Thuận Thiên

Chương 149: Cô gái kiên cường



Chương 149: Cô gái kiên cường

Một lúc lâu sau, người thầy dạy chữ vô tình đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Kết tiếp, ông ta nhảy dựng lên vì hoảng sợ. Hai chân không ngừng lảo đảo, vừa hốt hoảng lui về phía sau vừa ra sức la to

“Người đâu! Người đâu!”

Thấy vậy, La Ly và ba đứa em trai của cô cũng đưa mặt nhìn ra ngoài sân. Nhất thời, ánh mắt của La Ly liền sáng rực lên vì vui mừng. Trong đó, còn có một sự chờ mong vô cùng mãnh liệt.

Trần Minh Quân vô cùng n·hạy c·ảm, hắn có thể thấy rõ tia chờ mong và hy vọng đó trong ánh mắt của La Ly. Chính vì thế mà cảm giác nặng lòng lại đột ngột dâng lên. Thế nhưng, thứ cảm giác đó đã bị hắn nhanh chóng đè xuống.

Trong thời gian này, Trần Minh Quân đã suy nghĩ thông suốt rất nhiều. Những người trong thế giới này có lối sống, suy nghĩ và nhận thức hoàn toàn khác với thế giới của hắn. Muốn giúp đỡ người trong thế giới này thì phải làm theo cách của họ.

Hiện tại, hắn là Vệ Thần. Mà ở trong cái thế giới này, Vệ Thần dù chỉ là cái danh do người ta đặt thì nó cũng chẳng khác gì Thần thực sự cho mấy. Một ý nghĩ có thể quyết định sống c·hết của rất nhiều người. Nhìn vào mặt tiêu cực thì rất tiêu cực, nhưng nếu nhìn nhận theo mặt tích cực thì chuyện này cũng không phải xấu.

Chỉ cần hắn hướng người khác theo hướng tốt đẹp. Với uy thế của Vệ Thần, ngày dài tháng rộng, thế nào cũng sẽ cải biến được xã hội. Dần dần sẽ sinh ra thành thói quen, thành nhận thức mới.

Hơn nữa, hắn cũng muốn đào tạo ra một nhóm nhân thủ của riêng mình. Hắn cũng không muốn nhóm người đó có tư duy quá sai khác với hắn. Nhất định phải trung thành, nhưng không được đem chuyện thực lực vi tôn làm kim chỉ nam. Nói một cách khác, làm tu sĩ thì có thể tôn trọng cường giả, nhưng tuyệt đối không được sợ hãi cường giả, càng không được ức h·iếp kẻ yếu hơn mình.

Đối với chị em nhà La Ly, hắn sẽ dùng khả năng của bản thân để đào tạo cho họ một thân tu vi mạnh mẽ. Xem như là giúp đỡ, cũng là bù đắp. Hắn không thiếu nợ gì họ, thứ mà hắn bù đắp là đã vô tình gieo cho họ hy vọng, để rồi hôm nay họ phải đối diện với sự thật tuyệt vọng.

Trong lúc hắn suy nghĩ miên man, La Ly đã chạy đến trước mặt hắn. Sau đó, cô quỳ xuống rồi thành kính nói

“Tiểu nữ bái kiến đại nhân, trước đây tiểu nữ không biết, kính xin đại nhân tha tội vô lễ!”

Nói xong, cô quay qua răng dạy ba đứa em

“Còn không nhanh quỳ bái đại nhân!”

Ba đứa nhóc rõ ràng là rất nghe lời bà chị này, bị quát xong thì liền quỳ bái



“Tham kiến đại nhân!”

Trần Minh Quân bình tĩnh nhận hết những lễ này. Hắn cần phải làm vậy để giữ uy nghiêm. Cái uy nghiêm này sẽ có tác dụng rất lớn trong việc đào tạo họ. Nhận lễ xong, hắn nhu hòa nói

“Là ta cố tình giấu diếm người khác, làm sao có thể trách cô nương. Mọi người nhanh đứng lên cả đi”

“Xin cảm ơn đại nhân”

La Ly mừng rỡ, cảm ơn một tiếng rồi đứng lên.

Ba đứa nhóc cũng học theo, giọng non nớt đồng thanh nói

“Xin cảm ơn đại nhân”

Trần Minh Quân mỉm cười tán thưởng

“Ngoan lắm, mấy đứa trở về học chữ đi. Ta muốn nói chuyện riêng với chị của mấy đứa!”

Ba đứa nhóc nghe vậy thì liền nhìn qua chị của mình. Rõ ràng, bọn nhóc chưa có nhận thức rõ lắm về tồn tại như Trần Minh Quân. Bọn chúng vẫn xem chị của mình là lãnh đạo tối cao, đang chờ chị ra lệnh.

La Ly thấy vậy liền nói

“Được rồi, đại nhân nói còn không hiểu sao? Nhanh đi học hết đi”

“Dạ”

Thế là ba đứa nhỏ ngoan ngoãn trở lại bàn đá bên trong đình viện để tiếp tục luyện chữ.



Trần Minh Quân còn chưa kịp nói gì thì vị thầy dạy chữ kia cũng đã đi tới gần. Sau đó, ông ta cũng trực tiếp quỳ xuống hành lễ với Trần Minh Quân

“Tiểu nhân xin tham kiến đại nhân. Vừa rồi tiểu nhân không biết, đã làm ra hành động vô lễ, kính xin đại nhân tha tội!”

Trần Minh Quân nhìn về người này. Vừa rồi đối phương bị hắn hù cho hoảng sợ la toáng lên. Nhưng hắn cũng không vì thế mà trách tội gì người ta. Hắn quả thực tiếp thu văn hóa của thế giới này, nhưng vẫn phải có điểm mấu chốt. Chuyện như vậy sao có thể trách lỗi người khác được.

Thế là, Trần Minh Quân dò hỏi

“Ông là thầy dạy chữ của Bách Sơn Thành đúng không?”

“Dạ bẩm đại nhân, đúng là tiểu nhân” người nọ cung kính trả lời, đầu vẫn không dám ngẩng lên

Trần Minh Quân từ tốn nói

“Ừ, không có gì, không cần lo lắng, ta không trách tội gì ông đâu. Đứng lên và tiếp tục dạy học đi, ta có chút chuyện cần nói với La Ly!”

“Cảm ơn đại nhân, cảm ơn đại nhân”

Người thầy dạy chữ vui mừng, liên tục nói hai lần cảm ơn. Sau đó lại cùng kính từ từ đứng lên, đi lùi vài bước rồi mới dám quay đầu đi vào trong đình viện. Từ đầu tới cuối vẫn luôn hạ thấp mặt, không dám đưa mắt nhìn thẳng Trần Minh Quân.

Lúc này, Trần Minh Quân mới có thời gian để nhìn La Ly. Vừa nhìn qua, hắn liền cảm thấy không thích hợp. Bởi vì, La Ly vẫn đứng đó, nhưng có thể rõ nước mắt của cô đã sắp trào ra, nhưng được cô khắc chế.

Trần Minh Quân thở dài, hắn biết, có lẽ La Ly đã đoán được chuyện hắn muốn nói là gì rồi.

Mà thực tế thì đúng là vậy. Trần Minh Quân xuất hiện một mình. Lại yêu cầu mấy đứa em nhỏ của cô rời đi. Bấy nhiêu đó thì La Ly đã suy ra được. Chính vì suy ra được, nên cô ta mới không kìm chế được mà đôi mắt đã ngấn lệ.

“Cô nương đã đoán được hết rồi sao?” Trần Minh Quân hỏi



Nghe câu hỏi của Trần Minh Quân, La Ly không nhịn được, nước mắt tuôn rơi như mưa. Bởi vì, từ suy đoán đã thành sự thật. Câu hỏi của Trần Minh Quân cũng đã là câu trả lời cho suy đoán của cô.

Nhưng cô không phát ra một tiếng khóc nào, khóe miệng co quắp vào nhau, cố tỏ ra mạnh mẽ rồi cung kính đáp

“Dạ, cảm ơn đại nhân nhọc lòng, tiểu nữ đã đoán được rồi!”

Trần Minh Quân nhìn thấy đối phương rõ ràng rất muốn òa khóc lên, nhưng lại dùng hết sức mà kiềm chế. Hắn lại nhìn qua ba đứa nhỏ đang chăm chỉ học chữ. Trong lòng nhất thời hiểu rõ. La Ly không muốn để cho em của cô nhìn thấy cô khóc. Thêm nữa, có lẽ vì đang đứng trước mặt hắn. Dù sao thì, hắn đang đóng vai trò Vệ Thần. Ai lại dám trước mặt của hắn mà khóc lóc chứ?

Trần Minh Quân liền động ý niệm, dịch chuyển bản thân và La Ly đến đỉnh núi Trường Sinh. Hai người xuất hiện trong một khu rừng trên đỉnh núi, cách xa nơi xây dựng cung điện của Trường Sinh Môn.

Trước mặt của họ là một cái gò đất cao. Nhìn kỹ thì là một cái mộ to lớn, trên bia mộ còn có chữ, đề là “Mộ chôn tập thể các n·ạn n·hân của Trường Sinh Môn”. Đây là do Trần Minh Quân làm ra.

Bởi vì trải qua thời gian dài, rất nhiều n·ạn n·hân đ·ã c·hết, được đám người Trường Sinh Môn tùy ý chôn rải rác trong rừng. Hắn chỉ đơn giản là gôm những phần mộ đó lại, tạo thành một cái mộ lớn. Bản thân hắn cũng không biết trong đó có di thể của cha mẹ La Ly và đứa em gái hay không. Nhưng cũng có thể xem là một nơi để tượng trưng, tế bái.

Lúc này, La Ly đã không thể khống chế cảm xúc của chính mình. Cô òa khóc lên, không ngừng kêu cha gọi mẹ và cả tên của đứa em gái. Mặc dù bao năm qua cô cũng đã chuẩn bị cho tình huống này. Hơn nữa, còn là loại chuẩn bị tâm lý gần chắc chắn là sự việc này sẽ như thế. Nhưng khi sự thật ở trước mắt, mọi cảm xúc đều bùng nổ. Đau đớn này là cho cô không thể giữ được bình tĩnh.

Trần Minh Quân lặng yên đứng đó, không an ủi, cũng không làm phiền. Hắn tin tưởng, cô gái mạnh mẽ này sẽ tự vượt qua được. Hơn nữa, sẽ càng trở nên mạnh mẽ và cứng cỏi hơn trước. Chuyện này mặc dù là một bi kịch, nhưng cũng là một sự rèn luyện.

Qua mấy tuần trà sau, khi đã phát tiết hết đau khổ trong lòng, La Ly cũng đã bình tĩnh lại. Cô lau hết nước mắt, chỉnh trang lại bản thân rồi hướng Trần Minh Quân nói

“Đại nhân, tiểu nữ cả gan cầu xin đại nhân một chuyện. Xin đại nhân cho tiểu nữ biết rõ chi tiết mọi chuyện đã xảy ra có được không?”

Trần Minh Quân nói

“Cái này ta cũng định kể cho cô nương nghe đây. Nhưng mà, trước hết cô nương cần phải chuẩn bị tâm lý vững vàng. Tuyệt đối phải giữ bình tĩnh, có hiểu không?”

“Dạ, xin tạ ơn đại nhân, tiểu nữ sẽ kiên cường!”

Trần Minh Quân gật đầu, rồi từ từ kể lại cho La Ly nghe những chuyện về Trường Sinh Môn. Rồi dựa theo ký ức mà hắn thu được để kể lại kinh lịch của cha mẹ La Ly. Còn về phần đứa em gái kia, hắn cũng cố gắng nói ít thảm thương nhất có thể.

Dĩ nhiên cũng bao gồm chuyện hắn đã t·rừng t·rị những kẻ thủ ác. Nói rõ bọn chúng đều đã nhận được kết cục thích đáng. Kẻ đáng c·hết thì đ·ã c·hết, kẻ chưa đến mức phải c·hết thì cũng trả giá lớn.