Trạng thái Thiên Nhân Hợp Nhất cũng không duy trì lâu. Trần Minh Quân chỉ nhận được một ý niệm vui mừng của vũ trụ, mà cũng chỉ là thoáng qua, vừa đủ để hiểu được. Sau đó, không còn gì nữa.
Ngay lúc hắn còn đang mờ mịt. Đột nhiên, hắn phát hiện thân thể đã có lại cảm giác.
Theo phản ứng tự nhiên, Trần Minh Quân muốn đứng dậy. Tuy nhiên, hắn vừa đứng lên thì toàn thân truyền đến cảm giác đau đớn khủng kh·iếp. Cơn đau đột ngột này làm cho hành động đứng lên của hắn bị cắt ngang. Đồng tử co rụt lại, nhãn cầu trừng lớn, như muốn lọt cả tròng mắt ra.
Trần Minh Quân hoàn toàn bị thoát lực, cả người ngã ngồi phịch xuống, hai nấm đấm siết lại, hàm răng cắn chặt. Từng đường gân nổi lên trên trán hắn, mồ hôi cũng bắt đầu rịnh ra.
Trong cảm giác của hắn, hành động đứng lên vừa rồi chẳng khác nào tự tay đem thân thể từng chút một xé ra. Từng chi tiết nhỏ nhất trên thân thể đều như bị rách nát. Nếu không phải hắn còn nhìn thấy, nói không chừng hắn sẽ cho rằng bản thân thực sự đã bị xé thành từng mảnh.
Cơn đau đó làm cho ý thức của hắn tê dại, rất muốn hôn mê. Nhưng khổ nỗi là hắn lại rất thanh tĩnh. Sự thanh tĩnh này lại làm hắn cảm nhận đau đớn rõ ràng hơn. Có thể nói “đã rét vì tuyết lại còn lạnh vì sương”
Cũng may, vài giây sau, khi hắn không cử động nữa, cơn đau kia liền có dấu hiệu giảm dần rồi biến mất.
Toàn thân Trần Minh Quân lúc này đã ướt đẫm mồ hôi. Đây là kết quả do cơ bắp toàn thân căng thẳng tột độ tạo thành.
Trần Minh Quân nghĩ lại mà cảm thấy kinh hoàng. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, hắn chưa bao giờ cảm thụ qua loại cảm giác đó. Có thể so sánh thế này, nếu đau đớn vì khai huyệt sai cách lúc trước là bị kim đâm thì cái đau vừa rồi của hắn chính là ngàn kiếm xuyên tim.
Trần Minh Quân không biết làm gì tiếp theo cho phải. Hắn chỉ có thể tiếp tục duy trì tư thế ngồi có phần kỳ quái của hắn lúc này. Hắn sợ, sợ khi bản thân cử động thì cơn đau vừa rồi sẽ tái diễn.
Qua một lúc sau, Trần Minh Quân hít sâu một hơi, giúp cho bản thân bình tĩnh lại. Kế tiếp, hắn lại nội thị thân thể, muốn xem thử có gì dị thường hay không.
Kết quả là, không có gì bất thường. Nếu nói có cái gì bất thường, thì chính là 2 vòng chu thiên kia vẫn còn đang tiếp tục vận chuyển. Nhưng bởi vì vận chuyển bị động, nên có vẻ như khá là trì trệ.
“Có lẽ, toàn bộ vấn đề đều liên quan đến 2 chu thiên này! Rất có thể 2 chu thiên này cần hoàn thành chuyện gì đó, nên mới tạo ra tình huống hiện tại. Đã như vậy thì … “
Trần Minh Quân suy nghĩ trong lòng. Dù hắn không thể biết chắc chắn, nhưng càng nghĩ lại càng thấy hợp lý.
Thế là, hắn cắn răng, quyết định làm liều, tinh thần tập trung, bắt đầu vận chuyển đại chu thiên. Hắn muốn nhìn xem, hiện giờ đã có thể vận chuyển đại chu thiên không. Nói không chừng, có thêm đại chu thiên thì chuyện quái dị này sẽ sớm kết thúc.
Quả nhiên, đại chu thiên không gặp phải trở ngại gì. Theo ý niệm của Trần Minh Quân mà bắt đầu vận chuyển. Thuận theo sự vận chuyển của đại chu thiên. Chu thiên đặc biệt và chu thiên tinh thần cũng đồng loạt hoạt động mạnh mẽ lên.
Mọi sự diễn ra rất đúng với ý nghĩ của Trần Minh Quân. Khiến cho nội tâm của hắn không khỏi có lại chút an ủi.
Lúc này, năng lượng Trời Đất và năng lượng tinh thần ở xung quanh Trần Minh Quân bị dao động lên. Chúng ầm ầm kéo đến gần Trần Minh Quân, giống như bản thân Trần Minh Quân là một cái nam châm, còn năng lượng chính là sắt thép.
Dần dần, sự dao động của năng lượng bắt đầu tạo ra tác dụng vật lý. Không khí bị dẫn động, hình thành một c·ơn l·ốc x·oáy nhỏ ở ngay phía trên đỉnh đầu Trần Minh Quân.
Lúc mới hình thành, cơn lốc này chỉ có phạm vi vài mét. Nhưng dưới tác dụng của dòng năng lượng đang không ngừng đổ về. Cơn lốc cũng chịu ảnh hưởng, bắt đầu tăng phạm vi lên rất nhanh.
Thời gian trôi nhanh, hoàng hôn phủ xuống rồi biến mất ở đường chân trời.
Lúc này, tòa tháp nơi Trần Minh Quân ngồi đã bị bao phủ bởi cái lốc xoáy này. May mắn là cơn lốc này chỉ có quy mô, không có quá nhiều sức tàn phá. Sức gió cũng chỉ đủ để lay động những món đồ nhẹ, chẳng khác nào một trận gió bình thường.
Tuy nhiên, quy mô cơn lốc thì lại càng lúc càng rộng. Rất nhanh thì đã bao trùm lên toàn bộ khu căn cứ do Trần Minh Quân lập ra. Và vẫn còn tiếp tục lan rộng ra môi trường xung quanh.
Trong cơn lốc, có thể nhìn thấy rất nhiều điểm sáng li ti. Những điểm sáng này từ bốn phương tám hướng hội tụ về trung tâm cơn lốc. Mà tại đó, chính là nơi Trần Minh Quân đang ngồi.
Dị tượng đột ngột này làm cho toàn bộ mọi người đều kinh nghi bất định.
Phi Phong đứng tại ban công trong căn biệt thự của mình. Ánh mắt nhìn về hướng tòa tháp trung tâm. Ánh mắt tràn ngập sùng bái và ước ao.
“Không biết cảnh giới của đại nhân là gì? Liệu mình có thể có một ngày đạt tới trình độ này hay không? Mình cần phải nỗ lực hơn nữa, tuyệt đối không phụ lòng đại nhân truyền dạy và kỳ vọng”
Phi Phong thầm nghĩ trong lòng, lại đưa mắt nhìn lên bầu trời, quan sát hàng ngàn điểm tinh quang như những vì sao đang không ngừng bị kéo về chỗ Trần Minh Quân.
Quan sát một lúc, hắn thu hồi ánh mắt, xoay người đi vào trong rồi rời khỏi căn biệt thự, đi đến chỗ tu luyện.
Ở một căn biệt thự khác, La Ly đang ngước mặt nhìn trời, ánh mắt có chút thất thần. Ở bên cạnh cô, ba đứa em nhỏ cũng đồng dạng như vậy. Đột nhiên, đứa nhỏ nhất lên tiếng
“Chị ơi, thật là đẹp quá, cái này là do đại nhân ca ca làm ra đúng không chị?”
Nghe đứa em trai hỏi, La Ly thu hồi ánh mắt, nhìn thằng nhóc rồi mỉm cười răng dạy
“Đúng vậy, đây là do đại nhân làm! Nhưng mà sao này phải gọi đại nhân là đại nhân thôi, phải tôn kính đại nhân, hiểu không?”
Đứa nhỏ cái hiểu cái không, nhưng vẫn gật đầu ngây thơ đáp
“Dạ em hiểu rồi, phải gọi đại nhân ca ca là đại nhân.”
Nghe lời nói của đứa em, lại nhìn b·iểu t·ình cố tỏ ra đã hiểu của nó. La Ly không khỏi mỉm cười, lại dùng tay xoa xoa đầu thằng nhóc
“Ừ, ngoan lắm!”
Dù La Ly tỏ ra nghiêm khắc răng dạy em trai, nhưng trong lòng La Ly hiểu rõ. Trần Minh Quân sẽ không để ý đến bốn chữ “đại nhân ca ca” của tụi nhỏ.
Lúc này, đứa lớn nhất trong ba đứa nhỏ lại hỏi
“Chị ơi, có phải sau này tụi em cũng có thể học được bản lĩnh này của đại nhân hay không?”
Hỏi xong, ánh mắt cậu ta tỏ sáng lấp lánh, nhìn vào La Ly, chất chứa bao nhiêu là chờ mong. Đứa nhỏ nhất cùng đứa còn lại cũng nhìn La Ly chăm chú, chờ nghe câu trả lời.
La Ly ngồi xổm xuống, ôm ba đứa em vào lòng rồi dịu dàng nói
“Đúng vậy, mấy đứa phải ngoan, phải nghe lời. Gáng lo chăm chú học tập, nhanh biết đọc biết viết. Khi nào mấy đứa lớn lên, sẽ được đại nhân truyền dạy cách tu luyện để trở nên mạnh mẽ. Khi mạnh mẽ rồi thì có thể giúp đại nhân t·rừng t·rị kẻ xấu xa trong thiên hạ”
Ba đứa nhỏ nghe vậy thì nhảy cẫng lên, hoan hô không ngừng.
Thời gian ngược về trước, vào thời điểm hoàng hôn.
Trong một khu đất trống, cách chỗ của La Ly và Phi Phong không xa. Có 20 bóng người đang tụ tập nơi đây. Dẫn đầu đám người là Hoa Bạch và U Dã. Họ chia thành 2 phe, đang ra sức t·ấn c·ông nhau. Nhìn thì như một cuộc hỗn chiến, nhưng nhìn kỹ thì sẽ không thấy chút sát ý nào trong mắt mỗi người.
Đây là Hoa Bạch và U Dã đang rèn luyện ý thức chiến đấu cho tộc nhân. Thói quen này đã có từ lúc còn ở trong gia tộc. Mà gia tộc muốn tồn tại thì không thể chỉ lo tu hành mà không có chút khả năng chiến đấu.
Không giống như Trần Minh Quân, các tu sĩ khác ở trong giai đoạn nhập môn rất là vất vả. Ngoài trừ tu luyện thì còn phải có kỹ năng phòng thân. Họ không hy vọng có thể chống lại người đã thành tu sĩ thực thụ, chủ yếu là nhắm tới các đối tượng nhập môn khác.
Giai đoạn nhập môn nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. So sánh với cuộc sống dài lâu của người tu luyện thì nó ngắn ngủn trong vòng trăm năm trở lại, không đáng nhắc đến. Nhưng một trăm năm đó cũng là cả một đời người bình thường, làm sao nói ngắn cho được.
Thành ra, để sống sót qua một trăm năm này. Họ phải dành thời gian để luyện tập các môn võ thuật sử dụng chân khí. Dù biết là sẽ ảnh hưởng đến thời gian tu hành, nhưng đó là chuyện bắt buộc.
Gần như ngày nào cũng vậy, cứ tới hoàng hôn là Hoa Bạch và U Dã đều sẽ ra bãi đất trống để luyện chiến đấu cùng nhau. Cũng kéo theo toàn bộ tộc nhân trong nhà ra luyện cùng.