Không bao lâu sau, trên thân 2 cái bình ngọc đột nhiên xuất hiện một lớp che phủ. Lớp che này làm cho ánh sáng của dung dịch bên trong không thể xuyên qua. Hai cái bình trở nên vô cùng bình thường, nếu không tra xét thì tuyệt đối không có chút dị trạng nào.
Robert cũng nhìn thấy cảnh này, nhưng ông đã không còn để ý nhiều lắm. Trong lòng thầm nghĩ, chắc một lát nữa thôi, hai cái bình này cũng sẽ biến mất.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, thời gian 5 tiếng đồng hồ đã sắp hết.
Lúc này đây, toàn thân của Robert đều đã được chữa lành. Không chỉ có như thế, Robert còn cảm thấy bản thân như nhẹ đi không ít. Cái nhẹ đi này không phải nói về trọng lượng, đó là một cảm giác giải thoát. Giống như từ trước tới giờ ông luôn mang theo gông cùm, giờ đột nhiên được tháo ra vậy.
Hơn nữa, từng suy nghĩ của ông cũng trở nên linh hoạt. Trí nhớ cũng đột ngột mạnh mẽ vô cùng. Rất nhiều chuyện trước đây làm cho ông vô cùng u mê giờ đột nhiên sáng tỏ. Hơi động suy nghĩ là có thể nhớ rất rõ nhiều chuyện cũ một cách rõ ràng.
Đồng thời, cảm giác về sự kiểm soát cơ thể cũng được gia tăng. Chỉ cần hơi tập trung một chút là ông có thể cảm nhận rõ từng bộ vị của thân thể, rất kỳ diệu, khó mà diễn tả được hết bằng lời.
Tuy nhiên, vẫn có một chuyện làm cho ông khá trầm ngâm. Dù đầu óc đã hoạt động tốt hơn nhưng ông vẫn không thể hiểu được. Đó chính là sự việc hai cái bình ngọc.
Theo Robert, đó vốn là hình ảnh do ông bị ảo giác tạo thành. Nhưng đã sắp hết 5 tiếng đồng hồ, hai cái bình vẫn còn ở đó. Hơn nữa, là đang trôi lơ lửng giữa hư không.
Bởi vì Robert đã tiếp xúc với văn minh thần ma. Bản thân ông còn đang tu luyện để tiến hóa bản thân. Cho nên, ông không cảm thấy chuyện một vật có thể lơ lửng là khó tin nữa.
Thứ ông khó tin là nội dung mà lá thư kia đã viết. Trên đời này sao lại có miếng ăn từ trên trời rơi xuống như thế. Hơn nữa, đây rõ ràng không phải ngẫu nhiên mà có sự sắp xếp từ trước.
Thật ra, kể từ tiếng thứ 4 trở đi, Robert đã không còn hoài nghi thứ mình thấy là ảo giác nữa. Thứ ông hoài nghi là mục đích của người làm việc này. Trong một vài lúc, ông cho rằng đây là do búa thần Mjolnir làm. Nhưng ý nghĩ này vừa nảy sinh thì liền bị ông gạt bỏ.
Những thứ này, nếu là búa thần Mjolnir muốn đưa cho ông, sao lại cần làm ra vẻ thần bí để làm gì. Hơn nữa, cuối lá thư còn nhắc ông không nên vội khai huyệt mà nên đến nước Việt để tìm cái gọi là tiên duyên gì đó.
“Có lẽ mục đích lớn nhất của người đó chính là muốn mình đến nước Việt! Nhưng mà … tại sao lại là mình? Mình có gì mà người ta cần? Hay là có người đã phát hiện mình nhận được sự chỉ dạy của búa thần Mjolnir?”
Robert tự nói một mình, đầu óc suy nghĩ mãi vẫn không hiểu. Càng nghĩ lại càng khó hiểu. Cuối cùng, Robert dứt khoát không nghĩ nữa.
Khi thời gian 5 tiếng đã đến, Robert đứng lên, bước đến bên cạnh hai cái bình. Ông cũng hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay ra cầm lấy. Giây phút tay ông chạm đến cái bình, trong lòng Robert liền biết, mọi chuyện đều là thật, không phải ảo giác.
Một lúc sau, ông men theo khe núi đi ra bên ngoài. Búa thần Mjolnir đã sớm thu lại thân hình, Robert rất dễ dàng liền đi ra mép hang.
Khi nhìn thấy búa thần Mjolnir, trong lòng Robert động suy nghĩ, dường như hơi cân nhắc gì đó. Sau cùng, ông quyết định không kể lại chuyện này cho búa thần Mjolnir biết.
…
Bên trong không gian châu
Đã nhiều ngày trôi qua, Hư Tử Linh vẫn một mực ở trong căn phòng kia. Trong sự quan sát của Trần Minh Quân, nàng vẫn đứng yên một chỗ, ánh mắt vô thần.
Trần Minh Quân rất là thông cảm cho nàng. Nhưng cũng không biết phải nói gì để an ủi. Đành phải để nàng một thân một mình tự nghĩ thông mà vượt qua.
Trong mấy ngày này, hắn vẫn chưa xử lý mấy tên vệ thần b·ị b·ắt. Hắn cho bọn chúng tự do đi lại bên trong một khu vực mà hắn gọi là trại tự giam.
Sở dĩ gọi là tự giam là vì bất cứ ai muốn đều có thể rời khỏi. Thế nhưng, hậu quả của việc dám tự ý rời khỏi chính là sẽ bị biệt giam. Mà cách Trần Minh Quân biệt giam chính là bị phong bế toàn thân, treo giữa không trung.
Thế nhưng, đám người này rất thành thật. Bên trong khu tự giam, mỗi người chọn một chỗ ở. Rồi cứ như vậy an ổn chờ đợi Trần Minh Quân.
Sau khi đã đích thân trải nghiệm năng lực của Trần Minh Quân. Không có bất cứ ai có thể dấy lên một chút ý chống đối nào.
Trong thời gian này, ngoại trừ giá·m s·át Hư Tử Linh, Trần Minh Quân cũng nghiên cứu sâu hơn về vấn đề chuyển dời năng lượng.
Càng nghiên cứu, hắn càng cảm thấy kính nể những nhà khoa học trên Trái Đất. Bọn họ chỉ là người thường, thông qua đầu óc, thông qua quan sát và nghiên cứu, lại có thể phát hiện ra nhiều loại quy tắc cơ bản vô cùng hữu ích.
Trước đây, thần niệm của hắn còn chưa thăng cấp, nên hắn chưa từng thử tập trung quan sát hiển vi. Hiện nay, thần niệm của hắn chỉ cần ngưng tụ lại, tinh thần siêu tập trung, hắn liền quan sát được vật chất cấp độ hiển vi. Cũng bắt đầu từ sự việc Thí Thần Đại Trận mà Trần Minh Quân mới chú ý tới đặc điểm này.
Sau khi đã quan sát, hắn liền thử tác động tới các cấu trúc hiển vi. Mà chủ yếu là truyền động năng hoặc hấp thu động năng và di chuyển động năng.
Sau khi thử nghiệm hơn mấy ngàn lần. Trần Minh Quân cảm khái, nghĩ lại thì hắn liền thấy bản thân đã vô cùng may mắn mới có thể dịch chuyển được năng lượng công kích của thanh cự kiếm ở trong Thí Thần Đại Trận. Lúc đó, chỉ cần một chút sơ suất thì bản thân hắn sẽ bị trả cái giá cực đắt. Tệ hơn, hắn sẽ bị lật thuyền trong mương, c·hết bất đắc kỳ tử.
Khi cảm khái xong, Trần Minh Quân bỗng dâng lên một chút cảm giác nghĩ mà sợ. Bản năng của mọi sinh vật sống chính là sợ hãi c·ái c·hết. Trần Minh Quân càng không ngoại lệ. Cảm giác này, vô tình làm trong lòng hắn sinh ra sự lo lắng vô cớ. Chính bản thân hắn cũng không nhận ra vấn đề này.
Thế nhưng, thu hoạch mà hắn có được từ việc nghiên cứu cũng rất đáng kể. Trong vô tình, hắn mờ mờ có thể đã tự sáng tạo ra một chiêu thức. Tác dụng của chiêu thức này rất giống nguyên lý của câu nói “lấy gậy ông đập lưng ông”. Tức là hấp thu năng lượng từ công kích của đối thủ rồi sử dụng chính nguồn năng lượng đó để t·ấn c·ông đối thủ.
Mặc dù chỉ là hình thức ban đầu, vẫn còn rất nhiều chỗ cần cải tiến và làm quen. Nhất là chuyện căn cứ vào lực đạo khác nhau để phán đoán ra thời gian hấp thu, chuyển đổi và trả lại. Tính toán những chuyện đó phải đạt độ chính xác cao. Nếu tính thiếu, bản thân sẽ bị chính số năng lượng đã hấp thu làm b·ị t·hương, thậm chí bỏ mạng. Nếu tính dư thừa, việc trả đòn sẽ không đạt hiệu quả cao, đối thủ dễ dàng ứng đối được.
Mà muốn có được độ chính xác cao thì chỉ có một con đường. Đó chính là không ngừng thực nghiệm. Từ trong thực nghiệm để cho bản thân rèn luyện khả năng phán đoán thành bản năng. Chỉ khi nào việc tính toán trong thực chiến trở thành bản năng thì chiêu thức này mới có thể phát huy ra hiệu quả của nó.
Lúc ban đầu, Trần Minh Quân thực nghiệm bằng những thứ nhỏ nhặt. Ví dụ như hấp thu động năng của một vật chuyển động, rồi chuyển hóa và giải phóng nó sang vật khác.
Từ những việc nhỏ như thế, nhưng lại tạo ra trăm ngàn khả năng khác nhau. Chỉ cần một chút sự thay đổi nhỏ cũng sẽ tạo thành một trường hợp hoàn toàn khác. Mà nếu đem trường hợp nhỏ đó ra rồi phóng đại vô hạn thì sẽ tạo thành sai số c·hết người.
Ví dụ, ở lực đạo chỉ có 100 ký, hắn tính ra sai số là 5 ký. Nhưng nếu lực đạo ở 1 triệu ký thì số 5 đó sẽ là 50 ngàn ký. Cho nên mới nói, có rất nhiều chuyện, sai một li đi một dặm.
Dần dần, khi Trần Minh Quân đã làm quen với những thí nghiệm nhỏ. Hắn bắt đầu tìm tới người khác để giúp hắn thực nghiệm lớn hơn.
Hắn muốn nâng cao từ từ, cho nên đối tượng hắn tìm cũng được chọn theo tu vi từ thấp lên cao. Ở trong cái thị trấn nhỏ này của hắn, nói về nhân số, nhiều thì không nhiều, nhưng cũng không ít. Gần như có đủ các loại cấp độ tu vi từ thấp đến cao.
Hiện tại, Trần Minh Quân đang ngồi quan sát một cái đài luyện võ. Thần niệm bao phủ toàn bộ hoàn cảnh xung quanh. Trong đó, có một nhóm người đứng cách đều nhau. Phía trước từng người là một khoảng không. Cách đó không xa thì có một dãy mộc nhân. Mỗi mộc nhân tương ứng là mục tiêu của từng người.
Nhóm người này bao gồm Phi Phong, La Ly, Hoa Bạch, U Dã và những tộc nhân của gia tộc La Vu mà Trần Minh Quân đã mang đến đây. Tổng cộng tất cả có 22 người.
Bọn họ đang không ngừng ra sức t·ấn c·ông về phía hư không trước mặt. Đa số đều sử dụng chân khí bao lấy một phần bộ vị thân thể, gia trì cho bộ vị ấy rồi t·ấn c·ông. Cá biệt chỉ có Phi Phong, U Dã và Hoa Bạch là có thể t·ấn c·ông tầm xa khoảng cách ngắn.