Thuận Thiên

Chương 192: Thạch Sanh đến Mặt Trăng



Chương 192: Thạch Sanh đến Mặt Trăng

Không gian sâu thẳm bên ngoài vũ trụ, xung quanh Thái Dương Hệ

Toàn bộ Thái Dương Hệ giống như một cái bóng đèn trong đêm tối. Đang không ngừng di chuyển về phía trước. Tốc độ di chuyển khoảng 720 ngàn km mỗi giờ. Tức là mỗi giây trôi qua thì Thái Dương Hệ đã di chuyển được khoảng cách 200 km.

Lúc này đây, phía trước Thái Dương Hệ khoảng hơn 1000 km, không gian vũ trụ không ngừng dao động. Từng tia năng lượng thời không phát tán ra xung quanh. Những tia năng lượng này làm cho không gian và thời gian ở những nơi chúng đi qua bị hỗn loạn nhẹ. Dao động thời không này chỉ mất chưa tới một cái chớp mắt thì đã bao trùm lên toàn bộ Thái Dương Hệ.

Trong khoảnh khắc đó, trên Trái Đất xảy ra rất nhiều chuyện ly kỳ khó hiểu. Một người chờ đợi một người khác hơn một giờ đồng hồ, nhưng khi người kia đến gặp thì lại nói bản thân không trễ. Khi hai người cùng nhau so sánh thời gian thì mới vỡ lẽ ra, đồng hồ của họ không đồng nhất. Thậm chí, thời gian ở bên ngoài cũng không đồng nhất với họ.

Nói thế này cho dễ hình dung. Người A cảm nhận đã qua một giờ, người B cảm nhận mới qua 15 phút, thời gian xung quanh lại đã qua 30 phút. Không có cái nào ăn khớp với cái nào.

Chuyện như vậy diễn ra trên toàn cầu. Mặc dù độ chênh lệch không cao. Cũng chỉ hơn thua nhau từ vài phút đến vài chục phút. Nhưng cũng tạo ra cảnh tượng độc nhất vô nhị trong lịch sử thế giới đương đại.

Bên ngoài vũ trụ, tại vị trí phát ra sóng dao động thời không. Sau khi sóng dao động thời không phát ra, một bóng người dần dần hình thành. Ban đầu thì rất mờ ảo, nhưng rất nhanh đã ngưng tụ thành thực chất.

Đó là một người đàn ông trung niên, có vẻ ngoài rất vạm vỡ. Nhưng chiều cao thì đặc biệt nổi trội, đâu đó hơn 2 mét rưỡi. Người này ăn mặc rất kỳ lạ, không thể tìm thấy trong bất cứ kiểu trang phục nào mà con người trên Trái Đất từng biết.

Có thể chia trang phục của người này ra làm ba phần. Phần trên màu trắng, phần giữa màu đỏ, phần dưới màu đen. Trên quần áo có rất nhiều hoa văn kỳ bí, chúng liên kết chặt chẽ với nhau, hình thành một thể thống nhất.

Ở ngay giữa phần màu đỏ, có một cái biểu tượng đang không ngừng phát ra quang mang. Làm cho người ta bất ngờ là, biểu tượng này có mấy chữ được viết bằng Tiếng Việt.

Nổi bậc nhất là 2 chữ Lạc Hồng màu đỏ tươi, được khắc họa như rồng bay phượng múa. Dưới chữ Lạc Hồng có một chữ Tướng màu vàng kim, chữ Tướng này nhìn như được tổng hợp từ hình ảnh vài loại binh khí khác nhau mà thành. Trong đó, có thể nhìn thấy đao, thương, kiếm, cung, tổng cộng 4 loại.

Ngoài ra, còn có rất nhiều hoa văn nhỏ li ti xung quanh, những hóa văn này nhỏ tới mức mắt thường khó mà nhìn thấy. Chúng bao vây chữ Lạc Hồng và chữ Tướng vào bên trong, không ngừng tỏa sáng lấp lánh, nhìn vô cùng bắt mắt.



Người này, tên là Thạch Sanh.

Đối với người dân nước Việt, cái tên Thạch Sanh này có thể nói là không người nào không biết. Là một nhân vật được xem là giả tưởng, xuất hiện trong truyện nhân gian cùng tên.

Còn Thạch Sanh này lại từ đâu mà ra? Còn là một chuyện thần bí!

Vừa xuất hiện, xung quanh Thạch Sanh liền hình thành một cái quang tráo hình quả trứng, đem thân hình hắn hoàn toàn bao phủ bên trong. Quang tráo này có tác dụng bảo vệ và chống lại các tia bức xạ vũ trụ.

Ánh mắt của Thạch Sanh mở ra, quan sát xung quanh. Đập vào mắt là cả một hệ sao khổng lồ. Hắn cũng thấy hệ sao này đang ầm ầm tiến về phía của mình, đã sắp v·a c·hạm tới nơi.

Theo phản ứng bản năng, Thạch Sanh giơ tay lên, ý định đập tan cái hệ sao này.

Tuy nhiên, khi nhìn kỹ hệ sao này, bàn tay đang giơ lên đột ngột dừng lại.

“Một hệ sao có sự sống ư? Đây là hệ sao nào?”

Bởi vì Thạch Sanh cảm ứng được, trong hệ sao trước mắt có sự sống tồn tại, nên kịp thời dừng hành động của mình.

Kế tiếp, khi quan sát hệ sao này kỹ hơn. Thạch Sanh mở to mắt ra, như không thể tin được vào những gì mắt mình nhìn thấy được. Hắn tự lẩm bẩm một mình

“Hệ sao này … Hình như là Thái Dương Hệ!”

Chỉ thấy trên tay Thạch Sanh xuất hiện một vật có hình dáng như một cái đồng hồ cổ. Một tay y cầm đồng hồ cổ, tay còn lại thì làm ra vài cái ấn quyết. Sau đó, dao động thời không ở xung quanh giống như bị kéo trở lại, hội tụ trên cái đồng hồ cổ kia.



Toàn bộ dao động thời không lập tức biến mất. Bị đồng hồ cổ hấp thu.

Trong một cái chớp mắt tiếp theo, đồng hồ cổ phát ra quang mang dữ dội. Từ bên trong bắn ra một tia sáng, tia sáng này chiếu vào hư không trên đỉnh đầu Thạch Sanh, tạo thành hình ảnh một dãy số.

15 - 19 - 7 - 5

Thạch Sanh nhìn vào dãy số này thì thần sắc trên mặt tỏ ra vui mừng rõ rệt. Chỉ thấy đồng hồ cổ trên tay hắn lóe lên một cái rồi biến mất, đã được hắn cất vào không gian lưu trữ nào đó. Sau đó, ánh mắt của hắn dời qua, nhìn chằm chằm vào Thái Dương Hệ.

“Đã nắm chắc 90% đây là Thái Dương Hệ. Còn là Thái Dương Hệ vào thời kỳ đó! Nhưng cần phải thử nghiệm mới chắc chắn”

Thạch Sanh lại tự nói một mình. Sau đó, hắn mạnh mẽ hướng về Thái Dương Hệ mà bay đi. Tốc độ của hắn không quá nhanh, nếu nhìn từ vũ trụ thì vô cùng thông thả. Nhưng kỳ thực đó chỉ là ảo ảnh, trên thực tế thì Thạch Sanh đã xuất hiện ngay sát rìa của Thái Dương Hệ.

Khoảng cách hơn 1000km, giống như chỉ là một bước chân thì đã tới. Đây đã không còn là di chuyển, đây là dịch chuyển tức thời, một loại vận dụng không gian mà chỉ có cường giả cấp thánh mới có thể làm được.

Ngay khi Thạch Sanh tiếp cận Thái Dương Hệ. Một cái màn ngăn cách vô hình liền cản trở hắn tiếp tục tiến lên. Thân hình của Thạch Sanh bị dính chặt lên cái màn vô hình, bị Thái Dương Hệ kéo theo, cùng nhau di chuyển theo hướng di chuyển của Thái Dương Hệ.

Trên mặt Thạch Sanh nở một nụ cười, hắn lại lẩm bẩm một mình

“Đúng rồi, đúng nơi, đúng thời điểm rồi!”

Nói xong, trên tay Thạch Sanh xuất hiện một cái thẻ bài. Trên thẻ bài khắc chi chít ký tự lạ mắt, không ngừng phát tán ra quang mang.

Thẻ bài vừa ra, thân thể Thạch Sanh lập tức xuyên qua màn ngăn cách, tiến nhập vào bên trong Thái Dương Hệ.



Sau khi đã vào bên trong, Thạch Sanh cất thẻ bài đi. Ánh mắt chuyển dời tới vị trí của Trái Đất. Nhưng nếu nhìn kỹ, thứ mà hắn nhìn không phải Trái Đất, mà là Mặt Trăng. Khóe miệng của hắn nở một nụ cười, như là vừa chờ mong, lại vừa hoài niệm.

Cứ như thứ hắn nhìn là lịch sử chứ không phải hiện tại.

“Người anh em, tôi đến rồi đây!”

Sau một câu không đầu không đuôi, chỉ thấy thân ảnh của Thạch Sanh lại di chuyển chậm chạp về phía Mặt Trăng. Đấy cũng là một cái ảo ảnh. Về phần hắn, lúc này đã đáp lên Mặt Trăng, ánh mắt nhìn chầm chầm vào một tòa cung điện xa hoa.

Cung điện này nằm ngay trên phần sáng của Mặt Trăng. Nhưng thật kỳ lạ là bao nhiêu năm trôi qua chẳng có ai phát hiện hay nhìn thấy nó.

Ngay khi Thạch Sanh xuất hiện, bên trong cung điện phát tán ra một dao động ý niệm cực mạnh, giống như là đang gào thét lên

“Cuồng đồ lớn mật, cả gan đến gần Thần Cung! CHẾT”

Gần như cùng lúc với ý niệm này phát ra. Một bàn tay hư ảo to lớn cũng hình thành trên đầu Thạch Sanh. Bàn tay này cũng không phải do linh khí ngưng tụ mà thành. Đây là một loại lực lượng vượt qua linh khí rất nhiều.

Ngay khi bàn tay hư ảo xuất hiện, không gian xung quanh Thạch Sanh giống như bị đông kết. Loại đông kết này giống như là mãnh thiên địa này cũng muốn chống lại Thạch Sanh. Muốn cố định hắn tại chỗ để cho bàn tay kia có thể dễ dàng đánh trúng.

Loại vận dụng này chính là thuộc tính nhất định trúng. Cũng giống như thuộc tính của thanh cự kiếm lúc chém về phía Trần Minh Quân ở bên trong Thí Thần Đại Trận. Chỉ có điều, thuộc tính của bàn tay hư ảo mạnh mẽ hơn rất nhiều lần. Đã đủ để ảnh hưởng tới không gian, làm không gian cũng không tự chủ được mà thuận theo, ra tay hỗ trợ.

Ánh mắt Thạch Sanh nhìn lên bàn tay hư ảo trên đầu mình. Lại cảm nhận một chút về không gian đặc quánh ở xung quanh. Ánh mắt tỏ vẻ khinh thường vô cùng nồng đậm.

Đó là ánh mắt của một kiếm sĩ khi nhìn một đứa trẻ con cầm một thanh kiếm nhựa, đang không ngừng vung vẫy về phía mình.

Thạch Sanh cũng có bất cứ động tác nào. Hắn cứ đứng đó, trơ mắt nhìn bàn tay hư ảo ầm ầm hạ xuống. Ngay khi bàn tay hư ảo kia đến gần đỉnh đầu của Thạch Sanh ở khoảng cách 10 mét thì đột nhiên tiêu tán. Giống như bàn tay đó vốn là một làn mây khói, nhẹ nhàng mà tản đi, không có bất cứ lực p·há h·oại nào phát ra.

“Cài gì? Làm sao có thể?”

Từ bên trong cung điện, ẩn ẩn như có một thanh âm truyền ra. Mặc dù thực tế là ngoài vũ trụ này không thể nghe được tiếng gì. Nhưng ở đẳng cấp của Thạch Sanh, chỉ cần đối phương mở miệng thì hắn có thể nghe được. Loại nghe này là thông qua không gian để nghe, không còn đơn thuần là nghe từ sóng âm nữa.