Thuận Thiên

Chương 216: Khí hải đầu tiên



Chương 216: Khí hải đầu tiên

Bên trong không gian châu.

Đã 6 năm trôi qua kể từ ngày Lạc Hồng Thần Quốc đóng cửa biên giới. So với trước kia, tình trạng hiện tại của Lạc Hồng Thần Quốc có thể nói là đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Dễ thấy nhất chính là hệ thống hạ tầng giao thông chằng chịt. Từ bất cứ thành trấn nào cũng có mấy chục đại lộ đi đến những thành trấn khác. Thậm chí, những thôn làng vắng vẻ cũng không bị bỏ rơi. Có thể nói, chỉ cần có xe là có thể đi tới mọi nơi trên thần quốc.

Trên những đại lộ này, vô số chủng loại ô tô khác nhau đang không ngừng di chuyển. Có phương tiện cá nhân, có phương tiện công cộng, cũng có phương tiện công ích.

Số lượng ô tô đang lưu hành cũng đã khá lớn. Nhưng không có bất cứ tác động xấu nào tới môi trường sống. Từ đó, hoàn cảnh tu luyện cũng không vì hiện đại hóa mà trở nên xấu đi.

Song song với hệ thống đại lộ còn có hệ thống đường sắt cao tốc. Tuy chỉ đi qua những thành trấn lớn và một số địa điểm quan trọng ngoài biên quan, nhưng cũng đóng góp không nhỏ vào việc vận chuyển hàng hóa và di chuyển khoảng cách xa.

Sở dĩ vấn đề giao thông có thể phát triển nhanh như vậy là nhờ vào lực lượng của tu sĩ. So với sức người bình thường, một tu sĩ có thể làm được việc của hàng trăm người. Kể cả chưa đến trình độ tu sĩ thì cũng hơn người thường hàng chục lần.

Đó là chưa kể đến các tu sĩ cấp cao, mỗi một cá nhân có thể thay thế hàng ngàn người, lại còn có thể làm một số việc mà phải cần máy móc hiện đại mới làm được. Chẳng những thay thế mà còn có hiệu suất cao hơn.

Cái gì cần cẩu xây dựng, xe vận chuyển hạng nặng, máy móc đào xới, … tất cả đều không cần. Các tu sĩ cấp cao sử dụng khống vật thuật là dễ dàng vận chuyển vật liệu nặng đi khắp nơi, tốc độ đáp ứng cũng nhanh hơn. Khi dùng vào những việc như lắp ráp các bộ phận lớn thì lại càng linh hoạt hơn.

Dù phải đi làm việc như công nhân, nhưng không có tu sĩ nào cảm thấy không vui. Trái lại, họ chỉ hận tại sao số lượng công việc cần làm lại ít như vậy. Chỉ vài ba năm mà đã không còn gì để làm. Cái gì đại lộ, học viện, quân doanh, cả công trình ngoài biên ải, … chỉ cần khởi công là sẽ hoàn thành chóng vánh.

Những tu sĩ và gia tộc chọn cách rời đi thì vô cùng hối hận. Một phần trong số họ quay lại cần xin được hồi hương. Trải qua đồ đằng thần thượng sưu hồn, hơn một nửa trong số này được phép hồi hương, nhưng đãi ngộ sẽ bị hạ thấp hơn người khác một nửa.



Những kẻ có m·ưu đ·ồ hoặc làm nhiệm vụ gián điệp sẽ không bị thần tượng s·át h·ại nhưng sẽ không được đi qua biên giới.

Bên cạnh đó, Học Viện Lạc Hồng cũng đã phát huy ra tác dụng to lớn của mình. Toàn bộ công dân của Thần Quốc đều đã được phổ cập đầy đủ, tối thiểu là biết viết biết đọc. Nếu còn có ai chưa biết chữ, cũng chỉ có những ông lão bà lão đã lớn tuổi mà thôi. Học viên cấp tiểu học không nhất thiết phải là trẻ em, chỉ cần đủ tuổi và chưa từng đi học là có thể học.

Những ai hoàn thành cấp tiểu học mà có tuổi quá lớn thì được miễn bắt buộc học trung học và phổ thông. Nhưng phần lớn họ đều chọn học tiếp. Vì vậy mà danh hiệu tú tài trở thành tiêu chuẩn của xã hội. Người không có danh hiệu tú tài sẽ rất khó làm việc.

Đã học hết phổ thông thì không ai chọn bỏ qua con đường pháp tu. Dù còn trẻ hay đã lớn tuổi, đều sẽ chọn thử thách học pháp tu.

Bởi vì, không ai không muốn đi lên con đường tu luyện. Trước kia không phải họ không muốn mà là không có cơ hội tiếp cận.

Ngày trước, không phải ai cũng có điều kiện tu luyện. Phần lớn mọi người đều phải chật vật lo cái ăn cái mặc hàng ngày, hơi sức đâu nghĩ tới vấn đề tu luyện. Còn người giàu muốn tu luyện cũng phải có phương pháp tu luyện. Không có ai có lòng tốt dạy mình tu luyện mà không có lý do.

Hiện tại, mọi vấn đề có yếu tố bên ngoài đều đã không còn. Ở Học Viện Lạc Hồng, học viên chỉ cần một lòng một dạ hoàn thành mục tiêu mà học viện đưa ra. Tất cả vấn đề khác đều do học viện phụ trách. Cho nên, với điều kiện như vậy mà không thể trở thành tu sĩ thì chỉ có một lý do. Đó là do năng lực của học viên không đủ.

Trải qua 6 năm tích góp, Học Viện Lạc Hồng đã có hơn 300 ngàn học viên đang theo học pháp tu. Mỗi năm sẽ tăng thêm khoảng 20 ngàn đến 40 ngàn học viên.

Với nguồn tài nguyên tu luyện tốt nhất. Các học viên được giao nhiệm vụ trong vòng một năm phải nhập môn Khí Cảm. Trong 10 năm phải mở được Khí Hải đầu tiên, trở thành tu sĩ chính thức.

Trong số học viên đang theo học pháp tu, có khoảng 50 ngàn người đã có nền tảng tu luyện từ trước. Sau khi tiếp thu chương trình giáo dục pháp tu của Học Viện Lạc Hồng, mỗi một người đều như được tiếp thêm động cơ công suất mạnh, tiến triển trong tu luyện có thể nói là như ngồi trên t·ên l·ửa.



Trần Minh Quân đã đặt tên cho chương trình pháp tu này là Minh Quân Tiên Pháp, chính là phương pháp tu luyện đã được hắn chỉnh lý lại theo tình trạng của hắn.

Về phần Lạc Hồng Quân, sau khi chuyển sang chế độ mới thì số lượng quân đã bị giảm mạnh. Quân lính phàm nhân trước kia đều được giải ngũ trở về đi học. Nếu đã biết chữ thì ở lại trong quân tiếp nhận chương trình giáo dục pháp tu cho quân lính.

Các tu sĩ đến khai báo nhập ngũ theo luật nghĩa vụ quân sự bắt buộc sẽ được tiếp nhận huấn luyện quân luật. Sau một năm huấn luyện, căn cứ theo tu vi từng người mà sẽ được giữ chức vụ tương ứng trong quân.

Do là thời bình, chưa có chế độ liên quan đến công trạng. Tạm thời xem tu vi làm cơ sở duy nhất để sắp xếp và phân chia cấp bậc như đã định từ trước.

Chính vì lẽ đó mà trong quân xuất hiện tình cảnh tranh người rất ác liệt. Do quân số quá ít, các tiểu đội gần như đều không đủ quân số. Thậm chí còn có tiểu đội chỉ có đội trưởng.

Mỗi khi đến các kỳ sát hạch là đều sẽ diễn ra cảnh tranh giành nhân số. Quân luật cũng không cấm cản, chỉ cần không gây ra cảnh náo loạn là đều sẽ được chấp nhận.

Với chế độ đãi ngộ như trong mơ. Người nhập ngũ đều một lòng một dạ cố gắng để được ở lại. Quân lính đã vượt qua sát hạch cũng nỗ lực mỗi ngày để tu luyện và nâng cao trình độ chiến đấu.

Có thể nói, kinh tế và sức mạnh là hai vấn đề nồng cốt nhất của một quốc gia. Hiện tại, hai vấn đề nồng cốt đó đang hình thành và phát triển rất tốt. Trải qua thêm một đoạn thời gian thì sẽ hoàn thiện và bền vững.

Thấy trước tất cả những vấn đề này, nên Trần Minh Quân mới đặt ra thời hạn 30 năm cho Thần Quốc phát triển.



Trong 6 năm qua, Trần Minh Quân đã bỏ qua ý muốn phá kỷ lục về thời gian khai mở khí hải nhanh nhất của Kình Thiên Đại Đế.

Tuy nhiên, kết quả cuối cùng vẫn không làm hắn thất vọng. Một tháng trước, hắn đã thành công khai mở khí hải đầu tiên tại Ấn Đường.



Hắn dùng 6 năm là thành công, chỉ hơn Kình Thiên Đại Đế có 2 năm. Kình Thiên Đại Đế dùng 2 vũ niên, hắn dùng tới 3 vũ niên.

Nghe thì có vẻ không chênh lệch quá nhiều. Nhưng chỉ có bản thân Trần Minh Quân là hiểu rõ một vấn đề. Trong 6 năm này, số lượng linh khí mà hắn đã tiêu hao lớn hơn người khác gấp 10 lần là ít. Nói cách khác, nếu không phải do tốc độ tu luyện linh khí của hắn quá nhanh, tổng thời gian mà hắn phải dùng để mở ra khí hải đầu tiên sẽ không ít hơn 60 năm.

Sau khi mở ra khí hải, Trần Minh Quân tiếp tục dùng thêm một tháng để lấp đầy khí hải. Chuyện này cũng làm Trần Minh Quân giật mình không ít. Theo hắn hiểu biết từ kiến thức của Hư Tôn Giả, khí hải của từng người sẽ có độ lớn nhỏ không giống nhau.

Thậm chí, khí hải của các đại huyệt khác nhau cũng sẽ có kích thước khác nhau. Nhưng không có cái nào có độ lớn như cái khí hải đầu tiên của hắn.

Thông thường, khí hải của một tu sĩ sẽ có kích thước đủ để chứa lượng linh khí gấp 3 lần tới 10 lần sức chứa của toàn bộ kinh mạch.

Sức chứa phổ biến nhất là gấp 5 lần. Những tu sĩ kém hơn thì chỉ được 3 lần hoặc 4 lần. Chỉ có những thiên tài mới mở ra khí hải có sức chứa hơn 5 lần sức chứa của toàn bộ kinh mạch. Còn về gấp 10 lần, đó chính là đếm trên đầu ngón tay.

Hiện tại, Trần Minh Quân dùng chưa tới một ngày là có thể lấp đầy toàn bộ kinh mạch. Như vậy, tính ra thì hắn đã nạp vào khí hải số lượng linh khí bằng 15 lần sức chứa toàn bộ kinh mạch.

Từ đó mà suy ra, nếu so sánh với tu sĩ thông thường. Số lượng linh khí dự trữ của hắn sẽ không thua kém người mở ra 3 khí hải.

Số lượng linh khí dự trữ nhiều hơn cũng đồng nghĩa với sức chiến đấu dẻo dai hơn. Ở cấp độ linh sĩ dưới ngũ tinh, đấu pháp đa phần là tiêu hao chiến. Có thể nói ai hết linh khí trước là người đó c·hết. Dĩ nhiên, kỹ xảo trong chiến đấu cũng sẽ ảnh hưởng tới kết quả, nhưng không thể xem nhẹ lợi thế của khí hải lớn hơn.

Hiện tại, với lượng linh khí dự trữ gấp 15 lần sức chứa của kinh mạch. Trần Minh Quân đã có thể thoải mái thi triển rất nhiều pháp kỹ.

Một số pháp kỹ chỉ cần biết phương pháp là có thể thi triển được ngay. Trong đó, có những pháp kỹ phổ biến trong giới tu sĩ như là Khống Vật Thuật, Linh Hỏa Thuật, Tị Thủy Thuật, Ngưng Thủy Thuật, … Những pháp kỹ này gần như không có tác dụng trong chiến đấu. Nhưng lại có nhiều tác dụng trong sinh hoạt hàng ngày. Tuy nhiên, nếu đem đối phó với phàm nhân thì lại là chuyện khác.

Số pháp kỹ phức tạp, có hỗ trợ trong chiến đấu và phòng thủ thì phải luyện tập để thành thạo. Đã có kinh nghiệm từ Hư Tôn Giả, Trần Minh Quân sẽ không gặp vấn đề đi sai đường trong luyện tập pháp kỹ. Cho nên, chuyện thành thạo chỉ là vấn đề thời gian.