Sự kinh sợ của người bên trong cung điện còn chưa chấm dứt, Thạch Sanh bổng nâng chân lên rồi bước tới một bước. Một bước này hoàn toàn không nhìn đến không gian đặc quánh xung quanh. Một bước này cứ nhẹ như thế mà bước ra. Nhưng mà, không gian xung quanh lại kịch liệt chấn động. Giống như đã phải gánh chịu một lực tác động vượt quá ngưỡng chịu đựng của nó.
Xung quanh Thạch Sanh hình thành từng cái khe nứt, lấy một bước chân của Thạch Sanh làm trung tâm rồi không ngừng lan rộng ra. Cuối cùng, toàn bộ không gian đặc quánh như đã mất đi kết cấu, đồng loạt ầm ầm sụp đổ, tiêu tán trở về hư vô. Không gian bị trả lại đúng bản chất ban đầu của nó.
Thạch Sanh hướng ánh mắt nhìn vào bên trong cung điện, cứ như là hắn có thể thông qua toàn bộ ngăn cách để nhìn lên thân ảnh của một người.
Đó là một người đàn ông bị hội chứng lùn bẩm sinh. Toàn thân cao không quá 1m 25. Trên thân khoác một bộ trang phục cổ đại theo phong cách long bào. Hết lần này đến lần khác, gã lại cố ý mặc trang phục với kích thước của người bình thường. Phần dư ra ở dưới chân bị gã dùng các loại thủ đoạn và pháp thuật che dấu.
Nhìn thì giống như gã đang đứng, nhưng kỳ thực là đang bay. Có lẽ chính bản thân gã cũng không thích dáng vẻ của mình. Cho nên, mỗi khi gặp người khác, gã luôn dùng dáng vẻ giả tạo như thế. Chỉ khi ở một mình, hoặc là đang vui vẻ với các cô nương thì gã mới dùng hình thể thật.
Lúc này đây, trên gương mặt của gã đang trưng ra bộ dáng khó tin cùng hoảng sợ. Gã nhìn thấy cái gì, gã vậy mà lại nhìn thấy một người có thể sử dụng được lực lượng không gian. Gã cũng biết, dùng được lực lượng không gian thì phải là thánh giả. Một tên vương giả tôm tép như gã lại dám hô hào trước mặt một vị thánh. Thậm chí, gã còn ra tay với vị thánh đó.
Hơn nữa, toàn bộ Thái Dương Hệ đã bị đại trận phong tỏa không gian bao phủ. Nghe nói là thánh giả cũng khó lòng xâm nhập, trừ phi là có thẻ bài nhận dạng. Chỉ cần không thể xâm nhập thì sẽ không cách nào cứ bám đuôi mà bay theo Thái Dương Hệ.
Nói cách khác, từ cấp thánh trở xuống phải có thẻ bài nhận dạng mới vào được Thái Dương Hệ. Hoặc là, cường giả đã vượt qua cấp thánh, thậm chí là hơn nữa.
Càng nghĩ, gã càng rung sợ trong lòng. Thân hình nhất thời mất đi khống chế mà chạm xuống mặt đất. Phần dư thừa của quần áo dồn thành đống ở sau lưng gã.
Gã đang định quỳ xuống cầu xin thì một lực đạo vô hình tóm lấy gã, kéo gã về phía trước. Một cái kéo này, nhìn thấy thấy thân hình gã từ từ tiến lên, nhưng thực sự gã đã xuất hiện bên ngoài cung điện.
Thạch Sanh chỉ vương tay ra, làm động tác chộp lấy rồi kéo lại. Thân ảnh của tên lùn đã xuất hiện trước mặt Thạch Sanh.
Nỗi sợ hãi trước áp lực tử vọng, tên lùn lập tức hướng về Thạch Sanh phát ra ý niệm cầu xin
“Tiểu nhân không biết đại nhân giáng lâm, vô tình mạo phạm, kính xin đại nhân tha cho tiểu nhân một mạng!”
Thạch Sanh nhìn tên lùn này thật kỹ, giống như đang ước lượng với một trí nhớ nào đó. Hồi lâu sau, hắn truyền ra ý niệm hỏi
“Tên của ngươi là gì? Đã ở đây bao lâu rồi?”
Nhìn thấy Thạch Sanh không ra tay g·iết mình ngay, trong lòng tên lùn vừa mừng vừa thấp thỏm. Gã cũng không dám lá mặt lá trái với Thạch Sanh mà thành thật truyền ra ý niệm trả lời
“Thưa đại nhân, tiểu nhân tên Á Lạp Thác, là người giá·m s·át cổng vũ trụ đương nhiệm tại Trái Đất. Đã làm nhiệm vụ này hơn 3000 năm”
Thạch Sanh nhận được câu trả lời thì trong lòng thầm nghĩ “Quả nhiên!” trên gương mặt không khỏi lộ chút b·iểu t·ình cảm khái. Đây là kiểu cảm khái của người phong trần mệt mỏi, trải qua một đoạn thời gian rất dài di chuyển mới đến được nơi mình cần đến.
Sau khi trả lời xong, Á Lạp Thác không nghe thấy Thạch Sanh nói gì thêm. Lại nhìn thấy vẻ mặt như đang hồi tưởng của Thạch Sanh. Á Lạp Thác cũng hơi động trong lòng, gã liền e dè nhưng đầy cung kính hỏi thăm
“Xin hỏi đại nhân, không biết đại nhân đến từ thiên giới nào? Có phải ngài đến đây để khôi phục lại cổng vũ trụ không? Tiểu nhân nhất định sẽ biết gì nói nấy, hỗ trợ đại nhân bằng toàn bộ khả năng! Chỉ kính xin ngài bỏ qua cho sự mạo phạm vừa rồi của tiểu nhân”
Thạch Sanh nghe Á Lạp Thác hỏi thì cũng không tiếp tục suy tư. Hắn nhìn Á Lạp Thác, ánh mắt có ý xâm thực cực mạnh. Cứ như là muốn nhìn xuyên thấu quá khứ dị lai của Á Lạp Thác vậy. Làm cho cả người Á Lạp Thác cũng cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, như một vị tiểu cô nương t·rần c·huồng đang bị một đại nam nhân cuồng dã quan sát.
Một lúc sau, Thạch Sanh thu hồi ánh mắt, không tiếp tục quan sát nữa. Hắn cũng không có nói gì với Á Lạp Thác. Lòng bàn tay lật ra, một viên châu liền xuất hiện. Đó là một viên truyền tống châu siêu cấp. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy đó là loại đã dùng một lần, chỉ còn tác dụng khứ hồi.
Thạch Sanh khống chế truyền tống châu bay đến bên cạnh Á Lạp Thác. Truyền tống châu vừa đến gần Á Lạp Thác thì liền kích hoạt. Á Lạp Thác chẳng hiểu mô tê gì cả. Chỉ thấy Thạch Sanh lấy ra một viên châu, ném tới bên cạnh gã. Ngay sau đó thì tầm nhìn của gã bị bao phủ bởi một màu đen kịt. Dù không nhìn thấy gì, nhưng gã lại mơ hồ nghe thấy một tiếng răng rắc ở bên ngoài. Sau đó, chính là hoàn toàn yên tĩnh.
Ngay lúc truyền tống châu kích hoạt, lực truyền tống liền bị đại trận phong tỏa Thái Dương Hệ chặn lại. Thạch Sanh như đã biết từ trước, hắn nhẹ nhàng đưa ngón tay búng một cái. Một cỗ lực không gian gia nhập vào truyền tống châu, giúp nó nhẹ nhàng phá nát một lỗ hổng nhỏ rồi truyền tống đi.
Sau khi truyền tống châu đã biết mất, vị trí Á Lạp Thác vừa rồi chỉ còn lại một vết nứt không gian. Lấy một lỗ nhỏ làm trung tâm rồi lan ra xung quanh, nhìn như một cái mạng nhện. Hình dạng vết nứt này rất giống với vết nứt ở trên bầu trời thành phố Cần Thơ.
Thạch Sanh lại đưa tay ra, làm động tác vuốt lên không gian một cái. Bàn tay hắn vuốt tới đâu, vết nứt không gian liền biến mất tới đó. Thao tác vô cùng đơn giản, như là lao đi bụi bặm trên một mặt gương.
Kế tiếp, Thạch Sanh đưa tay chộp vào hư không trước mặt. Cả tòa cung điện trên Mặt Trăng liền bị một lực lượng không gian bao phủ và không ngừng bị thu nhỏ lại. Không tới một hơi thở thì đã thu nhỏ đến mức có thể nằm gọn trên lòng bàn tay.
Sao khi thu lấy cung điện này, Thạch Sanh nhìn về hướng Trái Đất. Sau đó, thân hình hắn bay lên, từ từ rời khỏi Mặt Trăng. Dĩ nhiên cảnh hắn bay đi chỉ là ảo ảnh, phải vài giây sau thì ảo ảnh này mới biết mất.
Gần như cùng lúc Thạch Sanh nhìn về Trái Đất thì hắn đã xuất hiện phía trên bầu trời của một hòn đảo. Hòn đảo này có kích thước khá nhỏ, tương đương với Côn Đảo, nhưng dài hơn. Vị trí nằm hơi chếch về phía nam của quần đảo Hoàng Sa, thuộc Việt Quốc.
Đó là một hòn đảo không nhìn thấy trên bản đồ. Cũng không có bất cứ phương tiện hiện đại nào có thể dò xét hay quay chụp được.
Ngay khi Thạch Sanh xuất hiện, hắn liền lấy ra cung điện đã bị hắn thu trên Mặt Trăng. Hơi quan sát một chút, như là đang tìm một vị trí thích hợp. Vài hơi thở sau, hắn vung cung điện trong tay ra. Cung điện càng bay xa thì càng phóng to lên, không bao lâu sau thì đã khôi phục lại kích thước ban đầu.
Toàn bộ cung điện đột ngột xuất hiện trên trời, rồi ầm ầm hạ xuống hòn đảo, gần như là chiếm một phần ba diện tích của đảo.
“Xong rồi! Tiếp theo là đi tìm cái tên Thần Sấm đời thứ 2 kia”
Thạch Sanh tự nói một mình, rồi thân ảnh từ từ mờ đi, một lúc sau thì biến mất hoàn toàn.
…
Hơn nửa ngày sau, từ trên hòn đảo nhìn ra, xuất hiện 3 đạo độn quang. Ba đạo độn quang này mới hiện ra ở chân trời, không bao lâu sau thì đã bay tới trên bầu trời của hòn đảo.
Khi ánh sáng tán đi, xuất hiện 3 bóng người bên trong. Đó chính là Yến tiên tử, Minh lão cùng kiếm sĩ Peter. Họ vừa mới trở lại sau khi hoàn thành nhiệm vụ đầy máu tanh tại nước Mỹ. Như vậy, hòn đảo này chính là Thần Đảo trong lời nói họ nói.
Khi nhìn thấy cả hòn đảo đang trong tình trạng hỗn loạn. Lại xuất hiện một tòa cung điện khổng lồ ở ngay giữa trung tâm. Ánh mắt của ba người co rút lại, trong lòng dấy lên sự kh·iếp sợ và khó hiểu nồng đậm.
Bởi vì cả ba đều nhận ra cái cung điện kia là thứ gì. Đó chính là Thần Cung, vốn phải nằm trên Mặt Trăng, là nơi ở của Á Lạp Thần, người cai trị Trái Đất mấy ngàn năm qua.
Sau giây phút kinh sợ, họ liền kịp làm ra phản ứng. Cả ba nhanh chóng đáp xuống, mang theo dáng vẻ cô cùng cung kính mà quỳ trước cửa cung điện. Đồng thời, ba người dùng một loại ngôn ngữ cổ xưa nào đó trên Trái Đất đồng thanh hô to
“Tham kiến chủ nhân, cung nghênh chủ nhân giá lâm Thần đảo!”