Thuận Thiên

Chương 195: Thất Sơn có tiên duyên



Chương 195: Thất Sơn có tiên duyên

Hang thiên nhiên này không quá sâu. Nói là hang, không bằng nói là một vết lõm của vách núi. Tuy nhiên, trong vết lõm lại có một khe nứt. Khe nứt này không to không nhỏ, vừa đủ để một người đàn ông trưởng thành có thể miễn cưỡng chuôi qua.

Búa thần Mjolnir thu nhỏ lại rồi vọt vào cái khe núi. Robert Johnson nhìn vào cái khe, rồi dựa theo hình dáng của nó để uốn người chui vào.

Qua hơn 30 phút chật vặt luồng lách, quần áo trên người đã bị rách nát nhiều chỗ, Robert mới có thể nhìn thấy lối ra.

Vừa rời khỏi khe núi, đập vào mắt Robert là một màu xanh ngọc bích. Cùng với đó là một cảm giác lạnh buốt khó tả bằng lời. Cái lạnh này không chỉ xuất hiện trên làn da, mà giống như toàn thân huyết nhục đều đang cảm giác được.

Mặc dù lạnh buốt, nhưng cảm giác lạnh buốt này lại làm cho Robert toàn thân thư thái khó tả. Tâm tình thả lỏng, chẳng muốn suy nghĩ gì, chỉ muốn đắm chìm trong đó.

Vết thương ở sau lưng do bị tia lửa điện làm bỏng cũng bắt đầu có dấu hiệu lành lại. Dù tốc độ không có nghịch thiên như Liệu Thương Dịch của Trần Minh Quân, nhưng cũng đủ để làm người ta cảm thấy kinh tâm động phách.

Đang đắm chìm trong sảng khoái thì trong đầu Robert vang lên tiếng nói

“Ngâm mình trong cái ao kia, 5 tiếng đồng hồ sau mới được phép đứng lên”

Robert bị tiếng nói làm cho tỉnh lại từ trong thư sướng. Ông đưa mắt nhìn quanh một vòng. Đây là một cái hang núi, bốn bề đều là vách đá, hoàn toàn phong kín. Chỉ có một lối vào ra duy nhất, cũng chính là khe núi chặt hẹp vừa rồi.

Ánh sáng Mặt Trời không cách nào chiếu tới trong đây. Nhưng toàn bộ hang núi đều sáng rực một màu xanh ngọc bích, vừa đẹp mắt lại vừa làm cho tinh thần người ta vô cùng dễ chịu.



Ở giữa hang núi có một cái ao nhỏ. Nói là ao nước, không bằng nói là một vũng nước động. Nước trong đó lấp lánh hào quang màu xanh ngọc bích. Chính cái vũng nước này là nguồn sáng duy nhất của hang.

Cảm giác lạnh buốt mà Robert cảm nhận được cũng là xuất phát từ cái vũng nước này.

Sau khi nghe búa thần Mjolnir chỉ thị. Robert bước từng bước đi về vị trí vũng nước. Càng tới gần, cảm giác lạnh buốt càng nồng đậm. Nhưng kỳ lạ là Robert chẳng những không cảm thấy khó chịu gì mà càng lúc càng mê đắm trong cảm giác lạnh buốt đó.

Thậm chí, ý thức của Robert còn bắt đầu xuất hiện dấu hiệu mơ hồ, như là muốn ngủ say, muốn chìm đắm vào trong đó.

Lúc ý thức của Robert sắp b·ị đ·ánh chìm. Một giọng nói như nổ vang ầm ầm trong đầu ông.

“Thanh tỉnh, tuyệt đối phải giữ cho bản thân thanh tỉnh!”

Tiếng nói này giúp cho ý thức của ông b·ị đ·ánh thức, thanh tỉnh không ít. Nhận thấy Robert đã tỉnh táo lại. Tiếng nói của búa thần Mjolnir lại vang lên

“Nhớ lấy, trong 5 tiếng đồng hồ tiếp theo, nếu có thể giữ tinh thần thanh tĩnh càng lâu thì lợi ích nhận được sẽ càng lớn. Chuyện tiếp theo ta không có cách nào giúp sức, chỉ có thể dựa vào chính bản thân ngươi. Ta sẽ phong kín chỗ này, rồi ở bên ngoài chờ ngươi. Thời gian vừa tới, cho dù ngươi còn tỉnh hay đã ngủ say thì cũng sẽ thoát khỏi mê man. Lúc đó, hãy ra ngoài tìm ta! Cứ làm theo lời ta, sau khi ngươi trở ra, ta sẽ giải thích mọi chuyện”

Búa thần Mjolnir truyền thông tin này cho Robert xong thì liền thu nhỏ lại, bay vào khe núi rồi biến mất.

Robert đang muốn mở miệng hỏi thì đã không còn thấy búa thần Mjolnir. Ông chỉ có thể nuốt những lời định hỏi vào trong lòng. Một lần nữa, ánh mắt nhìn tới cái vũng nước đang tỏa ra hào quang rực rỡ kia.



Sau khi hít một hơi thật sâu, cũng tự nhắc nhở bản thân phải luôn giữ tỉnh táo vài chục lần. Robert bắt đầu đi một mạch tới giữa vũng nước, khoanh chân ngồi xuống.

Ngay lúc đó, một luồng hơi lạnh êm dịu bắt đầu bao trùm lên toàn bộ thân thể và ý thức của ông. Đó là một cảm thụ không có ngôn từ nào có thể diễn tả được. Cảm thụ đó chính là dễ chịu và thư sướng đến tột cùng. Từng tế bào như đang reo vang vui mừng. Xương cốt, huyết nhục không ngừng được ôn dưỡng, chăm sóc.

Không chỉ có như vậy, Robert còn cảm thấy sự thoải mái này truyền rất sâu vào nhận thức. Đã lan tràn tới cấp độ mà ông nghĩ rằng đó chính là linh hồn. Sự thật thì đúng là như Robert suy đoán. Linh hồn của ông đang nhận lấy sự kích thích và bồi dưỡng mãnh liệt. Chính vì có sự kích thích và ôn dưỡng linh hồn mới làm cho ông có cảm giác muốn ngủ mê, muốn đắm chìm trong sự thoải mái đó.

Thế nhưng, một khi ý thức ngủ say. Linh hồn cũng sẽ ngủ say một phần. Lúc đó, nó sẽ không thể nhận được sự ôn dưỡng tối đa, bỏ qua rất nhiều lợi ích. Chính vì vậy, dù có sảng khoái tới đâu, Robert vẫn cố gắng giữ tỉnh táo. Trong lòng ông đang không ngừng mặc niệm đi mặc niệm lại 3 chữ “Phải tỉnh táo! Phải tỉnh táo! Phải tỉnh táo! …”

Búa thần Mjolnir vừa ra khỏi khe nứt thì liền biến hóa hình dáng. Thân búa bắt đầu phóng đại, rất nhanh thì đã lấp đầy khe nứt. Bề ngoài thân búa cũng có chút biến hóa, như học theo loài tắc kè hoa, màu sắc hòa với môi trường xung quanh. Nhìn không kỹ thì sẽ không cách nào nhìn ra sự khác biệt.

Gần như cùng lúc đó, hang động phong kín bên trong cũng bị một lực không gian che lại. Lực không gian này không phải do búa thần Mjolnir làm ra, mà là thủ đoạn của Thạch Sanh.

Từ lúc này, những chuyện xảy ra bên trong đã bị ngăn cách hoàn toàn. Thứ mà búa thần Mjolnir có thể cảm nhận được chỉ là ảo cảnh, trong ảo cảnh đó, Robert vẫn thành thật ngồi trong vũng nước, không có gì bất thường.

Bên trong hang động, Robert đang nỗ lực chống lại cảm giác muốn ngủ mê thì trước mắt xuất hiện dị thường. Bởi vì Robert luôn mở to mắt ra, nên ông có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Trước mặt ông, từ trong hư vô đột nhiên xuất hiện 3 vật phẩm thần bí. Một cái bình ngọc trong suốt, bên trong có một thứ chất lỏng gì đó. Chất lỏng này nhìn như là nước, nhưng lại có ánh sáng phát ra nhè nhẹ. Một cái bình ngọc khác lại có chất lỏng màu đỏ tươi, không ngừng phát tán ánh sáng hồng sắc ra xung quanh.

Bên cạnh hai cái bình ngọc là một lá thư, viết bằng tiếng Anh kiểu Mỹ.



Lá thư này trôi nổi ngay trước mặt Robert. Cho nên, dù không cần chạm đến, ông vẫn có thể đọc được nội dung một cách rõ ràng.

“Người có duyên, bình nước không màu gọi là lôi đình dịch sơ cấp. Được tổng hợp từ năng lượng thiên địa bên trong lôi đình mà thành. Sử dụng mỗi ngày một giọt, trong vòng 3 ngày là có thể bước vào khí cảm lôi đình. Số lôi đình dịch này đủ để tu luyện tới đại chu thiên cực hạn. Bình nước màu đỏ tươi gọi là Liệu Thương Dịch. Chỉ cần dùng một giọt, bất kể thương thế nặng cỡ nào, dù là còn lại một hơi thở, hay bị đoạn chi, thiếu khuyết thân thể, cũng có thể khôi phục lại trạng thái ban đầu.”

“Người có duyên, trước khi khai huyệt, hãy tìm tới vùng đất Thất Sơn, An Giang, nước Việt. Ở đó có tiên duyên chờ đợi ngươi. Tin tưởng hay không, tùy vào duyên mà định. Hãy nhớ 2 chữ Lạc Hồng!”

Đọc đến đây, theo bản năng tự nhiên, Robert không cho rằng những gì trong thư này nói là đúng. Bởi vì nó quá thần kỳ, còn thần kỳ hơn cả búa thần Mjolnir.

Robert vẫn nhớ rất rõ, búa thần Mjolnir nói rằng, thần sấm hiện tại phải mất tới mấy tháng mới có thể bước vào khí cảm lôi đình. Lá thư này lại nói, chỉ cần dùng thứ nước gọi là Lôi Đình Dịch kia thì chỉ cần 3 ngày là có thể đạt tới khí cảm.

Ở trong suy nghĩ của Robert, dù ông luôn tin tưởng văn hóa thần ma. Cũng tin là con người có thể tiến hóa bản thân lên cấp độ cao hơn, có thể sánh với thần ma trong các truyền thuyết.

Thế nhưng, sánh bằng chứ không phải thực sự ngang bằng. Suy nghĩ lối mòn trong nhận thức làm cho Robert theo bản năng cho rằng các vị thần trong truyền thuyết là chí cao vô thượng.

Giờ ông nghe nói bản thân mình chỉ cần uống cái thứ nước này thì có thể làm tốt hơn thần sấm, làm sao có thể thông suốt và tin tưởng ngay được.

Chính vì vậy, ông đọc xong thì thôi, không có suy nghĩ nhiều. Thậm chí, ông còn cho rằng bản thân có thể đang bị ảo giác.

Cuối cùng, ông vẫn không có hành động gì. Vẫn một mực tập trung vượt qua 5 tiếng đồng hồ theo lời búa thần Mjolnir đã nói.

Trong lòng Robert cũng có dự định. Nếu sau khi kết thúc 5 tiếng mà mấy thứ kỳ lạ này vẫn còn tồn tại. Ông sẽ đem chuyện này ra hỏi búa thần Mjolnir. Ông tin tưởng, bản thân mình có thể nhận định sai, nhưng búa thần Mjolnir thì chắc là không sai.

Đúng lúc này, lá thư kia đột nhiên từ từ tan biến vào hư vô, giống như chưa từng tồn tại qua. Nhìn thấy chuyện này, Robert lại càng vững tin bản thân bị ảo giác.