Đoàn người đang đánh đấm hăng say thì một cơn lốc ầm ầm phủ lên toàn bộ khu thị trấn. Do sức gió của cơn lốc khá nhỏ, đám người lại đang hăng say chiến đấu, nên không ai để ý lắm.
Một lúc lâu sau, trời cũng đã tối hẳn, dị tượng trên trời cũng rõ ràng hơn.
Trong đoàn người, chiến đấu hăng say nhất chính là Hoa Bạch và U Dã. Họ chọn cách chiến đấu bằng kỹ xảo thân thể, không vận dụng bất cứ một loại kỹ năng chân khí nào. Nói đơn giản thì chính là phàm nhân chiến.
Lúc này, Hoa Bạch tung ra một đá, nhắm thẳng mặt U Dã, không chút nương tình. Khóe miệng U Dã khẽ cười, thân thể ngạnh sanh phóng tới, một tay vung lên đón lấy chân Hoa Bạch, tay còn lại thì đặt dưới hông, bàn tay nắm lại thành đấm, vận lực toàn thân rồi mốc lên, nhắm thẳng vào cầm Hoa Bạch.
Thấy nắm đấm của U Dã tới gần, Hoa Bạch không chút lo lắng, thân thể hắn nương theo lực chân bị cản mà xoay lên một vòng, nhẹ nhàng tránh khỏi nấm đấm. Đồng thời, chân còn lại cũng mượn lực xoắn, nhắm thẳng đầu U Dã mà đá tới.
U Dã đấm vào khoảng không, thân hình hơi mất thế, lại thấy chân kia của Hoa Bạch sấp đá lên đầu mình. Hắn mạnh mẽ ngã người ra sau, né khỏi cú đá trong tích tắc. Sau đó, hắn đưa một tay chống đất, tay kia vẫn giữ chặt chân của Hoa Bạch. Đồng thời, nương theo chiều ngả người, chân phải cũng nâng lên, định đá vào bụng Hoa Bạch ở bên trên.
Hoa Bạch thấy vậy thì uốn người lại, thân thể thành hình con tôm, né qua đòn đá kia. Không đợi U Dã rút chân về, Hoa Bạch vươn tay ra bắt lấy cổ chân của đối phương, kéo vào rồi khóa chặt. Ở cùng lúc đó, một chân còn lại của Hoa Bạch cũng bị U Dã khóa lại.
Cả hai đồng thời mất thế, rơi bịch xuống mặt đất. Chân còn lại của U Dã còn chưa kịp cử động cũng bị Hoa Bạch nhanh tay kéo vào, khóa chung với chân kia. Nhất thời, mỗi người khóa chặt đôi chân của người kia, không ai làm gì được ai.
Đúng lúc này, Hoa Bạch và U Dã đồng thời nhìn thấy dị tượng trên bầu trời. Cả hai bị cảnh tượng kia làm cho chấn động tâm thần, miệng há to, mắt trừng lớn.
Họ buông nhau ra rồi đứng bật dậy, ánh mắt nương theo chiều di chuyển của ánh sáng mà nhìn qua, phát hiện chúng đều hội tụ về tòa tháp trung tâm. Cả hai liền nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, gần như cùng lúc thốt lên
“Là đại nhân đang tu luyện!”
Ở một bên khác, trong khu nhà ở dành cho người giúp việc. Đám người võ đoàn An Băng đều đang hướng về tòa tháp trung tâm, thành kính quỳ bái. Lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt của từng người đều chứa đầy ánh sáng kính sợ.
Ở trong đám người, An Phúc cũng đang quỳ bái. Lòng hắn vô cùng khát vọng cùng mơ ước, hy vọng có một ngày sẽ được ban cho một chút xíu pháp môn vặt nào đó của Trần Minh Quân. Chỉ bấy nhiêu thôi thì hắn cũng xem đó là cơ duyên vô cùng to lớn rồi.
Vốn trong lòng hắn đã đủ quyết tâm, nay lại càng quyết tâm hơn. Nhất định phải thể hiện được giá trị của bản thân. Theo hắn thấy, khi thực lực không có thì khả năng duy nhất hắn có thể phát huy chính là quản lý người. Hắn không dám nghĩ xa sẽ được quản lý thuộc hạ của Trần Minh Quân. Hắn chỉ cần làm một người quản lý hạ nhân giúp việc là đủ.
Bên trong khu tự giam, 14 cường giả bị giam đều đang ngước mặt nhìn trời, tâm trạng phức tạp đến cực hạn.
Lãnh Huyết Thiên cũng có mặt trong số này. Hắn được Trần Minh Quân đánh giá là không đáng c·hết. Hiện tại, Lãnh Huyết Thiên vẫn còn thù hận, nhưng nhiều hơn là sự tự trách. Hắn biết, đứa cháu của hắn đáng c·hết trăm ngàn lần vì những tội lỗi của nó gây ra. Nhưng mà, dù sao đó cũng là đứa cháu còn lại duy nhất của hắn. Hơn nữa, sở dĩ nó trở nên như vậy, tất cả cũng là do hắn quá bao che mà ra.
Kỳ thật, Lãnh Huyết Thiên không biết hết sự thật. Hắn không biết sự tồn tại thần bí kia. Cũng không biết đứa cháu của hắn bị nó ảnh hưởng nên mới trở nên tàn độc và biến thái như vậy. Chính vì không biết, nên hắn tự nhận trách nhiệm về mình, đổ tất cả lý do lên việc hắn bao che cho cháu mình mà ra.
Kha Bất Bại ngồi bên cạnh Liêu Đình Chiến. Nhìn cứ như hai trung niên bình thường chứ không phải là vệ thần cao cao tại thượng. Bộ dạng thất tha thất thiểu, thảm thương không nỡ nhìn. Khi dị tượng xảy ra, hai người nhìn lên trời cao, lại nhìn phương hướng tòa tháp trung tâm. Sau đó thì bốn mắt nhìn nhau rồi đồng loạt cười khổ.
Các tù nhân vệ thần khác cũng có biểu cảm không khác nhau nhiều. Trong mắt đa phần là ngạc nhiên, rồi chuyển sang kính sợ, cuối cùng là bất lực cùng cam chịu.
Chỉ có Hư Tử Linh là vẫn không hay biết gì. Nàng vẫn ở yên trong phòng, gần như không bước chân ra ngoài nửa bước. Đã hơn 2 tháng trôi quá, mặc dù nàng đã không còn ngồi yên một chỗ, nhưng biểu cảm của nàng vẫn rất là thờ thẫn.
Chỉ có bản thân nàng mới biết, đây hoàn toàn là đang đóng kịch. Nàng không muốn giao lưu thêm với Trần Minh Quân. Trước lúc tìm ra phương pháp trốn khỏi không gian châu thì nàng muốn giữ tình hình như thế này.
…
Trần Minh Quân vẫn giữ nguyên tư thế kỳ quái. Đại chu thiên cũng liên tục vận chuyển, kéo theo đó là chu thiên đặc biệt và chu thiên tinh thần.
Hiện tại, linh khí trong kinh mạch đã đầy được một nửa. Còn đang tiếp tục tăng lên với tốc độ rất nhanh. Nếu là chân khí thì có lẽ đã lấp đầy mấy trăm lần kinh mạch của hắn rồi.
Với tốc độ tu luyện này, nếu để tu sĩ khác trong vũ trụ biết, nhất định sẽ làm kinh sợ hàng loạt nền văn minh. Cho dù là tu sĩ có tốc độ tu luyện yêu nghiệt nhất từng được biết đến cũng không bằng một phần trăm so với Trần Minh Quân.
Không chỉ có linh khí đang gia tăng, linh hồn lực và tinh thần lực cũng không chịu thua kém.
Mặc dù tinh thần lực vẫn là loại 2 màu. Nhưng nhìn kỹ thì đã có chút biến chuyển, mờ hồ xuất hiện loại màu sắc thứ ba. Đồng thời, số lượng dự trữ cũng tăng lên gần 5% so với một ngày trước.
Đừng xem 5% này là ít. Nếu Trần Minh Quân dùng tịnh thần thuật, hắn sẽ mất mấy năm mới có thể tích trữ được lượng tương đương. Tuy nhiên, tốc độ tăng lên này vẫn thua kém so với khi hắn cắn nuốt và luyện hóa linh hồn lực của tồn tại thần bí kia.
Còn về phần linh hồn lực, loại lực lượng này Trần Minh Quân vẫn chưa thể điều động. Duy chỉ có tác dụng của nó lên ý thức thì rất rõ ràng. Mọi phương diện về cảm giác, giác quan đều tăng cấp lên. Linh hồn lực càng mạnh thì giác quan và cảm giác càng mạnh. Mạnh ở đây không phải nói về số lượng mà là chất lượng. Chất lượng thì phát huy còn số lượng sẽ duy trì.
Tất cả những chuyện này, Trần Minh Quân còn chưa có thời gian đi chú ý. Tinh thần của hắn hoàn toàn tập trung vào vận chuyển đại chu thiên cùng với việc quan sát chuyển biến của thân thể.
Một ngày tiếp theo
Với tốc độ tu luyện nhanh kinh người, lượng linh khí trong kinh mạch của Trần Minh Quân đã sắp đạt tới ngưỡng tối đa. Thần niệm cũng đã xuất hiện màu thứ 3 rõ ràng hơn, nhưng cũng chỉ là mờ ảo, chưa phải màu sắc chân thật.
Đúng lúc này, kinh mạch toàn thân của Trần Minh Quân phát ra một cảm giác trướng căng. Đây là dấu hiệu cho thấy dung tích của kinh mạch đã bị sử dụng toàn bộ.
Cùng lúc đó, tất cả chu thiên đều đồng loạt ngừng vận chuyển, bao gồm cả đại chu thiên do Trần Minh Quân điều khiển.
Trần Minh Quân cảm thấy toàn thân no đủ, sức lực tràn ngập. Thậm chí, còn xuất hiện một loại ảo giác, chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể phá núi lấp biển. Dĩ nhiên, ở trong không gian châu thì đúng là có thể. Nhưng nếu là ở bên ngoài, hắn có thể phá đá, còn núi thì quên đi.
Thời điểm này, Trần Minh Quân lại rơi vào lúng túng, không biết nên làm gì. Hắn muốn lần nữa đứng lên, nhưng bóng ma tâm lý làm cho hắn sợ. Sâu trong thâm tâm của hắn, hắn không muốn bản thân lại cảm thụ loại đau đớn kia một lần nữa.
Đúng lúc này, thần niệm của hắn nhìn thấy một điểm sáng nhỏ lóe lên trong thân thể. Ánh sáng này không quá nổi trội, thậm chí có thể nói là mờ nhạt đến không đáng kể.
Tuy nhiên, chính vì nó không quá sáng, không quá nổi trội, nên mới làm cho Trần Minh Quân kinh ngạc, không thể tin. Theo bản năng, hắn còn cho rằng thần niệm vừa bị ảo tưởng.
Lấp lánh
Lại một tia sáng nhỏ nữa lóe lên và vụt tắt. Lần này, thần niệm của hắn đã quan sát rất rõ.
“Đây là … không thể nào? Không thể nào? Nhất định là mình đã nhìn sai”
Trần Minh Quân tự nghĩ trong lòng. Thần thức tập trung cao độ, nhìn thật kỹ một vị trí, đó là vị trí huyệt của ba huyệt tam hoa trên đỉnh đầu.
Lấp lánh
Không phụ lòng Trần Minh Quân, khi ánh sáng ấy lóe lên lần nữa. Hắn đã có thể khẳng định, thần niệm của bản thân không có bị ảo giác.
Lúc này, một ý nghĩ lóe lên trong lòng Trần Minh Quân. Kéo theo ý nghĩ này phát sinh, một tia hy vọng cũng đồng thời ầm ầm bạo phát trong đầu.
“Đúng là nó rồi, đúng là nó rồi. Chẳng lẽ … ”
Trần Minh Quân thầm nghĩ trong lòng, rồi dùng tâm trạng kích động mà tiếp tục quan sát.