Trong lúc đám người Lãnh Huyết Thiên miệt mài công kích. Trần Minh Quân cũng không có nhàn rỗi như vẻ bề ngoài. Sau khi đã đảm bảo tính mạng của người dân vô tội, hắn hoàn toàn tập trung tinh lực vào việc quan sát biến hóa vận động của lực lượng trời đất.
Cứ mỗi khi Lãnh Huyết Thiên điều động sức mạnh của đại trận, lực lượng trời đất b·ị c·ướp kia sẽ lại vận chuyển. Thời gian này vô cùng ngắn ngủi, không tới một phần ngàn giây. Cho nên hắn chỉ có chút ít thời gian đó để phân tích.
Khi công kích diễn ra, hắn lại tạm thời rời khỏi đại trận, tranh thủ thời gian đó mà nghiền ngẫm lại những gì vừa quan sát. Khi thấy thời gian đã đến, hắn lại trở lại bên trong đại nhận.
Cứ như vậy, cảnh tượng này mới diễn ra cả tháng trời.
Một tháng trôi qua, Trần Minh Quân gặt hái được thu hoạch cũng tương đối khả quan. Ở dưới sự quan sát của hắn, sức mạnh trời đất giống như một cái khuôn. Cái khuông này chế định sự vận chuyển của năng lượng, buộc nó phải vận hành và chuyển hóa đúng theo khuôn mẫu.
Cũng giống như dòng nước chảy ở trong ống nước, nếu ống nước rẻ hướng, dòng nước tự nhiên sẽ phải rẽ hướng theo, hoàn toàn không thể làm trái lại đường rẽ của ống nước.
Mặc dù còn chưa thể nắm giữ được hoàn toàn, nhưng Trần Minh Quân lại có cảm giác mơ hồ rằng, chỉ cần sức mạnh thần niệm tăng lên, đến lúc nào đó thì hắn có thể xâm nhập vào việc làm giả cái khuôn này.
Nhưng hiện tại thì chỉ có thể nhìn, phán đoán và ghi nhớ. Hơn nữa, cái khuôn này cũng không phải hình thành rồi cố định. Nó luôn biến hóa, gần như là tùy theo hoàn cảnh mà biến hóa, dẫn tới việc điều hướng cũng theo đó không ngừng biến hóa.
Loại biến hóa này vô cùng kỳ ảo, thâm sâu. Trần Minh Quân đã quan sát gần cả tháng như vẫn không thể nắm bắt được bất cứ quy luật gì cả. Chẳng khác nào nhìn từng hạt mưa rơi, hết hạt mưa này đến hạt mưa khác rơi xuống đất, hoàn toàn là ngẫu nhiên, chẳng có quy luật gì.
Đến lúc này, Trần Minh Quân biết bản thân còn chưa đủ khả năng tìm hiểu. Cho nên hắn không định tiếp tục kéo dài cảnh công kích này nữa.
Trần Minh Quân chuyển dời sự chú ý sang hoàn cảnh xung quanh. Trong lòng không khỏi thốt lên
“Mẹ nó chứ! Đây là sang thành bình địa rồi còn gì?”
Thần niệm của hắn làn tràn ra, rồi biến tấu thành dạng hình tròn phẳng và không ngừng xoay vòng. Toàn bộ sự vật sự việc ở trong phạm vi 15km đều được hắn quan sát rõ ràng. Có thể nói là chẳng còn lại gì ngoài đất đá vụn.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, một thanh cự kiếm nữa lại xuất hiện và đang chém về phía hắn. Trần Minh Quân cũng không thu hồi thần niệm, hắn chỉ động ý niệm để bản thân tạm ẩn và rời khỏi đại trận. Lần này, hắn không quan sát vận động của lực lượng trời đất mà vẫn đang quét vòng toàn cảnh.
Dưới cái nhìn tổng quan, Trần Minh Quân nhìn thấy thanh cự kiếm kia bộc phát ra một cổ năng lượng khổng lồ khi tiếp xúc vị trí hắn đứng khi nãy. Nếu mà không có đại trận bảo hộ, sức bộ phá này hoàn toàn không thua gì sức nổ của một quả bom h·ạt n·hân.
Bởi vì mọi sự chuyển động đều diễn ra cực chậm trong sự quan sát của Trần Minh Quân. Hắn cũng liền nhìn thấy những hạt năng lượng của thanh cự kiếm tràn ra xung quanh. Chúng không ngừng v·a c·hạm đến vật chất xung quanh rồi truyền động năng cho những thứ chúng chạm đến.
Theo đó, nhiệt độ cũng không ngừng tăng cao. Tuy Trần Minh Quân không thể cảm ứng được nhiệt độ thông qua thần niệm, nhưng quan sát cũng thấy được từng hạt bụi cũng đang bị nung đỏ lên.
Các vật chất này lại tiếp tục v·a c·hạm và truyền động năng ra xa hơn, cứ như vậy mà không ngừng tái diễn. Tuy nhiên, khi vật chất có kết cấu lớn tiếp nhận động năng thì liền bị vỡ ra. Rồi chúng lại tiếp nhận động năng và lại tiếp tục vỡ ra, cho tới khi chúng trở nên vô cùng nhỏ thì mới thôi không vỡ nữa.
Cảnh này vô cùng bình thường, giống như khi ta lấy búa tạ đập mạnh vào một hòn đá,.hòn đá kia sẽ liền vỡ ra. Ai cũng xem chuyện đó là hiển nhiên, nhưng không ai thử suy nghĩ câu hỏi “Tại sao hòn đá lại vỡ ra”.
Ở dưới cái nhìn của thần niệm, Trần Minh Quân hoàn toàn có thể cảm ứng mơ hồ. Năng lượng truyền vào một vật dường như vượt quá ngưỡng tiếp nhận của vật đó, dẫn tới kết cấu tan vỡ. Khi kết cấu tan vỡ, động năng dư thừa lại đẩy chúng ra xa nhau.
Trần Minh Quân chợt nhớ tới kiến thức mà mình đã học, trong lòng tự nói một câu
“Định luật bảo toàn năng lượng!”
Sau đó, hắn thu hồi thần niệm, không tiếp tục quan sát diện rộng. Đồng thời, thân ảnh của hắn cũng liền xuất hiện bên trong bụi mù, không còn chờ đợi vài chục phút như trước.
Ở bên ngoài, theo thói quen, sau khi tung chiêu, Lãnh Huyết Thiên sẽ dùng thần niệm quét qua một lần để kiểm tra. Vốn cũng chỉ là thói quen, sẽ chẳng có mong đợi gì. Thậm chí, hắn cũng đã bắt đầu vận chuyển chu thiên khôi phục linh khí.
Tuy nhiên, động tác của hắn liền dừng lại. Bởi vì hắn thấy được bóng dáng Trần Minh Quân trong đại trận. Dù mắt thường khó nhìn, nhưng thần thức thì thấy rõ cái bóng dáng kia.
Không chỉ có Lãnh Huyết Thiên, cả 18 vệ thần khác cũng thấy, Hắc Đại Thần càng là thấy trước nhất.
Hắc Đại Thần âm thầm tự nói
“Đã có chuyển cơ? Là tốt hay là xấu đây?”
Lúc Hắc Đại Thần còn đang lẩm bẩm, Lãnh Huyết Thiên đã làm ra hành động. Hắn cũng không biết chuyển cơ là tốt hay xấu, nhưng khả năng cao là đối phương đã không thể vận dụng một loại thủ đoạn ẩn trốn nào đó nữa rồi. Trong lòng chỉ hy vọng suy đoán này là đúng.
Cho nên, ở ngay khi thần thức nhìn thấy Trần Minh Quân, Lãnh Huyết Thiên liền quyết đoán ngưng tụ lực lượng và t·ấn c·ông ngay lập tức.
Lúc này đây, Trần Minh Quân tập trung thần niệm tuyệt đối vào bên trong đại trận. Toàn bộ sự vật sự việc điều trở nên chuyển động vô cùng chậm chạp. Mà đây là do ý thức của hắn đang vận hành quá nhanh gây ra, bên ngoài cũng không phải đã chậm lại gì cả.
Khi thanh cự kiếm hình thành, Trần Minh Quân không tiếp tục quan sát lưới lực lượng trời đất nữa. Hắn tập trung hết lực lượng thần niệm để quan sát những hạt năng lượng nhỏ bé kia.
Trần Minh Quân có thể thấy rõ, những hạt năng lượng này dù không chuyển động nhưng đang không ngừng vùng vẫy. Toàn bộ đều bị bao bọc lại bởi một lớp màn chắn do sức mạnh trời đất hình thành. Chính cái màn chắn này làm cho hạt năng lượng bên trong bị nén chặt lại với nhau, tạo thành hình ảnh một thanh cự kiếm.
Mặc dù vậy, từ bên trong từng hạt năng lượng này vẫn có từng sợi khí tức vô hình thoát ra. Những sợi khí tức này là một loại hình nào đó tương tự như linh hồn lực. Chúng vô hình, vô chất, nhưng lại làm cho người tiếp xúc có thể cảm nhận được một sự đè nén và áp lực. Giống như chúng là những con mắt, một mực nhìn chầm chầm vào đối phương, khóa chặt đối phương.
Trần Minh Quân biết, cái này cũng là một loại khuôn mẫu do lực lượng trời đất tạo ra. Hình thành một quy luật không thể thay đổi, giống như dòng nước chạy tới chỗ rẽ thì phải rẽ vậy. Còn quy luật của thanh cự kiếm này chính là đánh trúng mục tiêu, bất kể mục tiêu có né tránh thế nào cũng vô dụng. Khi kiếm chém xuống, chắc chắn sẽ chém trúng.
Trần Minh Quân muốn ngăn chặn cái quy luật phải trúng này là không thể. Nhưng hắn có thể đánh lừa nó, bằng cách trốn đi, lẫn vào lực lượng trời đất của không gia châu. Khi đó, vị trí cuối cùng hắn xuất hiện sẽ trở thành mục tiêu của quy luật.
Mà chuyện như thế này hắn cũng chỉ có thể làm được ở bên trong không gian châu. Nếu ở bên ngoài mà gặp phải người có thể t·ấn c·ông kèm theo quy luật phải trúng, hắn chỉ có thể đón đỡ trực diện.
Ngay khoảnh khắc đại kiếm sắp chạm vào thân thể, Trần Minh Quân liền ẩn vào trời đất. Thần niệm cũng vẫn tiếp tục quan sát quá trình bùng nổ của thanh kiếm.
Chỉ thấy, tại vị trí tiếp xúc với thân ảnh đã biến mất của hắn. Cái màn bao bọc đám năng lượng liền tách ra một cái khe nhỏ. Sức đè nén ở bên trong liền như hồng thủy tràn đê mà vọt mạnh ra. Từng hạt năng lượng như tìm thấy một chỗ để hát tiết, dùng tốc độ không thể quan sát được mà phóng đi.
Hàng trăm ngàn tỷ hạt năng lượng gần như đồng thời phóng xuất. Trần Minh Quân đã vận dụng tối đa sức mạnh thần niệm mà vẫn không thể nào quan sát rõ được tình huống. Đơn giản là vì chúng diễn ra quá nhanh, thậm chí là với tốc độ vận chuyển ý thức siêu nhanh của hắn mà vẫn không thể theo kịp.
Sau cùng, Trần Minh Quân đành từ bỏ đợt t·ấn c·ông này. Chuẩn bị cố gắng quan sát ở đợt t·ấn c·ông tiếp theo. Thế là, chờ dư lực qua di, hắn lại xuất hiện bên trong đại trận. Hoàn toàn không còn chờ cho đám người kia có thời gian khôi phục nữa.