Thuận Thiên

Chương 190: Tiểu tổ



Chương 190: Tiểu tổ

Trần Minh Quân nghe hỏi như vậy thì định nói là không phải, nhưng khi định nói ra thì trong lòng có hơi suy nghĩ. Bản thân hắn thừa hưởng toàn bộ ký ức cùng tài sản của Hư tôn giả. Xét về khía cạnh nào đó mà nào, có thể nói là truyền nhân duy nhất, còn hơn một đệ tử rất nhiều.

Nhưng bởi vì phương thức hắn nhận những thứ này có phần không bình thường. Không phải chủ ý của hắn, cũng chẳng phải chủ ý của Hư tôn giả. Cho nên, hắn cảm thấy biết ơn nhưng không phải ơn sư đồ, chỉ là ơn nguồn gốc của cơ duyên.

Lại nói thêm, hiện tại Hư tôn giả đã hóa thân thành linh thức của không gian châu, cũng có thể xem như là đã không còn tồn tại.

Thứ tồn tại hiện giờ, chỉ có thể xem là một bản sao của Hư tôn giả kết hợp với tư tưởng trung thành tuyệt đối với chủ nhân của không gian châu mà thành.

Nói nhẹ nhàng thì hắn được Hư tôn giả hỗ trợ, còn nói nặng một chút thì hắn đang “nô dịch” Hư tôn giả. Mặc dù sự việc là do chính bản thân Hư tôn giả lựa chọn, nhưng ý nghĩa thì cũng không sai biệt lắm.

Suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng, Trần Minh Quân cũng đáp lại

“Mặc dù bản thân ta chưa từng gặp qua Hư tôn giả, cũng chưa từng bái sư. Nhưng có thể nói mọi thứ liên quan tới tu hành của ta là do Hư tôn mà có. Vì vậy, nhìn nhận theo khía cạnh ý nghĩa, công chúa có thể xem ta là truyền nhân của Hư tôn giả. Còn về khía cạnh thực tế, ta chỉ là người vô tình nhận được mọi thứ của Hư tôn giả mà thôi.”

Hư Tử Linh nghe vậy thì trong lòng vô cùng nghi hoặc. Nhất là cái câu “mọi thứ của Hư tôn giả”. Trong lòng nàng suy nghĩ: “Hắn nói nhận được mọi thứ của lão tổ là có ý gì? Không lẽ lão tổ cũng giống như một số lão tiền bối khác, có đam mê đặc thù, chuyên đi bố trí tạo ra một số cơ duyên, rồi âm thầm quan sát người khác nhận được cơ duyên đó như là một loại giải trí”

Còn về chuyện Trần Minh Quân nói “mọi thứ” thì nàng chỉ nghi hoặc chứ không có tin như vậy. Nàng cho rằng, Trần Minh Quân đã vô tình khám phá ra một cơ duyên nào đó. Cơ duyên này có thể do chính tay lão tổ nhà nàng tạo ra. Ở trong cơ duyên này, chắc lão tổ của nàng đã động một chút tay chân, làm cho người này ngộ nhận hắn đã nhận được mọi thứ của lão tổ.

Chuyện như vậy cũng không phải hiếm lạ gì. Các vị cường giả đỉnh cao thường có cuộc sống gần như vĩnh hằng. Không nói là bất tử bất diệt, nhưng chỉ cần vũ trụ này còn thì họ sẽ còn. Trừ phi là bị kẻ khác g·iết c·hết, nếu không thì họ sống mãi.

Ở trong cuộc sống dài hạn ấy, họ rất dễ sinh ra một số tâm tình buồn chán. Để giải quyết chuyện này, có người sẽ lựa chọn ngao du thiên hạ, ngắm nhìn chúng sinh, quan sát thời đại sinh rồi diệt để làm thú vui. Đôi lúc, họ sẽ ra tay động một chút tay chân, hỗ trợ một thế lực, một quốc gia nào đó, rồi trở thành vị Thần tối cao của thế lực hay quốc gia đó.



Đôi lúc, các cường giả còn cho thế lực hay quốc gia đó đối đầu với thế lực và quốc gia của một cường giả khác. Cả hai cùng nhau tranh phong như một người đánh cờ. Xem kết quả đó như là giao lưu giải trí cùng nhau.

Thông qua hình thức này hoặc hình thức kia. Truyền thuyết về họ sẽ in sâu vào văn hóa của rất nhiều nền văn minh khác nhau. Trong số đó, không thiếu những trường hợp như Trần Minh Quân.

Đây là toàn bộ suy nghĩ cùng kết luận cuối cùng của Hư Tử Linh. Cho nên, sau khi nghe Trần Minh Quân nói, sâu thẳm trong ánh mắt hơi có chút cảm giác khinh thường. Nhưng chút cảm giác này bị nàng gạt bỏ rất nhanh. Thay vào đó là một ánh mắt như bừng tỉnh đại ngộ, còn kèm theo niềm vui ngoài ý muốn lớn lao.

Tranh thủ thuận gió đẩy thuyền, nàng liền dùng giọng điệu vui mừng của kẻ đói khát khi gặp thức ăn mà nói

“Thật là như vậy sao? Như vậy thì ngài chính là truyền nhân của lão tổ rồi. Truyền nhân của lão tổ cũng là tiểu tổ tông của tiểu nữ. Tử Linh xin ra mắt tiểu tổ, Tử Linh không thể quỳ xuống hành lễ được, kính xin tiểu tổ thứ tội.”

Nước đi này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Trần Minh Quân. Nói vài ba câu thì thành tổ tông nhà người ta. Tính ra thì năm nay hắn mới 21 tuổi, còn trẻ trâu chán, vậy mà giờ bị người ta kêu là tiểu tổ.

Trần Minh Quân ho khan vài tiếng rồi ngại ngùng nói

“Khụ khụ .. Công chúa nói quá lời rồi. Cái xưng hô tiểu tổ này, ta thực sự không dám nhận. Về chuyện của Hư tôn giả, đến lúc thích hợp thì ta sẽ kể cho công chúa nghe. Công chúa cứ hiểu là ta nợ Hư gia một cái ân tình cực lớn là được. Cho nên, hiện tại công chúa có cần giúp đỡ gì thì cứ nói với ta, ta sẽ tận lực giúp đỡ”

Hư Tử Linh nghe vậy thì cũng không có thuận theo, nàng vẫn một mực nhận định

“Không, không được. Tiểu tổ đã nhận truyền thừa của lão tổ thì chính là tiểu tổ của tiểu nữ. Chuyện này tiểu nữ tuyệt đối sẽ không dám làm theo ý mình. Kính xin tiểu tổ nhận lấy, đừng làm khó tiểu nữ”



Trần Minh Quân nghe vậy thì không khỏi á khẩu. Hắn cũng hiểu đối phương không có nói điêu ngoa. Nếu hắn là truyền nhân của Hư tôn giả, thì thực sự toàn bộ Hư gia phải gọi hắn là tiểu tổ. Đây không phải tôn trọng đối với hắn, đây là tôn trọng đối với Hư tôn giả.

Trần Minh Quân rất muốn giải thích thêm. Nhưng suy đi tính lại một hồi, hắn vẫn không biết phải nói gì cho phải. Đang lúc suy nghĩ, hắn chợt nhớ bản thân còn đang khống chế đối phương. Thế là hắn giải khai khống chế cho Hư Tử Linh, rồi nói.

“Nếu đã nói chuyện rõ ràng, ta sẽ buông tha khống chế đối với công chúa. Hy vọng công chúa đừng có hành động gì làm ta khó xử.”

Ý niệm của hắn vừa ra, Hư Tử Linh liền cảm nhận sự được, khống chế xung quanh đã biết mất. Nàng ta nhanh chóng dùng tay giữ lấy cái khăn chùm kia, rồi định quỳ xuống, miệng thì nói ngay

“Đa ta tiểu tổ!”

Lời nói vừa ra, nàng quỳ được một nửa thì bị một cổ lực đạo ngăn lại. Tiếng nói của Trần Minh Quân cũng truyền tới.

“Công chúa không cần làm đại lễ như vậy. Ta thực sự không thể nhận cái danh xưng tiểu tổ này. Tuy nhiên, công chúa cần gì thì cứ nói, nếu làm được thì ra nhất định sẽ không từ chối”

Hư Tử Linh nghe vậy thì tỏ vẻ ngập ngừng. Ra vẻ như thể nàng ta thực sự có một chuyện gì đó cần nhờ. Nhưng lại vô cùng khó mở lời.

Trần Minh Quân ngây thơ, đâu có hiểu là đối phương đang diễn xuất. Hắn thấy vẻ ấp úng của Hư Tử Linh thì liên hỏi

“Công chúa yên tâm, ta nói là sự thật, có gì thì cứ nói, ta làm được nhất định sẽ không từ chối!”

Nghe câu này của Trần Minh Quân, trong lòng Hư Tử Linh tỏ vẻ đắc ý, nhưng ngoài mặt thì vẫn làm vẻ ngượng ngùng, ấp úng hỏi lại thêm lần nữa.

“Ngài … ngài nói là thật sao? Chuyện gì cũng được?”



Trần Minh Quân thấy đối phương vẫn e dè thì cảm thấy cười khổ trong lòng. Đang muốn khẳng định thêm lần nữa thì chợt cảm thấy câu nói cuối cùng của đối phương có gì đó sai sai. Bởi vì câu nói này mang vẻ đầy ám muội trong đó. Nếu là nam nhân nói với nữ nhân, thì ý ám muội lại càng rõ ràng.

Trong đầu suy nghĩ linh ta linh tinh một lát, Trần Minh Quân chợt nhớ lại là đang nói chuyện với Hư Tử Linh. Hắn không khỏi thầm mắng bản thân “Đê tiện, mày đang nghĩ cái gì vậy chứ!”. Sau đó, liền hướng Hư Tử Linh, vẻ mặt trịnh trọng mà khẳng định

“Công chúa xin cứ thoải mái nói. Ta nói được là làm được, có chuyện gì công chúa cứ lên tiếng, chỉ cần nằm trong khả năng thì ta sẽ không chối từ.”

Nói tới đây, hắn hơi dừng lại một chút rồi bổ sung

“Dĩ nhiên, nếu là kêu ta đi làm những chuyện trái với lương tâm của ta thì tuyệt đối không được. Ví dụ như g·iết người vô cớ chẳng hạn. Cái này thì công chúa chắc cũng hiểu.”

Hư Tử Linh cảm thấy thời điểm thích hợp đã đến. Nàng liền lên tiếng cầu xin

“Nếu đã như vậy, tiểu nữ cả gan kính xin tiểu tổ giúp cho tiểu nữ có thể về nhà. Tiểu nữ đã lưu lạc ở đây hơn trăm năm rồi, tiểu nữ rất nhớ người thân ở Tử Tinh”

“Chuyện này ….!”

Trần Minh Quân nghe yêu cầu của Hư Tử Linh thì lại càng thêm cười khổ.

Thấy thái độ của Trần Minh Quân, Hư Tử Linh cảm thấy không ngoài ý muốn. Nàng cho rằng, đối phương không muốn thả mình, cho nên chắc chắn sẽ tìm lý do từ chối. Mọi chuyện điều nằm trong tính toán của nàng. Bản thân nàng chỉ có một chút hy vọng rất nhỏ, rằng đối phương thực sự không phải kẻ thù của Hư gia. Khi đó, nghe nàng cầu xin, đối phương sẽ không có lý do gì từ chối.

Nhưng khi Trần Minh Quân do dự không quyết. Hư Tử Linh đã gần như chắc chắn về thân phận của đối phương. Cho nên, mặc dù trong lòng rất trầm trọng, nhưng nàng vẫn giả vờ tiếp mà hỏi

“Kinh xin tiểu tổ tha tội, tiểu nữ đã yêu cầu hơi quá rồi! Cũng vì tiểu nữ thực sự rất nhớ người thân, xin tiểu tổ tha thứ cho tiểu nữ”