Thuận Thiên

Chương 189: Hư Tử Linh tính toán



Chương 189: Hư Tử Linh tính toán

(PS: thấy dùng chữ cô nghe có vẻ không hay, tác sửa lại thành nàng khi nói về phái nữ cho hay)

Đồng thời, phương pháp tu luyện nguyên thần bằng tín ngưỡng lực cũng là do Hư Tử Linh truyền ra trong bóng tối. Mục đích của nàng là muốn đẩy nhanh tốc độ trưởng thành của Bán Nguyệt Đại Lục. Chờ khi thời cơ đến, nàng sẽ tiến hành thống nhất và đi chinh phạt toàn bộ đại lục còn lại của cả hành tinh.

Nàng muốn dựa vào đó để trở thành người đứng đầu hành tinh này. Chỉ có người đứng đầu thì mới có khả năng tiếp xúc được với chủ nhân của thần vật không gian.

Kỳ thật, chỉ cần nàng xuất ra bản lĩnh thực sự. Tất cả vệ thần trên Bán Nguyệt Đại Lục đều không phải là đối thủ của nàng . Thậm chí, nàng muốn g·iết một vệ thần khác cũng là chuyện không khó như đám người vệ thần kia nghĩ. Nhưng muốn dùng vũ lực của bản thân nàng để đi chinh phục toàn bộ hành tinh thì còn chưa đủ nhìn.

Cho nên, Hư Tử Linh muốn để Bán Nguyệt Đại Lục nhanh chóng mạnh lên. Chờ tới khi nó mạnh đến mức độ nhất định thì nàng sẽ ra tay thu phục.

Sự xuất hiện của Trần Minh Quân làm cho Hư Tử Linh cảm thấy bị uy h·iếp. Nàng không chắc chắn bản thân có thể trăm phần trăm thắng Trần Minh Quân hay không. Nên mới dẫn tới chuyện hợp tác cùng Lãnh Huyết Thiên.

Chuyện sau đó, thì đã như những gì xảy ra. Còn về quá khứ xa hơn, Trần Minh Quân quyết định không xem xét. Côi như là để lại một chút tôn trọng cho sự riêng tư của Hư Tử Linh.

Về phần những chuyện xảy ra với Hư tôn giả, Hư Tử Linh chẳng biết gì. Trần Minh Quân cũng có thể suy đoán, hiện nay, Hư gia trên Tử Tinh cũng có thể đã bị diệt tộc. Hư Tử Linh có thể được xem là con cá lọt lưới. Không biết nên nói nàng ta may mắn hay là bất hạnh.



Mấy phút sau, toàn bộ ký ức của đám người đều đã bị xem qua một lần. Nhìn chung thì đa số bọn họ đều khá bình thường, cũng không có quá nhiều việc làm tàn ác. Phần lớn các hành động trải qua trong đời họ đều là xuất phát từ mục đích lợi ích.



Cũng không phải không có kẻ phá gia diệt tộc. Nhưng những gia tộc bị diệt kia cũng chẳng phải thiện nam tín nữ gì. Có thể nói là gieo gió gặp bão, ác giả ác báo, đơn giản là chuyện ân oán tình cừu thôi.

Tuy nhiên, vẫn có 5 kẻ lòng dạ độc ác cùng cực. Nhiều việc hành sự đã vượt quá giới hạn của cái gọi là lợi ích, thậm chí là ân cừu cũng không chấp nhận được. Ví dụ như hành vì đồ thành, ngoại trừ kẻ thù thì 99% số người bị g·iết đều là không có liên quan gì. Hành vì như vậy đối với Trần Minh Quân mà nói, chính là điên rồi, không thể chấp nhận được.

Và kết quả, 5 tên này bị trực tiếp an tử, t·hi t·hể cũng theo cách cũ mà bị chôn sâu dưới đại địa.

Lúc này, Trần Minh Quân tạm thời phong bế giác quan của đám người còn lại, chỉ chừa ra một mình Hắc Đại Thần, cũng chính là công chúa Hư Tử Linh. Đồng thời, hắn cũng loại bỏ khống chế khả năng nói chuyện cho nàng ta.

Ngay sau đó, không chờ đối phương làm ra bất cứ phản ứng gì, Trần Minh Quân liền dùng ngôn ngữ Tử Tinh để nói với nàng ta

“Công chúa Hư Tử Linh, đã đắc tội rồi!”

Hư Tử Linh nghe đến cái tên mà rất lâu rồi không có nghe ai nhắc tới. Hơn nữa, ngôn ngữ này, chính là ngôn ngữ ở hành tinh quê hương của nàng ta. Nhất thời, ánh mắt nàng ta lóe sáng lên mà nhìn Trần Minh Quân, muốn động thân chạy tới chỗ Trần Minh Quân. Nhưng nàng ta chợt nhớ là bản thân đang bị khống chế, không thể cử động được.

Trong vẻ mặt tràn đầy lo lắng và xen lẫn một chút hy vọng cùng chờ mong, nàng ta mở miệng nói

“Tiền .. tiền bối, làm sao ngài biết tên của tiểu nữ? Làm sao ngài biết ngôn ngữ này?”



Vừa hỏi xong, Hử Tử Linh chợt nghĩ tới chuyện gì. Tia ánh sáng hy vọng trong mắt liền vụt tắt. Đây là vì Hư Tử Linh nghĩ rằng, Trần Minh Quân biết tên và ngôn ngữ hành tinh quê hương của nàng ta là vì mới vừa sưu hồn nàng ta. Mặc dù nguyên thần đã vô cùng suy yếu, bản thân Hư Tử Linh cũng không chắc chắn là mình có bị sưu hồn hay không, nhưng khả năng cao là có.

Còn về chuyện nàng ta có một tia hy vọng, chính là hy vọng Trần Minh Quân cũng đến từ vùng tinh hệ kia. Chỉ có người đến từ vùng tinh hệ kia thì mới có khả năng biết ngôn ngữ của Tử Tinh. Nhưng chuyện này có tỷ lệ xảy ra quá thấp, gần như là không có khả năng. Bởi vì nàng ta cũng biết, hành tinh này đã bị người ta thu vào thần vật không gian, vĩnh viễn đoạn tuyệt liên lạc với vũ trụ bên ngoài.

Trần Minh Quân nhìn thấy sắc mặt đang kích động rồi nhanh chóng ảm đạm của Hư Tử Linh thì cũng lấy làm lạ. Nhưng khi hơi suy nghĩ thì hắn cũng hiểu ra. Tuy hắn không thể chắc chắn trăm phần trăm đối phương nghĩ gì, nhưng có thể đoán được đại khái vấn đề. Cho nên, hắn liền trả lời câu hỏi của nàng ta.

“Ta biết tên của công chúa là vì mới vừa sưu hồn đối với cô. Còn về ngôn ngữ Tử Tinh thì ta đã biết từ trước đó”

Nghe như vậy, Hư Tử Linh cũng không có vui mừng gì mà chỉ nở một nụ cười thảm, xen lẫn một chút sự đồng tình.

“Thì ra là vậy, thì ra là vậy …. cũng là một người đồng cảnh ngộ”

Hiển nhiên, Hư Tử Linh nghĩ rằng Trần Minh Quân cũng bị kẹt trong thần vật không gian này giống nàng. Sau khi lẩm bẩm tự nói, nàng ta ngước mặt lên nhìn Trần Minh Quân, ánh mắt kiên nghị mà nói

“Ra tay với tiền bối là lỗi của tiểu nữ, tiểu nữ cũng không dám xin tha thứ, chỉ cầu được ra đi thống khoái. Dù sao tiểu nữ cũng đã xác định cả đời bị nhốt ở trong này, hôm nay được c·hết dưới tay của đồng hương đến từ cùng một vùng tinh vực, tiểu nữ cũng cảm thấy mãn nguyện rồi. Xin tiền bối ra tay đi”

Trần Minh Quân nghe vậy thì lắc đầu cười cười mà nói

“Công chúa suy nghĩ nhiều rồi, ta cũng đâu có nói là sẽ g·iết cô. Hơn nữa, ta cũng không phải người đến từ vùng tinh vực kia. Mà là chủ nhân hiện tại của cái không gian châu này. Quan trọng hơn là, có thể công chúa không biết, chủ nhân trước đây của nó chính là lão tổ tông của cô, Hư tôn giả”

Hư Tử Linh nghe vậy thì ánh mắt đang ảm đạm bổng lóe lên tinh quang. Nàng nhìn Trần Minh Quân với vẻ mặt khó có thể tin, cố tỏ vẻ vừa mừng vừa lo sợ. Nhưng kỳ thật trong lòng thì đang điên cuồng suy diễn đủ thứ chuyện.



Theo những gì nàng biết, lão tổ tông có truyền xuống tộc quy, cấm tộc nhân thu nhận người ngoài làm đệ tử. Trong bất cứ trường hợp nào cũng phải ưu tiên chọn truyền nhân là người đồng tộc.

Mặc dù quy định như vậy, nhưng cũng không gây bao nhiêu khó khăn cho tộc nhân. Nhân khẩu của Hư gia lấy con số tỷ tỷ mà tính. Nếu đặt trên Trái Đất thì còn cao hơn tổng dân số toàn cầu hàng tỷ lần. Có thể nói là tương đương với hàng tỷ Trái Đất cộng lại. Tìm truyền nhân trong một đám người nhiều vô biên như vậy thì có gì mà khó khăn.

Chính vì có chuyện đó, nên Hư Tử Linh sinh lòng nghi ngờ nồng đậm khi nghe Trần Minh Quân nói hắn thừa hưởng cái thần vật không gian này từ tay lão tổ tông nhà mình. Thậm chí, nàng đã bắt đầu hoài nghi Trần Minh Quân có ý đồ xấu.

Xa hơn một chút, có thể Trần Minh Quân là kẻ thù của Hư gia, đang muốn khai thác tối đa lợi ích từ nàng và gây tổn thương lớn nhất cho Hư gia.

Còn về việc Trần Minh Quân nói bản thân là chủ nhân của cái không gian châu này, nàng hoàn toàn tin tưởng. Bởi vì chỉ có như vậy thì Trần Minh Quân mới làm được những chuyện khó tin mà nàng chứng kiến. Nàng không hiểu thánh giả có thể làm chuyện như vậy không? Nhưng mà nàng biết vị lão tổ tôn giả của nàng là không làm được.

Hư Tử Linh suy nghĩ tới những khả năng mà Trần Minh Quân có thể lợi dụng nàng để gây hại cho Hư gia. Dù hiện tại nàng chật vật thế nào, suy cho cùng cũng là công chúa của Tử Tinh. Không nói là có thể thông qua nàng làm suy yếu Hư gia, nhưng tạo ra một tổn thất đáng kể thì hoàn toàn có khả năng.

Nghĩ như vậy, Hư Tử Linh liền sinh ra tâm đề phòng, quyết định lá mặt lá trái với Trần Minh Quân. Hướng đối phương tới suy nghĩ của bản thân. Chờ đối phương đưa nàng ra ngoài, nàng sẽ ngay lập tức dùng truyền tống châu để chạy trốn.

Còn về phần Trần Minh Quân nói đều là sự thật? Nàng hoàn toàn không dám phán đoán và suy xét. Nàng không muốn gia tộc phải trả giá cho bất cứ sai lầm nào của bản thân nàng. Nếu Trần Minh Quân không phải kẻ thù của Hư gia thì chuyện nàng trốn đi cũng không gây hại gì cho đối phương.

Suy đi tính lại thì quyết định không tin đối phương và tìm cách trốn đi vẫn là an toàn và toàn vẹn nhất.

Thế là, Hư Tử Linh tiếp tục diễn ra vẻ mặt vừa mừng vừa lo của mình rồi ấp úng mở miệng hỏi

“Ngài nói ngài là chủ nhân của thần vật không gian này? Chủ nhân trước đây của nó là lão tổ tông của tiểu nữ? Nói như vậy, nói như vậy, ý của ngài là … ngài là đệ tử của lão tổ tông hay sao?”