Hơn 30 phút sau, tại một vị trí cách khá xa nhà Trần Minh Quân. Hồng Thiên Bảo đang bỏ chạy thục mạng thì đột ngột dừng lại.
“Không đúng!”
Hắn xoay người, nhìn về đằng sau. Không có ai đuổi theo, cũng không có cảm giác nguy cơ ở trong lòng. Ánh mắt hắn liên tục xoay chuyển, như là đang suy nghĩ chuyện gì đó. Một lúc sau, ánh mắt hắn lóe sáng tinh quang.
Hồng Thiên Bảo lấy thiết bị liên lạc ra, rồi nhanh chóng gọi cho từng người trong đội của hắn. Sau khi xác nhận tất cả đều bình an vô sự. Hồng Thiên Bảo ra lệnh cho họ quay lại nhà Trần Minh Quân. Bản thân hắn cũng dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến đó.
Khi nãy, bởi vì quá sợ hãi, nên Hồng Thiên Bảo nhất thời mất bình tĩnh, không kịp suy xét nhiều thứ, chỉ biết cố gắng bỏ chạy để giữ mạng.
Tuy nhiên, lúc chạy được một khoảng thời gian thì hắn đã thấy có gì đó sai sai.
Không thể nào có chuyện cả một nhà đều là đại tông sư. Mà đối đầu với nhiều đại tông sư như thế làm sao có thể thoát thân cho được. Nếu chỉ có một đại tông sư thì còn có thể có cá lọt lưới. Đằng này, người nào cũng là đại tông sư, một người bắt lấy một người thì cơ hội để họ thoát khỏi ngôi nhà cũng không có, nói gì chạy xa như bây giờ.
Hồng Thiên Bảo là đội trưởng trong đội ngũ làm nhiệm vụ lần này. Sau khi nhận ra bản thân đã quá sợ hãi mà dẫn tới sai lầm. Hắn chỉ có thể cố gắng chạy trở lại nhanh nhất có thể.
Mặc dù hắn cũng chưa rõ về nguồn gốc quang tráo hộ thân của người nhà Trần Minh Quân. Nhưng mà Hồng Thiên Bảo có thể chắc chắn đó không phải cương khí hộ thể của đại tông sư.
Nói cách khác, mục tiêu mà họ muốn bắt đang nắm giữ một phương pháp phòng thủ cực kỳ giống cương khí hộ thể. Nếu Hồng gia có thể sở hữu phương pháp này, thực lực của cả gia tộc chắc chắn sẽ đề cao một mảng lớn.
Mà cái cương khí hộ thể đó cũng chỉ là một phần bí mật đã nhìn thấy mà thôi. Nói không chừng, cái gia đình này còn có nhiều bí mật động trời khác. Càng nghĩ, trong lòng Hồng Thiên Bảo càng nóng như lửa. Tốc độ của bước chân bị hưng phấn kích thích mà tăng nhanh không ít.
Một trận mưa to bất ngờ đổ xuống. Mật độ hạt mưa dày đặc, có thể nói là mưa nặng hạt nhất từ đầu năm đến nay. Từng bóng người lướt nhanh trong mưa. Không vì mưa to mà bị cản trở chút nào.
Rất nhanh, Hồng Thiên Bảo đã xuất hiện trước ngôi nhà của Trần Minh Quân. Từng tiếng sột soạt vang lên, những người khác cũng nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Hồng Thiên Bảo. Ánh mắt Hồng Thiên Bảo lóe lên vẻ quyết tâm. Bước chân vừa động là chạy thẳng vào bên trong.
Chưa tới một phút sau, Hồng Thiên Bảo bước ra cùng với đám người Hồng gia, vẻ mặt âm trầm đến cực hạn. Hắn không kìm được cơn giận mà gầm lên
“Khốn kiếp! Tản ra, tìm kiếm dấu vết cho ta”
Nghe vậy, đám người cũng không dám nói thêm điều gì. Cả bọn nhao nhao tản ra xung quanh, tìm kiếm dấu vết để lại.
Dưới cơn mưa như trút nước, đừng nói là dấu vết của đám người Trần Thăng. Cho dù là dấu vết di chuyển của chính bọn họ cũng đã bị nước cuốn trôi sạch sẽ. Thậm chí, bước chân vừa nhấc lên thì dấu vết đã ngay lập tức bị xóa mất.
Cả bọn chỉ có thể lắc đầu, quay lại bẩm báo với Hồng Thiên Bảo. Hồng Thiên Bảo không cam lòng. Con mồi đã ở trong tay vậy mà hắn lại vứt bỏ. Sau một lúc suy nghĩ, ánh mắt hắn lóe lên, quay đầu nhìn về hướng Thiên Cấm Sơn.
Hắn còn nhớ, trong thời gian theo dõi người nhà Trần Minh Quân, đôi lúc sẽ thấy họ lên một khu vườn trên núi. Nghĩ vậy, Hồng Thiên Bảo liền ra lệnh.
“Chia nhau ra, mỗi người một hướng để truy tung. Chắc chắn họ chưa thể đi quá xa. Nếu phát hiện dị thường, không được hành động thiếu suy nghĩ, phải lập tức báo tin cho ta!”
Nghe xong, đám người hô tuân lệnh rồi lập tức tản ra. Bản thân Hồng Thiên Bảo thì đích thân chạy lên Thiên Cấm Sơn. Chỉ có hắn là biết vị trí cái vườn thuốc kia. Dĩ nhiên, thứ hắn không biết là, vườn thuốc đó cũng chỉ là ngụy trang.
Sau khi đám người Hồng Thiên Bảo rời đi. Xung quanh nhà Trần Minh Quân không còn bóng dáng nào. Phía trên không trung, cách mặt đất khoảng 100 mét. Thạch Sanh đạp không đứng đó, ánh mắt nhìn xuống ngôi nhà, rồi lại nhìn về phương hướng đám người Hồng gia.
Một lúc sau, thân ảnh Thạch Sanh biến mất. Cơn mưa xối xả cũng theo sự biến mất của Thạch Sanh mà bắt đầu tạnh dần và ngừng hẳn.
Trên đỉnh Thiên Cấm Sơn
Lúc Trần Thăng dẫn người nhà đi vào phạm vi trận pháp, Dương Trí Thần liền phát hiện ra. Hắn nhanh chóng đi ra tiếp đón và dẫn họ vào bên trong.
Khi họ biến mất vào không gian trận pháp, sau lưng đột ngột xuất hiện một trận mưa to. Cơn mưa chỉ kéo dài vài chục giây thì tạnh dần rồi cũng biến mất.
Bên trong khu an toàn, Dương Trí Thần nghe Trần Thăng kể lại chuyện dưới núi thì lập tức đi tăng cường sức mạnh trận pháp xung quanh, đề phòng bất trắc xảy ra.
Bởi vì nhân số đột ngột tăng lên. Nhà ở và trang thiết bị trên núi cũng chưa được xây dựng. Cho nên, họ chỉ có thể tụ tập chen chút cùng nhau bên trong một căn nhà nhỏ.
Bị Trần Thăng kéo ra ngoài truy hỏi, Dương Trí Thần cũng không thể nói dối tiếp. Hắn kể cho Trần Thăng nghe chuyện Trần Minh Quân đã m·ất t·ích bí ẩn. Mặc dù Dương Trí Thần khẳng định Trần Minh Quân không có bị ai bắt. Nhưng Trần Thăng vẫn không thể nào an tâm được.
Tuy nhiên, Trần Thăng vẫn thống nhất với Dương Trí Thần một chuyện. Sự việc liên quan tới Trần Minh Quân tuyệt đối không được kể cho người khác nghe, tránh để họ hoang mang lo lắng, nhất là mẹ của Trần Minh Quân.
Bên ngoài khu an toàn, không bao lâu sau, bóng dáng Hồng Thiên Bảo đã xuất hiện ở đằng xa.
Theo trí nhớ, Hồng Thiên Bảo cẩn thận đến gần vườn thuốc ngụy trang rồi bắt đầu tìm kiếm. Dù tìm kiếm rất kĩ nhưng vẫn không phát hiện dị thường gì. Thậm chí, một bóng người cũng không tìm thấy. Một chút dấu vết sinh hoạt cũng không có. Tất cả đều đã bị cơn mưa quỷ quái vừa rồi xóa sạch sẽ.
Hồng Thiên Bảo không cam tâm, bắt đầu mở rộng phạm vi tìm kiếm ra xung quanh. Khu vườn thật có ảo trận bảo vệ, khi Hồng Thiên Bảo tiếp xúc đến biên giới của ảo trận thì chỉ có thể vô thức đi vòng quanh bên ngoài.
Dương Trí Thần không muốn Hồng Thiên Bảo bị giam trong ảo trận. Hắn sợ Hồng Thiên Bảo tìm ra cách phá trận. Thành ra, hắn cố ý làm hiệu quả của biên giới ảo trận thành hiệu ứng bẻ cong ánh sáng và ý thức. Trừ phi đối phương nhắm mắt đi thẳng. Nếu không, ánh mắt và ý thức của đối phương sẽ tự lừa dối bản thân. Dù là đang bước vòng thì cũng nghĩ rằng mình đang đi thẳng.
Loay hoay tìm kiếm rất lâu mà không có được bất cứ thông tin gì hữu ích. Hồng Thiên Bảo bắt đầu ý thức được, vấn đề không đơn giản như hắn nghĩ.
Hồng Gia là một trong ba siêu cấp chân võ thế gia của Việt Quốc. Nói kiểu gì thì cũng phải có hiểu biết nhất định đối với trận pháp. Mặc dù không thể nói là tinh thông, nhưng biết đến sự tồn tại của trận pháp là chuyện chắc chắn.
Hồng Thiên Bảo suy đoán, người nhà Trần Minh Quân đang trốn vào bên trong một trận pháp tương tự như trận pháp che mắt ở tổ trạch của Hồng gia. Nếu đúng như thế, bản thân hắn sẽ không đủ trình độ tìm ra.
Còn địa điểm cụ thể, Hồng Thiên Bảo chỉ có thể phán đoán đại khái là ở xung quanh vườn thuốc này. Hắn cũng không hoàn toàn loại trừ khả năng địa điểm sẽ rơi vào khu dân cư dưới núi hoặc trên sườn núi. Tuy nhiên, khả năng rơi vào khu dân cư có xác suất quá thấp.
Cuối cùng, Hồng Thiên Bảo lấy thiết bị liên lạc ra, bắt đầu gọi cho người trong nhóm. Truyền đạt mệnh lệnh xong thì hắn lại tiếp tục gọi về Hồng gia.
Tại tổ trạch Hồng Gia
Bên trong một căn nhà chứa đầy màn hình theo dõi và thiết bị điện tử hiện đại.
Một người đàn ông trung niên đang ngồi trực trong căn nhà. Ánh mắt của hắn không lúc nào không nhìn chằm chằm lên từng màn hình giá·m s·át.
Reng Reng Reng
Tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi trong căn nhà. Người trung niên nghe thấy tiếng chuông thì đứng lên, đi đến vị trí đặt hơn chục chiếc điện thoại vệ tinh. Có thể nhìn thấy trong đó có một chiếc dán nhãn Hồng Thiên Bảo đang sáng đèn và đổ chuông.
Người này bình tĩnh cầm điện thoại lên nghe máy.
“Kính thưa Thiên Bảo đội trưởng! Tiểu nhân là nhân viên trực ban hôm nay, đã sẵn sàng nghe báo cáo!”
Trong điện thoại, Hồng Thiên Bảo nói liên tục hơn một phút mới xong. Lúc này, người đàn ông trung niên mới đáp
“Tiểu nhân đã rõ! Tiểu nhân sẽ đi báo cáo ngay! ”
Người này nói xong thì cúp máy, đi ra ngoài cửa gọi một người khác đến thay hắn quan sát các màn hình. Bản thân hắn thì lấy một chiếc xe điện chạy thẳng vào bên trong khu nội trạch.
Khoảng 30 phút sau, tại vườn thuốc ngụy trang trên Thiên Cấm Sơn. Toàn bộ nhân thủ trong nhóm của Hồng Thiên Bảo đã tập trung đầy đủ.
Điện thoại vệ tinh của Hồng Thiên Bảo rung lên, báo hiệu có cuộc gọi từ tổ trạch. Hồng Thiên Bảo bấm nút máy nghe. Một lúc sau, hắn ra lệnh cho mọi người.
“Chia nhau ra giá·m s·át khu vực này 24/24! Gia tộc đã cử Hồng Minh trưởng lão cùng với Hồng Cửu Thiên trưởng lão đến. Sẽ mất khoảng một ngày để đến đây. Từ giờ đến mai, tuyệt đối không được để bất cứ ai ra vào khu vực này!”