Thuận Thiên

Chương 150: Đệ nhị Thần Sứ



Chương 150: Đệ nhị Thần Sứ

Cùng lúc đó, bên trong sảnh tiếp khách của Tung gia

“Ba vị đạo hữu, đây là có ý gì? Ta cũng đã nói rõ ràng cả rồi, các vị còn muốn gì thêm nữa? Lão già ta còn phải chuẩn bị để đón tiếp đại nhân. Cho nên, nếu không phiền, xin mời các vị về cho”

Lão tổ của Tung gia đang trưng ra bộ mặt vô cùng bất đắc dĩ, than khổ với ba vị lão bạn hữu lâu năm, cũng là đối tượng cạnh tranh của ông ta trong Bách Sơn Thành này.

Tất cả chỉ vì ông ta không chịu nói rõ ràng lúc gặp mặt. Hại bọn họ phải chạy tới chạy lui nhiều lần mới biết được đầu đuôi câu chuyện.

Sau đó, ba người này vậy mà dày mặt chạy tới đây làm khách. Sau khi đã ép lão tổ Tung gia chịu hết nỗi mà nói ra toàn bộ thì cũng không chịu về. Rõ ràng là muốn ở lại đây để chờ gặp mặt vị đại nhân kia.

Lão tổ Tung gia cũng không cố ý ngăn bọn họ gặp Trần Minh Quân. Nhưng mà ông ta sợ, chưa có sự cho phép của Trần Minh Quân, ông ta không dám tùy ý để người khác tiếp cận. Nói chung, cái bóng ma tâm lý của người trên thế giới này rất lớn. Nỗi sợ với cường giả là không có gì sánh bằng. Dù là chuyện to chuyện nhỏ gì cũng đều rất cẩn thận.

Nghe Nhân Tâm liên tục kể khổ, một mực muốn đuổi khách, lão bà Cửu Loan lên tiếng

“Phiền, dĩ nhiên là tôi cảm thấy phiền rồi. Không phải chỉ là ngồi uống vài tách trà thôi sao? Làm gì mà cứ lải nhải mãi bên tai không biết. Tôi nói cho ông biết, tôi nhất quyết không về. Tôi cũng không cần ông ở đây tiếp đãi, muốn làm gì thì cứ đi làm. Tôi sẽ tự nhiên như ở nhà là được, ông cứ yên tâm”

Nói rồi bà ta thực sự rất tự nhiên, gọi người giúp việc đến rót cho bà ta thêm một tách trà. Người không biết còn tưởng bà ta mới là chủ nhân ở chỗ này.

Nhân Tâm trong lòng gào thét “Tôi an tâm cái cọng lông a. Mấy người có mặt ở đây mới là lý do tôi không an tâm đây”. Nhưng cũng chỉ là gào thét trong lòng, lão ta cũng không mở miệng nói ra. Có thể thấy, lão già này đối với Cửu Loan có chút kiêng kỵ, nhưng không phải kiêng kỵ theo kiểu sợ hãi. Dường như giữa họ có rất nhiều chuyện xưa thời niên thiếu.

Lão ta không muốn trở mặt với Cửu Loan, nhưng với hai ông lão còn lại thì khác. Thế là, ông ta nhìn qua bọn họ, định mở miệng đuổi khách lần nữa thì đã bị lão già Gia Tuấn lên tiếng chặn họng

“Nhân Tâ·m đ·ạo hữu không cần quá khách khí. Chắc đạo hữu sợ không có ai nói chuyện với bọn tôi đúng không? Ha ha ha, cái này đạo hữu không nên lo nghĩ như vậy. Đạo hữu nhìn xem, chúng ta không phải rất vui vẻ sao? Cho nên, có chuyện thì đạo hữu cứ tự nhiên đi làm, không phải lo cho bọn tôi đâu”

Nhân Tâm nghe xong thì trợn mắt lên vì mức độ mặt dày của tên Gia Tuấn này, ông ta tức muốn xì khói, vừa mở miệng nói được chữ “Ta” thì lại bị chặn họng tiếp.

“Không sai, không sai. Nhân Tâ·m đ·ạo hữu cứ để chúng ta tự nhiên ngồi uống trà ở đây là được. Quen biết cũng hơn 200 năm rồi, chúng ta sẽ không trách cứ đạo hữu đâu!”

Người lên tiếng là lão tổ của Khá gia, Khai Phú.



Sau khi nói xong, Khai Phú cũng gọi người đến rót đầy tách trà và ung dung ngồi thưởng thức. Lão Gia Tuấn cùng Cửu Loan còn khoa trương hơn, đã bắt đầu thảo luận về khí trời hôm nay dễ chịu thế nào, thoải mái ra sao.

Lão tổ Tung gia liên tục thay đổi sắc mặt. Bắt đầu từ lo lắng, sau đó chuyển qua bất lực, rồi lại tức giận, khó chịu. Gương mặt biến hóa không ngừng, chẳng khác nào một người bị táo bón. Cho đến cuối cùng, lão ta thở dài một hơi rồi nói

“ y da, thôi được rồi. Lão già ta chịu thua ba vị. Các vị muốn ở lại cũng được, nhưng phải nghe theo sắp xếp của ta. Nếu các vị không chịu, cho dù phải trở mặt thì lão già ta cũng sẽ làm.”

“Tốt, mọi thứ nghe theo đạo hữu sắp xếp” Cửu Loan là người đầu tiên lên tiếng đáp ứng

Sau đó, Gia Tuấn cũng mỉm cười đáp lời

“Nhân Tâ·m đ·ạo hữu nói đùa, ở nhà của đạo hữu thì do đạo hữu sắp xếp là chuyện hiển nhiên rồi”

“Ta biết mà, Nhân Tâ·m đ·ạo hữu là người thấu tình đạt lý. Vậy phải làm phiền đạo hữu sắp xếp rồi”

Khai Phú cũng vui vẻ nói một câu, tỏ ý sẵn sàng nghe theo sắp xếp của Nhân Tâm.

Cả Cửu Loan, Khai Phú và Gia Tuấn đều hiểu rõ rằng, bọn họ đang làm khó Nhân Tâm. Nhưng bọn họ không muốn bỏ qua cơ hội sớm gặp mặt Vệ Thần. Nếu đổi lại cho bọn họ rơi vài vị trí của Nhân Tâm, bọn họ cũng sẽ chột dạ, không dám tùy ý quyết định chuyện này. Uy nghiêm của Vệ Thần là tối thượng, không có sự đồng ý của Vệ Thần thì không ai dám làm bậy. Cho dù chỉ là chuyện gặp mặt.

Cho nên, bọn họ cũng chỉ chờ một câu nói của Nhân Tâm mà thôi. Bọn họ hiểu, phải chờ Nhân Tâm hỏi qua ý kiến của Vệ Thần thì bọn họ mới có thể xuất hiện.



Ở đỉnh núi Trường Sinh

Lúc này đây, La Ly đã không còn bộ dáng bi thương cùng cực nữa. Mặc dù nước mắt vẫn còn chảy trên gương mặt, nhưng tâm trạng kích động đã qua đi. Cô đang dịu dàng nhổ từng cọng cỏ xung quanh ngôi mộ lớn. Cũng khắc thêm lên bia đá những dòng chữ nhỏ.

Sau khi làm xong tất cả, La Ly lau sạch nước mắt, chỉnh trang lại y phục rồi đi tới trước mặt Trần Minh Quân quỳ lại hắn



“Tiểu nữ đội ơn đại nhân đã giúp tiểu nữ báo thù. Kể từ giờ, mạng của tiểu nữ sẽ thuộc về đại nhân. Cho dù đại nhân không cần, cả đời của tiểu nữ cũng sẽ thờ cúng đại nhân, không ngừng tuyên truyền công đức của đại nhân, tới c·hết mới thôi”

Trần Minh Quân thấy vậy liền nhẹ nhàng nói

“La Ly cô nương, cô đứng lên trước đi. Ta muốn mạng của cô nương để làm gì chứ? Cô nương xem ta giống loại người thích tính mạng của người khác lắm sao?”

La Ly nghe vậy thì vừa sợ vừa lúng túng giải thích

“Xin lỗi đại nhân, tiểu nữ không phải có ý đó. Ý của tiểu nữ là …”

“Được rồi, được rồi. Ta chỉ nói đùa với cô nương thôi, làm gì mà sợ hãi như vậy!”

“Dạ?”

La Ly không khỏi đờ người ra. “Đùa” ư? Cô ta chưa bao giờ dám nghĩ rằng có một ngày sẽ có một Vệ Thần nói đùa với cô ta. Nghĩ cũng không dám nghĩ, địa vị đôi bên chênh lệch quá lớn, cơ bản là không cùng một loại người, không cùng một tầng cấp.

Theo những gì cô ta biết, trong mắt Vệ Thần, đám người như cô ta chỉ là sâu kiến nhỏ bé. Một Vệ Thần tốt tính như Trần Minh Quân đã làm hiếm lắm rồi. Còn có thể thay mặt chúng sinh ra tay trừ ác lại chưa bao giờ nghe qua.

Nói thật, càng biết nhiều về Trần Minh Quân, cô ta lại càng cảm thấy thế giới quan của mình càng b·ị đ·ánh vỡ. Thậm chí, cô ta còn nghi ngờ nhân sinh mà mình biết là sai. Có thể các Vệ Thần đều khá tốt tính. Những chuyện kinh khủng kia chỉ là lời đồn.

Nhưng rồi cô ta lắc đầu, khẳng định nhân sinh mà bản thân biết chắc chắn không sai. Thứ duy nhất không bình thường là bản thân Vệ Thần Trần Minh Quân.

Trần Minh Quân thấy La Ly thất thần thì hỏi

“La Ly cô nương, cô còn định quỳ ở đó tới bao giờ? Chúng ta còn phải trở về nữa”

“Dạ, tiểu nữ xin lỗi đại nhân, là tiểu nữ nhất thời thất thần”

Vừa nói, La Ly vừa nhanh chóng đứng lên. Bộ dáng mười phần mất tự nhiên. Nhất thời, tình cảnh này lại làm cho nỗi đau của cô ta vơi đi không ít.

Tất cả là do Trần Minh Quân cố tình. Hắn muốn tạo một chút không khí vui vẻ để đánh lạc hướng đau buồn cho La Ly. Nhưng hắn đánh giá thấp tâm bệnh sợ cường giả ở thế giới này. Cũng may, dù không tạo ra hiệu quả vui vẻ, nhưng hiệu quả lúng túng cũng không tệ. Chí ít, La Ly đã b·ị đ·ánh lạc hướng, vơi đi nỗi buồn.



Lúc này, hắn lại nghiêm túc hỏi

“La Ly cô nương, cô có đồng ý dẫn theo ba đứa em, theo ta tu luyện hay không?”

Ánh mắt của La Ly sáng lên, có kinh ngạc, có mừng vui, nhưng nhiều hơn hết chính là kinh ngạc, không thể tin được.

“Đại nhân, ngài nói … là thật?”

Trần Minh Quân nghiêm nghị gật đầu

“Ừ, cái này thì ta không có đùa đâu”

“Nhưng mà, tại sao chứ? Tiểu nữ cảm thấy bản thân không phải thiên tài, cũng chẳng có gì nổi bậc cả. Tại sao một Vệ Thần như ngài lại đặt nhiều tâm tư lên gia đình của tiểu nữ như vậy?”

Trần Minh Quân mỉm cười, ánh mắt tràn đầy chính trực, nhìn thẳng vào mắt của La Ly mà nói

“Ta muốn thay đổi nhận thức của thế giới này, muốn tu sĩ hành xử phải có nguyên tắc và quy củ. Cho nên, ta cần tìm những người có nhân phẩm, có nguyên tắc để giúp ta. Và ta tin vào nhân phẩm của cô nương, ta cũng tin cô nương hành xử luôn có nguyên tắc, chỉ có vậy mà thôi”

Những lời này có hiệu quả rất mạnh. Làm cho máu cho La Ly đột ngột lưu thông nhanh hơn. Chỉ có những người từng trải qua hoàn cảnh thê thảm như cô mới hiểu được thế giới này tàn khốc thế nào. Cũng chỉ có những người như cô mới mong muốn thay đổi thế giới này nhiều như thế nào.

Nhưng trước đây, có nghĩ cô cũng không dám nghĩ. Mạnh được yếu thua là chuyện thường tình của thế giới này. Ai sinh ra trên thế giới này cũng đều nhận thức nó như một sự thật hiển nhiên. Nếu bản thân không muốn bị ức h·iếp thì chỉ có một cách, đó chính là mạnh hơn.

Cho dù là mạnh hơn thì cũng chỉ có thể đảm bảo bản thân không bị ức h·iếp mà thôi. Không thể nào có khả năng thay đổi được toàn bộ thế giới. Bởi vì thế giới này được điều hành bởi những Vệ Thần. Mà muốn các Vệ Thần chủ động thay đổi thế giới này là chuyện không thể nào. Đây chẳng khác nào bảo họ đi mua dây tự trói buộc bản thân họ, ai mà rảnh để đi làm, cũng chẳng ai muốn làm.

La Ly không chần chừ, ngay lập tức hành lễ, nhưng lần này là hành lễ thuộc hạ

“Thuộc hạ xin tham kiến đại nhân, nguyện vì đại nhân xông pha khói lửa, thay đổi thế giới này, c·hết không hối tiếc!”

Trần Minh Quân mỉm cười, phất tay nói

“Tốt, từ giờ ngươi sẽ là đệ nhị Thần Sứ của bổn tọa!”