Thuận Thiên

Chương 186: Chuyển dời sức công phá



Chương 186: Chuyển dời sức công phá

Ở lần t·ấn c·ông tiếp theo, và tiếp theo nữa, Trần Minh Quân vẫn không cách nào quan sát được thời điểm phóng thích năng lượng. Cơ bản là nó diễn ra quá nhanh, quá bùng nổ, rất khó để nắm bắt được bất cứ thông tin gì.

Lại thêm mấy chục lần như thế, Trần Minh Quân cũng không có thu hoạch được thêm điều gì. Hắn chỉ có thể cảm nhận được cường độ sức t·ấn c·ông đã giảm trên diện rộng. Nếu so sánh với một kiếm đầu tiên của một tháng trước, thì cường độ sức mạnh hiện tại của thanh cự kiếm chỉ còn khoảng 60%.

Đây là vì đám người Lãnh Huyết Thiên không có thời gian khôi phục linh khí. Cho nên càng về sau thì sức mạnh hội tụ sẽ càng giảm.

Đây là do Trần Minh Quân cố ý làm như vậy. Hắn muốn sức công phá của cự kiếm giảm xuống để hắn dễ quan sát. Kết quả đạt được cũng chẳng khả quan gì, làm hắn hết sức thất vọng. Sức công phá đúng là có giảm nhiều, nhưng tốc độ bùng nổ vẫn vô cùng nhanh, vẫn nằm ngoài khả năng quan sát của hắn.

Cho nên, kéo dài qua mấy chục lần mà hắn vẫn không có thu hoạch gì thêm.

Lúc này, trong lòng Trần Minh Quân cũng có suy đoán. Suy đoán này khá chắc chắn, nên hắn cũng đã biết vấn đề nằm ở đâu. Chính là do cường độ thần niệm của hắn vẫn chưa đủ mạnh. Đây là nói tới chất lượng, không phải số lượng.

Nếu là trước khi thần niệm thăng cấp, hắn thậm chí còn không có khả năng quan sát được vật chất cấp độ siêu nhỏ như hạt năng lượng. Cho nên, Trần Minh Quân biết, việc tiếp tục quan sát cũng sẽ không có kết quả gì. Nhưng hắn cũng không kết thúc mà bắt đầu thử nghiệm một vấn đề khác.

Vấn đề này hắn đã muốn thử nghiệm ngay từ lúc quan sát thấy sự chuyển dời động năng. Chẳng qua là do không quá nắm chắc, muốn quan sát thật kỹ quá trình bùng nổ năng lượng để làm cơ sở. Hiện tại đã không có cách nào, Trần Minh Quân liền quyết định thử nghiệm luôn.

Rất nhanh đã có thêm đợt t·ấn c·ông mới. Ngay tại thời điểm năng lượng của thanh cự kiếm bùng nổ. Trần Minh Quân liền để thần niệm chuyển trạng thái từ phi vật chất sang trạng thái vật chất. Đây là trạng thái mà hắn sử dụng để khống chế vật chất.



Ngay lúc đó, năng lượng bùng nổ v·a c·hạm đến thần niệm và truyền cho thần niệm một cổ động năng khổng lồ. Trần Minh Quân chỉ cảm thấy thần niệm đột nhiên như sắp mất khống chế. Có một luồng năng lượng bạo ngược, chứa sức công phá cực mạnh đang lan tràn ra trong thần niệm của hắn.

Trần Minh Quân có thể chắc chắn, nếu để năng lượng bạo ngược này truyền tới đầu, kết quả là đầu hắn sẽ ngay lập tức giải thể như một quả dưa hấu bể nát.

Tốc độ truyền tải của năng lượng này vô cùng nhanh. Nhưng bởi vì chịu sự kháng cự của thần niệm, nên tốc độ vẫn thấp hơn tốc độ phản ứng của ý thức. Chính vì vậy mà Trần Minh Quân có đủ thời gian để cảm nhận và phân tích.

Nhưng thời gian này cũng chỉ là trong một cái tích tắc vô cùng ngắn. Trần Minh Quân không dám duy trì quá lâu, hắn ngay lập tức thi hành thử nghiệm. Theo ý niệm của hắn vận chuyển, thần niệm liền biến trở về dạng phi vật chất. Năng lượng từ bên ngoài cũng liền bị cắt đứt, không cách nào truyền vào thần niệm được nữa.

Riêng phần năng lượng đã ở trong thần niệm thì vẫn còn đó. Số động năng này đang đi theo thần niệm vật chất mà di chuyển. Phần thần niệm vật chất này là do Trần Minh Quân để lại, như là một cái đường ống, đích đến của đường ống là một vị trí ở bên ngoài đại trận, cách đại trận hơn 500 mét.

Động năng cứ đi theo đường ống mà truyền đi rất nhanh. Thời điểm động năng tìm đến điểm cuối rồi giải phóng xuống mặt đất.

ẦM …

Một t·iếng n·ổ to lớn phát ra, sóng xung kích cực mạnh thổi tan bụi đất và gạch đá ở xung quanh. Nhiệt độ phạm vi 200 mét xung quanh v·ụ n·ổ tăng lên nhanh chóng. Đốt cháy tất cả những thứ có thể cháy được.

Theo như tình huống bình thường, sau khi tung ra một kiếm, Lãnh Huyết Thiên sẽ lập tức điều động lực lượng, chuẩn bị tung thêm kiếm tiếp theo. Nhưng ngay khi hắn đang tụ lực, một cảm giác bất an dâng lên mãnh liệt trong lòng hắn.



Không chỉ cho hắn, Hắc Đại Thần cũng cảm nhận được từ sâu trong linh hồn đang cảnh báo nguy hiểm. Mười tám gả vệ thần kia cũng không ngoại lệ.

Đã tu luyện tới trình độ này, họ rất tin vào cảm giác. Cho nên, vừa nhận được báo động nguy hiểm. Họ liền ngưng tụ ra linh khí hộ thể, trong chưa đầy một cái chớp mắt thì đã có một lớp linh khí bao bọc toàn thân, đem họ bảo vệ triệt để bên trong.

Vừa làm xong chuyện đó, bị sóng xung kích của v·ụ n·ổ cũng đã v·a c·hạm đến. Mặc dù có linh khí hộ thể, nhưng sức công phá của v·ụ n·ổ quá lớn. Linh khí hộ thể chỉ ngăn cản được không tới một nửa lực lượng, phần còn lại vẫn đánh lên thân thể.

Lúc này đây, thể sát của bọn họ giống như cành liễu trước giông bão, không thể có chút lực kháng cự. Sóng xung kích quét ngang rồi mang đi mảng lớn da thịt huyết nhục. Đồng thời, thân thể của đám người cũng b·ị đ·ánh văng đi ra xa mấy trăm mét.

Không chỉ có như vậy, trong công kích còn ẩn chứa lực p·há h·oại linh hồn. Làm cho nguyên thần của đám người đều nhận lấy tổn thương cực lớn. Ý thức gần như ngay lập tức lâm vào hôn mê sâu, tùy thời có thể hoàn toàn tan biến.

Thời điểm rơi xuống mặt đất, bộ dáng của họ đã là nửa sống nửa c·hết, nhìn vẻ ngoài rất là đáng sợ. Da thịt lớp ngoài gần như đều đã bị lột xuống một lớp. Vài chỗ lồi ra xương, nhìn vô cùng khủng bố. Tất cả đều nằm im trên mặt đất, không có ai có thể động đậy.

Chỉ có Lãnh Huyết Thiên và Hắc Đại Thần là vẫn còn giữ được tỉnh táo, chưa bị hôn mê. Chủ yếu là vì cường độ nguyên thần của họ mạnh hơn số còn lại rất nhiều.

Tuy nhiên, còn tỉnh táo chứ không còn dư lực để làm gì. Thần hồn vẫn b·ị đ·au nhức kịch liệt, kết hợp thêm đau đớn của thế xác, làm cho Lãnh Huyết Thiên cùng Hắc Đại Thần chỉ hận sao bản thân còn chưa ngất đi.

Hiện tại, họ không nhìn thấy gì, thần thức cũng không thể điều động, cơ bản là mù tầm nhìn hoàn toàn. Thậm chí mở miệng kêu rên cũng không thể. Da thịt bên ngoài gần như đều đã bị thổi tan. Mắt, mũi, miệng, tai, cổ họng, thanh quản, … đều đã biến mất.



Nếu là một người bình thường, thậm chỉ là một người tu luyện chưa phải linh sĩ. Chịu tổn thương như vậy thì đã sớm c·hết rồi.

Nhưng dù chưa c·hết, thì cách c·ái c·hết cũng chỉ là vấn đề thời gian. Với loại tổn thương khủng bố bậc này, trừ phi là tìm thấy thánh dược chữa thương, bằng không thì không tới một giờ sau, tất cả đều sẽ tuyệt khí bỏ mình.

Nguyên thần của họ vì nhận lấy tổn thương quá lớn mà cũng không thể độc lập tồn tại, nói gì tới xuất khiếu tìm người khác để đoạt xá trọng sinh.

Trong lòng Lãnh Huyết Thiên hoảng sợ đến tột cùng. Thậm chí, hắn còn âm thầm mắng thằng cháu nhà mình, sao lại trêu chọc vào một đối tượng khủng bố như vậy. Nếu có thể nói chuyện, thậm chí linh hồn truyền tin, hắn đã sớm cầu xin tha thứ. Nhưng hắn không thể, không thể làm bất cứ gì ngoài tự suy nghĩ trong đầu.

Còn Hắc Đại Thần, ngoài sợ hãi thì còn có hối hận. Hối hận vì không sớm rời đi. Nếu hắn sớm rời đi, có lẽ sẽ không phải chịu thảm cảnh này. Phải vô lực chứng kiến sinh cơ bản thân không ngừng trôi qua rồi c·hết.

Ở vị trí v·ụ n·ổ xảy ra, hình thành một đám mây hình nấm khổng lồ. Mặt đất bị cày xới lên một hố to đường kính hơn 30 mét, sâu 20 mét. Xung quanh cái hố, đất đá đều bị nhiệt độ cao nung đỏ.

Trần Minh Quân cũng bị cảnh tượng này làm cho giật mình. Không ngờ chỉ một phần sức mạnh bị truyền ra ngoài thôi mà sức công phá khủng bố như vậy. Nếu mà không có đại trận này ngăn cách, mỗi kiếm mà bọn họ chém ra sẽ là cái cảnh tượng gì. Loại sức mạnh hủy thiên diệt địa kiểu này chỉ có vương giả trường sinh bất tử mới có thể tạo ra được.

Với tư cách là người nhận truyền thừa ký ức của một tôn giả. Còn cao hơn vương giả một cấp. Hắn cũng nhìn thấy nhiều cảnh chiến đấu. Nhưng cái cấp độ kia thường chiến đấu ở tầng trời cao hoặc ngoài vũ trụ, rất ít chiến đấu dưới mặt đất. Cho nên, Trần Minh Quân cũng không có nhìn quá nhiều cảnh tượng khủng bố.

Mà cho dù có nhìn thấy, thì cũng chỉ là quan sát bị động thông qua ký ức. So sánh với bản thân chính mắt nhìn thấy là khác biệt rất lớn.

Thời điểm này, bởi vì những người cung cấp năng lượng đều đã b·ị đ·ánh văng ra xa. Thí Thần Đại Trận cũng vì vậy mà tự động giải trừ.

Trần Minh Quân quan sát thấy thảm trạng của đám người Lãnh Huyết Thiên thì cũng liền hành động. Hắn không có tấm lòng bồ tát gì, chỉ là không thích tùy tiện g·iết người. Mặc dù đám người này đến đây là để g·iết hắn. Nhưng theo cách nhìn của hắn, đây chủ yếu là vì hắn đã đụng chạm đến lợi ích mấu chốt của họ mà ra.

Chỉ có điều, hắn cứu họ cũng không phải sẽ tha cho họ. Sống hay c·hết, còn phải chờ hắn “điều tra” một phen rồi mới quyết định. Dù sao thì, họ cũng là sinh linh bên trong thế giới do hắn chưởng khống. Cũng không cần quá hà khắc làm gì.