy qua. Nhưng mà, đó toàn là những gương mặt nổi tiếng ở Bách Sơn Thành này.



Đi bên cạnh lão già tiên phong đạo cốt chính là gia chủ của Tung gia, Khắc Đa. Tâm phúc của Khắc Đa là Bàn Tôn cũng theo sát hắn không rời. Bốn cự đầu khác của Tung gia là Phát Chân, Ý Nhân, m Dương nhị lão cũng có mặt. Còn lại đều là những đệ tử dòng chính có tiềm lực mạnh nhất của Tung gia.

Khi vừa nhận được tin báo, bởi vì Tung gia ở gần nhất nên đã chạy đến trước nhất. Sau khi biết được Trần Minh Quân đã đi tìm Giác Đài thì họ cũng trực tiếp chạy đến chỗ này.

Từ xa xa, lão già tiên phong đạo cốt đã nhìn qua bên này. Khi thấy rõ bóng dáng Trần Minh Quân. Lão ta ra hiệu cho toàn bộ tộc nhân dừng lại. Chỉ có một mình lão ta cung kính đi đến gần, rồi trịnh trọng quỳ xuống trước mặt Trần Minh Quân.

“Đại diện của Tung gia xin bái kiến đại nhân! Cung nghênh đại nhân trở lại Bách Sơn Thành”

Trần Minh Quân đã không còn cảm thấy khó chịu với những thứ đại lễ này nữa. Hắn biết, đây là văn hóa của họ. Hắn có muốn dạy họ thì họ cũng sẽ không hiểu được trong nhất thời. Cho nên, hắn rất bình thản, nhập gia tùy tục.

“Lão tiên sinh không cần đa lễ, xin mời đứng lên!” Trần Minh Quân nhã nhặn nói.

Lão tổ của Tung gia nghe Trần Minh Quân gọi mình là lão tiên sinh thì cảm thấy được sủng mà kinh. Lão vội vàng nói

“Dạ tiểu nhân không dám, tiểu nhân gọi là Nhân Tâm, đại nhân cứ gọi thẳng tên tiểu nhân là được.”

Trần Minh Quân cười khổ, đành phải nói

“Được rồi, ta miễn lễ, lão cứ đứng lên rồi nói!”

Nghe giọng của Trần Minh Quân bình thường lại, không còn quá khích khí. Lão tổ của Tung gia mới an tâm. Nhưng lão cũng không đứng lên mà lại nói tiếp

“Đại nhân, tiểu nhân thay mặt con cháu Tung gia, xin phép cho họ tiến lên gần để bái kiến đại nhân! Xin đại nhân cho phép!”

Trần Minh Quân nghe vậy thì nhìn qua đám người đứng ở đằng xa. Hắn cảm thấy cũng không có vấn đề gì. Nên liền nói

“Được, ta cho phép. Còn lão, hãy đứng lên đi, ta không nhắc lại một lần nữa đâu!”



Nghe câu nói này, Nhân Tâm vừa mừng lại vừa sợ. Mừng là vì Trần Minh Quân chấp nhận để cho người của Tung gia bái kiến. Sợ là vì vừa rồi lão đã làm cho Trần Minh Quân có chút khó chịu rồi. Lão ta liền vội dập đầu nói cảm ơn và nhanh chóng đứng lên.

Sau đó, Nhân Tâm đưa mắt nhìn về phía Khắc Đa, ra hiệu cho hắn biết có thể tiến lên. Khắc Đa nhìn thấy ánh mắt và cái gật đầu của lão tổ nhà mình thì liền vội dẫn theo người của Tung gia tiến lên.

“Gia chủ Tung gia, Khắc Đa, xin bái kiến đại nhân!” Khắc Đa vừa đến thì liền quỳ xuống hô lớn.

Những người khác cũng đồng loạt quỳ xuống theo

“Xin bái kiến đại nhân!”

“Được rồi, tất cả miễn lễ, đứng lên cả đi” Trần Minh Quân điềm đạm nói.

“Xin cảm ơn đại nhân” Gia chủ Tung gia hô lớn, rồi dẫn đầu đứng lên. Những người khác cũng hô lên cảm ơn rồi cũng đứng lên.

Lúc này, Trần Minh Quân mới nói với lão tổ Tung gia

“Ta biết lão có nhiều điều muốn nói. Nhưng trước tiên, ta muốn đến gặp La Ly và các em của cô ấy. Sau khi nói chuyện với La Ly, ta sẽ đến Tung gia một chuyến. Có chuyện gì thì có thể chờ tới lúc đó rồi nói. Cho nên, bây giờ hãy dẫn ta đến gặp chị em La Ly”

Nhân Tâm nghe vậy thì liền cung kính đáp

“Dạ, tiểu nhân không dám quá làm phiền tới đại nhân. Giờ tiểu nhân sẽ dẫn ngài đến chỗ ở của tiểu thư La Ly và 3 vị công tử. Còn những chuyện khác thì tiểu nhân điều sẽ nghe theo chỉ thị của đại nhân”

Trần Minh Quân gật đầu, rồi phất tay lên không trung một cái. Một cái hư ảnh bản đồ nhỏ xuất hiện trên không trung. Đó chính là mô hình thu nhỏ của Bách Sơn Thành.

Hắn nhìn lão tổ Tung gia rồi chỉ tay lên bản đồ mà nói

“Để tiết kiệm thời gian, hãy chỉ cho ta biết vị trí chỗ đó trên bản đồ này”