Nhìn thấy đối phương có vẻ khẩn trường, Trần Minh Quân liền áy náy nói
“Công chúa hiểu lầm rồi, ta cũng không cảm thấy lời của cô là quá đáng. Chỉ là … hiện tại ta không có cách nào đưa cô trở về nhà. Hơn nữa …”
Nói tới đây, Trần Minh Quân suy nghĩ thật kỹ, rất muốn nói với nàng về chuyện Hư tôn giả đã ngã xuống. Nhưng cảm thấy trong hoàn cảnh này có vẻ không thích hợp lắm, sợ sẽ làm cho nàng ta bị đả kích quá lớn.
Hư Tử Linh nhìn thấy Trần Minh Quân nói không hết câu, lại còn tỏ vẻ trầm ngâm suy nghĩ. Nàng liền kết luận, có lẽ bản thân đã quá vội vàng, cũng có thể nàng đã thăm dò quá sâu không cần thiết, khiến cho đối phương phải suy nghĩ tìm cách đối phó nàng.
Thế là, nàng nhanh trí nói đỡ cho Trần Minh Quân
“Xin lỗi tiểu tổ, tiểu nữ đã hiểu lầm cho tiểu tổ rồi. Chắc là tiểu tổ có điều khó nói. Nếu đã như vậy thì tiểu tổ cũng không cần khó xử nữa. Tiểu nữ tin rằng tiểu tổ sẽ có ngày giúp cho tiểu nữ về nhà. Trong thời gian chờ đợi, tiểu nữ được ở bên cạnh nghe tiểu tổ sai xử thì cũng đã mãn nguyện rồi”
Trần Minh Quân đang suy nghĩ, do dự không quyết. Nghe Hư Tử Linh nói vậy thì hắn cũng thở dài rồi nói
“Haizz … Công chúa nói không sai. Đúng là có lý do khiến ta khó nói với cô. Nhưng thôi, ta cũng nghĩ kỹ rồi. Sớm muộn gì thì cô cũng nên biết những chuyện này. Biết sớm một chút cũng tốt. Chỉ là … xin công chúa hãy chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Chuyện ta sắp kể ra sẽ làm cho công chúa nhận đả kích rất lớn.”
Nói tới đây, hắn dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn Hư Tử Linh. Mặc dù trong lòng Hư Tử Linh cũng đang suy nghĩ miên man, không hiểu người này sẽ nói gì để đả động nàng. Nhưng nàng vẫn hơi làm ra bộ dáng hít sâu, rồi cũng nghiêm chỉnh nhìn lại Trần Minh Quân.
“Tiểu nữ đã chuẩn bị xong tâm lý, tiểu tổ cứ an tâm mà nói!”
Trần Minh Quân nhìn thật kỹ vào ánh mắt đối phương. Một hồi lâu sau thì thu hồi ánh mắt. Hắn cũng làm sẵn chuẩn bị, chỉ cần đối phương có dị động hoặc mất kiểm soát thì sẽ ra tay chế trụ. Chủ yếu là sợ Hư Tử Linh bị đả kích quá lớn, dẫn tới hành động dại dột.
Làm xong chuẩn bị, Trần Minh Quân bắt đầu nói
“Chuyện này phải kể từ thời điểm ta còn là một người bình thường, sinh sống trên một hành tinh có thể nói là gần như toàn bộ con người đều là người bình thường. Một ngày nọ, xảy ra một vụ kinh biến …”
Trần Minh Quân cứ như vậy kể lại cho Hư Tử Linh nghe về cách mà hắn nhận được ký ức của Hư tôn giả. Sau đó thì kể về kinh lịch của Hư tôn giả trước khi bị g·iết và tìm tới Trái Đất.
Hơn ba trăm vũ niên về trước, Hư tôn giả bí mật rời khỏi Tử Tinh, đi sâu vào bên trong vũ trụ, rời xa khỏi Ngũ Sắc Tinh Hệ. Mục đích là đi tìm một nơi bí mật để tiến hành đột phá lên Thánh giả.
Quá trình đột phá tôn giả lên thánh giả vô cùng nguy hiểm và kéo dài khá lâu. Người đột phá nếu không có ai hộ pháp thì cần tìm nơi an toàn, bí mật đột phá. Thời gian để hoàn thành đột phá có thể lên tới hơn 150 vũ niên.
Ở trong quá trình đi tìm kiếm, Hư tôn giả cũng thuận tay thu thêm 3 hành tinh vào không gian châu. Chính bản thân Hư tôn giả cũng không ngờ, một trong các hành tinh này còn có tộc nhân của Hư gia ở trong đó. Hơn nữa, đó lại còn là một vị công chúa.
Sau khi dùng hơn 200 năm vũ trụ để tìm kiếm, Hư tôn giả mới tìm được vị trí thích hợp thì tiến hành đột phá.
Quá trình đột phá kéo dài đằng đẵng, nhưng cũng mới qua hơn 100 vũ niên thì gặp phải biến cố. Hư tôn giả không ngờ, hành tung của ông bị bốn tôn giả khác của Ngũ Sắc Tinh Hệ biết được, cũng lần mò theo ông trong xuyên suốt thời gian ông đi ra ngoài.
Họ chờ đợi suốt 100 vũ niên, đợi đến khi Hư tôn giả đang ở giai đoạn mấu chốt nhất thì đồng loạt ra tay. Do thời gian đã qua hơn 100 vũ niên, Hư tôn giả cũng không ngờ có kẻ vẫn đang lặng lẽ chờ đợi á·m s·át ông. Cho nên, khi thời điểm đột phá mấu chốt đến, ông cũng giảm đi cảnh giác bên ngoài, tập trung hoàn thành đột phá.
Kết quả là, Hư tôn giả gặp phải công kích của bốn tôn giả khác. Nhận lấy thương thế từ bốn tôn giả, kết hợp thêm phản phệ của quá trình đột phá khi bị thất bại. Hư tôn giả cũng biết, bản thân đã không còn sinh cơ. Thế là ông quyết đoán chuyển giao không gian châu cho nguyên thần rồi chặt đứt liên hệ của bản thân với nguyên thần.
Lúc này, không gian xung quanh đã bị bốn tôn giả liên kết phong tỏa. Bình thường mà nói, có thể chạm tới không gian thì chỉ có thánh giả mới làm được. Nhưng nếu có từ 3 tôn giả trở lên hợp sức thì cũng có thể mơ hồ chạm đến. Dù cái mơ hồ này không thể thành thục như thánh giả, nhưng dùng để phong cấm không gian thì vẫn có thể.
Bản tôn của Hư tôn giả quyết định dẫn bạo bản thân. Dựa theo đó mà tạo ra một đường sinh cơ cho nguyên thần, dù chỉ là một khoảnh khắc cực nhỏ.
Nguyên thần Hư tôn giả mang theo không gian châu, lợi dụng quá trình tự bạo của bản tôn khiến cho không gian phong tỏa bị dao động trong nháy mắt để rời đi bằng truyền tống châu.
Vốn kế hoạch ban đầu của Hư tôn giả là giúp nguyên thần trốn thoát, tìm người đoạt xá sống lại một đời khác rồi sẽ tìm cách trở về báo thù.
Thật không ngờ, đích đến mà truyền tống châu lựa chọn lại là Trái Đất. Lúc đó, toàn bộ Thái Dương Hệ đang bị bao phủ bởi một đại trận phong tỏa không gian. Đại trận này ngăn cách làm cho truyền tống châu không thể hoàn thành quá trình truyền tống.
Đang lúc truyền tống châu sắp bị không gian đảo lưu trả về vị trí cũ. Nguyên thần Hư tôn giả đã ra tay, phát ra 2 kích toàn lực mới có thể đánh ra một lỗ hổng, giúp quá trình truyền tống có thể tiếp tục. Không gian châu cũng vì vậy mà thành công tiến nhập Trái Đất, rơi xuống thành phố Cần Thơ.
Nhưng mà, nguyên thần của Hư tôn giả gặp phải tiêu hao nghiêm trọng, đã gần như là tiêu tán. Ở thời điểm cuối cùng, nguyên thần chọn từ bỏ quyền chủ nhân đối với không gian châu rồi âm thầm bám vào đó và chờ đợi. Ông hy vọng có người nhặt được không gian châu rồi tiến hành nhận chủ. Ông sẽ lợi dụng khoảnh khắc đó để tiến hành đoạt xá.
Nếu không làm như vậy, nguyên thần của Hư tôn giả sẽ không còn đủ lực lượng để khai mở thức hải của đối phương. Mà thức hải thì sẽ tự động khai mở khi đang diễn ra quá trình nhận chủ bảo vật.
Kế hoạch rất khá, Hư tôn giả cũng chờ được tới lúc Trần Minh Quân vô tình nhỏ máu nhận chủ không gian châu. Ngay giây phút đó, nguyên thần Hư tôn giả đã xâm nhập thức hải, tìm tới căn nguyên linh hồn rồi tiến hành đoạt xá.
Đoạt xá thì cần phải đồng bộ linh hồn trước. Nhưng khi quá trình đồng bộ linh hồn đang diễn ra. Nguyên thần Hư tôn giả phát hiện, bản thân sẽ không thể cầm cự đủ lâu để đồng bộ hoàn thành.
Trong lúc tuyệt vọng, nguyên thần Hư tôn giả quyết đoán cắt đứt đồng bộ linh hồn rồi tiến về không gian châu. Khi chạm tới không gian châu, ý nguyện trở thành linh thức của nguyên thần phát ra, hoàn toàn cam tâm tình nguyện.
Thế là nguyên thần bị không gian châu hút đi, chuyển hóa thành linh thức. Nguyên thần Hư tôn giả cũng vì vậy mà có thể tiếp tục tồn tại, nhưng bị biến đổi thành một loại tồn tại khác. Hơn nữa, loại tồn tại này là để phục vụ cho chủ nhân của không gian châu.
“Cho nên, ta suy đoán, hiện nay Tử Tinh đã không còn là Tử Tinh mà công chúa biết. Hơn nữa, …. Hư gia cũng có thể đã gặp phải họa diệt tộc.”
Nói tới đây, Trần Minh Quân dừng lại. Hắn đưa mắt nhìn Hư Tử Linh, nàng ta đang bị ngẩn người đứng đó. Trong ánh mắt tỏ vẻ rung động không cách nào hình dung, hoàn toàn mất đi tiêu cực.
Trần Minh Quân thở dài, không nói gì thêm, hắn mang theo những người còn lại rời khỏi căn phòng này. Để lại một mình Hư Tử Linh ở đó. Theo suy nghĩ của Trần Minh Quân, Hư Tử Linh đã nhận được một đả kích quá lớn, biểu hiện như vậy là bình thường. Cần phải có thời gian mới có thể tiếp nhận được.
Đồng thời, hắn cũng tin rằng, Hư Tử Linh sẽ không hành động yếu đuối như là t·ự s·át. Chuyện như vậy có thể gặp phải trên một người tuyệt vọng đơn thuần. Nhưng nếu là một người tuyệt vọng cùng hận thù, thì hận thù có thể sẽ giúp người đó loại bỏ ý tưởng tự hủy mình.
Lại thêm nữa là, Hư Tử Linh cũng không phải chỉ là một tiểu cô nương mới lớn. Xét về số năm sinh sống, nàng ta còn lớn tuổi hơn tổ tiên mấy đời của hắn.
Chỉ là, đối diện với sự thật khủng bố như là họa diệt tộc. Hắn cũng có một chút lo lắng. Cho nên, mặc dù rời đi, mặc dù để Hư Tử Linh lại một mình. Nhưng hắn vẫn luôn phân ra một phần thần niệm để quan sát, đề phòng biến cố.