Dương Trí Thần lo lắng trong lòng, không biết tiếp tục bị động chờ đợi. Ánh mắt nhìn về phía Hồng Kim Tinh, trong đầu đắn đo suy nghĩ. Cuối cùng, Dương Trí Thần vẫn cắn răng quyết định. Hắn gọi Hồng Kim Tinh đến gần vị trí của hắn, rồi cũng di chuyển về phía Hồng Kim Tinh.
Khi hai người gặp nhau, vừa vặn là trung tâm giữa khu vực do hai bên phụ trách. Hồng Kim Tinh vừa chú tâm quan sát khu vực trận pháp của mình, vừa cung kính hướng Dương Trí Thần hỏi
“Dương Thiên Sư, không biết ngài có chuyện gì cần phân phó?”
Dương Trí Thần nghiêm mặt nói
“Hồng Kim Tinh, liệu tôi có thể tin tưởng anh hay không?”
Hồng Kim Tinh nghe hỏi thì ngớ người ra, không hiểu vì sao Dương Trí Thần lại có vẻ nghiêm trọng như vậy. Nhưng hắn vẫn nghiêm túc đáp lời
“Dương Thiên Sư, tôi không biết vì sao ngài hỏi tôi như vậy. Nhưng tôi có thể nói với ngài, Hồng Kim Tinh tôi không dám tự nhận là người tốt lành gì, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không làm những chuyện tiểu nhân bỉ ổi. Nếu tôi không muốn thì tôi thẳng mặt nói ra, cũng sẽ thẳng mặt đối đầu. Chuyện của tôi ở gia tộc, chắc ngài cũng đã được ông chủ kể lại rồi. Hiện tại, Hồng Kim Tinh tôi đã không còn là người của Hồng Gia. Hơn nữa, ông chủ có ơn tái tạo bản lĩnh đàn ông đối với tôi, tính mạng tương lai của tôi cũng phụ thuộc vào ông chủ, làm sao tôi dám có ý nghĩ làm chuyện gì có hại cho ông chủ?”
Nghe như vậy, Dương Trí Thần cũng không tiếp tục xoắn xuýt nữa. Liền nghiêm nghị nói
“Được rồi, tôi tin tưởng anh. Tôi cần phải chuẩn bị phương án cao cấp hơn để phòng thủ. Tôi cần anh phụ trách hai khu vực của tôi và của anh trong vài ngày. Anh có thể làm nổi không?”
Hồng Kim Tinh nghe xong thì nhìn thoáng qua cả 2 khu, trong lòng hơi ước tính năng lực của bản thân. Một lúc sau, hắn đáp
“Dương Thiên Sư, bao quát cả hai khu vực thì có hơi rộng. Nếu tôi đang ở rìa bên kia mà có sự cố ở rìa bên này thì sẽ dẫn tới một chút chậm trễ. Không biết là chút chậm trễ đó sẽ ảnh hưởng lớn hay không?”
Dương Trí Thần trầm ngâm hỏi
“Chút chậm trễ đó là bao lâu?”
Hồng Kim Tinh nhẩm tính trong lòng rồi đáp
“Nếu tôi dùng hết sức lực, cộng với thân pháp, thì cũng phải hơn 5 giây mới có thể từ rìa bên này chạy qua rìa bên kia”
Dương trí Thần nghe xong thì im lặng một hồi, bắt đầu nhớ lại tình huống mấy ngày trôi qua. Sau cùng, hắn vẫn quyết tâm, rồi nói
“Đó chỉ là trường hợp xấu nhất thôi. Mấy ngày qua, xác suất xảy ra 2 chỗ như vậy gần như không có. Nếu thực sự có xảy ra, thì chỉ cần tu bổ trong vòng 10 giây đảo lại là sẽ không có nguy cơ quá lớn. Trường hợp xấu nhất, anh có thể kích hoạt thẻ bài này để báo tin cho tôi biết”
Nói xong, Dương Trí Thần lấy ra một cái thẻ bài đưa cho Hồng Kim Tinh. Thẻ bài này bị ngắt đoạn ở giữa, lại dính liền với nhau. Chỉ cần dùng lực đè xuống là chúng sẽ nối lại thành một thể hoàn chỉnh. Thiên văn ở trên thẻ bài cũng sẽ hình thành và tự động kích hoạt.
Loại thẻ bài này thường dùng để báo tin tầm xa. Gồm có một cái thẻ cái và nhiều thẻ con. Số lượng thẻ con phụ thuộc vào thiết kế của thẻ cái.
Chỉ cần trận văn của thẻ con được kích hoạt, thẻ cái sẽ cảm ứng được và sẽ báo động. Tuy chỉ có tác dụng báo động đơn giản, không thể truyền tin, nhưng chỉ cần ước định từ trước thì có rất nhiều công dụng thực tiễn. Những người khác cũng đã được phát cho một cái thẻ con. Chỉ có duy nhất một mình Hồng Kim Tinh là chưa có.
Sở dĩ Dương Trí Thần sử dụng phương pháp này, là vì khu vực bên trong vườn thuốc đã bị c·ách l·y hoàn toàn. Tất cả các loại sóng điện thoại, sóng radio và cả sóng âm đều sẽ không thể xuyên qua trận pháp.
Bàn giao xong cho Hồng Kim Tinh, Dương Trí Thần lập tức trở về nơi nghiên cứu thiên văn. Mục tiêu đầu tiên của hắn là nhanh chóng vẽ thêm trận bài, nhầm có thể tiếp tục bổ sung cho quá trình phòng thủ. Mục tiêu thứ hai là nâng cấp trận bài lên cấp 2.
Dương Trí Thần đã có thể vẽ được trận văn cấp 2, nhưng tốc độ còn rất chậm, cũng không phải lần nào cũng thành công. Giờ đang có tình thế nguy cấp như thế này, Dương Trí Thần quyết định nỗ lực gấp đôi, thậm chí là gấp ba gấp bốn để làm.
Hắn cũng không cho rằng bản thân có thể hoàn thành trong thời gian ngắn. Nhưng mà, chỉ cần có thể tiếp tục duy trì phòng thủ, kéo dài thời gian, thì sớm hay muộn hắn cũng có thể nâng cấp một vòng trận pháp lên cấp 2.
Lúc đó, chắc chắn tốc độ phá trận sẽ chậm lại, thậm chí là ngừng hẳn.
Thật ra, nếu Dương Trí Thần bố trí một trận pháp có tính công kích hoặc phản công kích. Thì việc phòng thủ cũng sẽ không khó khăn như vậy. Có thể nói, phản công chính là cách phòng thủ tốt nhất.
Đáng tiếc, Trần Minh Quân không có giao cho Dương Trí Thần các loại trận phương về phương diện công kích. Đơn giản là vì suy nghĩ quá đơn giản. Hoặc là nói hắn quá xem thường thế giới chân võ sư.
Đúng là hắn có nghĩ tới chuyện nguy hiểm cho gia đình. Nhưng theo bản năng thì hắn chỉ nghĩ đến chuyện né tránh hoặc phòng thủ. Việc Trần Minh Quân chuẩn bị cho kế hoạch ẩn thế, rồi tiến hành xây dựng tổ hợp kiến trúc trên Thiên Cấm Sơn đã thể hiện rõ ý né tránh của hắn.
Một phần nguyên nhân khác cũng là vì sợ gây tổn thương đến người vô tội. Nên nhớ, trước khi biết đến tu luyện, thế giới này vẫn là thế giới phàm tục. Đại đa số mọi người đều là người phàm. Nếu họ vô tình tiếp cận trận pháp và bị t·ấn c·ông m·ất m·ạng, như thế không phải là quá vô tình, quá nhẫn tâm độc ác hay sao?
Cho nên, theo bản năng, khi Trần Minh Quân giao trận phương cho Dương Trí Thần, hắn chỉ giao những loại không có tính công kích. Có thể nói, đó là sai lầm lớn nhất của Trần Minh Quân.
Sai lầm này không phải vì hắn suy nghĩ quá nhiều, mà là hắn quá xem thường bản lĩnh của một Thiên Văn Sư. Chỉ cần bố trí hợp lý và kiểm soát chặt chẽ. Dù cho là trận pháp công kích thì cũng không phải lúc nào cũng sẽ công kích.
Trong lúc Dương Trí Thần vừa tranh thủ vẽ thêm trận bài để bổ sung tiêu hao, vừa cố gắng vẽ trận bài cấp 2. Thì ở bên ngoài, Hồng Minh và Hồng Cửu Thiên đã bắt đầu mất kiên nhẫn, cũng có chút mỏi mệt.
Hồng Cửu Thiên dùng thần thức truyền âm nói chuyện với Hồng Minh
“Hồng Minh, ông còn dám nói kế hoạch của ông là hoàn hảo nữa không? Đã hơn nửa tháng rồi, đầu óc của tôi cũng sắp trụ không nổi rồi. Giờ thì phải làm sao đây hả?”
Hồng Minh cũng rất bất đắc dĩ. Trước đây, Hồng Gia cũng từng làm chuyện này nhiều lần rồi. Không phải ông ta chưa từng dùng cách này để công phá trận pháp bảo vệ tại đại bản doanh của kẻ thù. Gần như lần nào cũng đều thành công. Thời gian dài nhất cũng không quá 2 ngày.
Vậy mà bây giờ, hợp lực của hai người nhưng không cách nào công phá trận pháp tại một nơi không có danh tiếng gì. Không cần Hồng Cửu Thiên nói, chính ông ta cũng cảm thấy rất khó chịu.
Kéo dài thời gian như vậy, không chỉ tiêu hao linh lực, còn sẽ tiêu hao tinh thần. Hiện tại, bản thân Hồng Minh cũng đã cảm thấy vô cùng mỏi mệt. Dù cho là tu sĩ đã khai mở khí hải thì cũng không phải là không cần ngủ nghỉ. Họ có thể dùng linh lực để duy trì sự sống, không cần ăn uống. Nhưng tinh thần bị tiêu hao thì vẫn phải bù đắp.
Tinh thần của tu sĩ đã khai mở khí hải thì tất nhiên sẽ cao hơn người thường rất nhiều. Nhưng cao thì cũng có giới hạn, cứ tiêu hao liên tục thì sẽ có lúc bị bào mòn tận đáy thôi.
Nghe Hồng Cửu Thiên càu nhàu, Hồng Minh truyền âm đáp lại
“Tôi cũng đâu có ngờ là trận pháp này sẽ cường đại như vậy. Nhưng mà, trận pháp càng cường đại thì những thứ ở bên trong sẽ càng có giá trị. Cho nên, chúng ta cứ cố gắng duy trì phá trận. Tôi đã thông báo cho tộc trưởng từ mấy ngày trước rồi. Tin rằng gia tộc sẽ có hành động nhanh thôi.”
Hồng Cửu Thiên nghe vậy thì cũng sáng mắt lên. Hồng Minh nói không sai, trận pháp cường đại thì nói rõ thứ bên trong càng có giá trị. Hơn nữa, cho tới bây giờ vẫn không gặp phải t·ấn c·ông. Họ càng tin tưởng đối phương chỉ có khả năng phòng thủ.
Chỉ cần có thể vượt qua phòng thủ của đối phương, mọi thứ bên trong, bao gồm cả trận pháp phòng thủ này đều sẽ thuộc về Hồng Gia.
Thế là Hồng Cửu Thiên không nói gì thêm. Vực dậy tinh thần, tiếp tục điều khiển Pháp Khí t·ấn c·ông trận pháp.
Đúng lúc đó, Hồng Minh đột ngột dừng công kích. Sau một lúc loay hoay với thiết bị truyền tin. Ông ta liền mừng rỡ thông báo cho Hồng Cửu Thiên
“Lão Thiên, chúng ta không cần công kích nữa. Dưỡng sức nghỉ ngơi đi. Tộc trưởng đã có quyết định. Không bao lâu nữa, Cửu Long Đỉnh sẽ được mang tới đây.”