Sau khi Hồng Minh và Hồng Cửu Thiên ngừng công kích. Dao động bất ổn của trận pháp cũng yếu dần rồi biến mất. Không bao lâu sau thì ổn định hoàn toàn.
Theo đó, những người làm nhiệm vụ phòng thủ cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Tuy nhiên, họ cũng không lờ là cảnh giác, vẫn một mực tập trung vào công việc của mình. Cho đến khi hơn một giờ trôi qua, Trần Thăng liền quyết định đi báo cho Dương Trí Thần biết.
Lúc Trần Thăng đến, Dương Trí Thần không chờ Trần Thăng nói gì mà đã nói trước rằng hắn đã biết tình hình bên ngoài. Trần Thăng nghe vậy thì liền trở lại vị trí, đề phòng có biến cố.
Thật ra, ngay khi trận pháp trở về trạng thái ổn định thì Dương Trí Thần đã biết. Trận pháp là do hắn bố trí, bản thân hắn cũng nắm giữ quyền khống chế trận pháp. Làm sao có thể không biết sự thay đổi của nó.
Nhưng mà, thay vì vui mừng, Dương Trí Thần lại càng thêm lo lắng. Trong lòng sinh ra dự cảm xấu ngày càng mãnh liệt.
Dương Trí Thần suy nghĩ, người bên ngoài không tiếp tục t·ấn c·ông, chỉ có thể có 2 nguyên nhân.
Một là, họ đã cạn kiệt sức lực, cần nghỉ ngơi hồi sức. Nhưng tỷ lệ này rất thấp, khả năng là không cao. Nếu là hắn, hắn sẽ chia nhau ra nghỉ ngơi, không thể gián đoạn t·ấn c·ông. Bởi vì gián đoạn t·ấn c·ông thì bên trong sẽ có cơ hội khôi phục. Vấn đề đơn giản như vậy thì không thể có chuyện người ta không nghĩ ra.
Nguyên nhân thứ hai, cũng là nguyên nhân mà Dương Trí Thần không muốn thành sự thật. Rất có thể đối phương đã có cách phá trận và đang xúc tích lực lượng hoặc đang chuẩn bị cho cách đó.
Nếu đúng là nguyên nhân thứ hai thì đám người họ gặp nguy cơ tới nơi rồi!
Càng nghĩ, Dương Trí Thần càng cảm thấy trái tim như dâng lên tới cổ họng, trong lòng nóng như lửa đốt. Ánh mắt hắn tỏ vẻ quyết đoán, dừng công việc chế tạo trận bài cấp 1. Thay vào đó, hắn bắt đầu liều mạng để chế tạo trận bài cấp 2.
Dương Trí Thần chỉ là Thiên Văn Sư cấp 1. Hắn có thể từ từ vẽ thiên văn cấp 2, nhưng sẽ gặp khó khăn và cần thời gian thích nghi cùng với tiến bộ. Lúc quá mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi để khôi phục. Đó là quá trình tiến bộ từng bước, không thể quá vội vàng.
Nhưng mà, nếu cố gắng vượt quá giới hạn, rất có thể làm tổn thương tới linh hồn. Nhẹ thì hôn mê b·ất t·ỉnh, cần bồi dưỡng thời gian dài để khôi phục. Nặng thì có thể biến thành ngu ngốc, thậm chí là sống thực vật suốt đời.
Chính vì lẽ đó, hành vi dùng toàn lực vẽ thiên văn cấp 2 của Dương Trí Thần chẳng khác nào đem sinh mạng ra đánh cược. Một là nhất cử đột phá, bước vào trình độ Thiên Văn Sư cấp 2. Nếu không thành … Dương Trí Thần cũng không dám nghĩ đến. Tất cả đành giao phó cho vận mệnh.
…
Nửa ngày sau
Một đạo độn quang hạ xuống mặt đất, cách Thiên Cấm Sơn khoảng vài chục km. Nơi đó là một vùng đất trống, xung quanh có rất nhiều người phàm. Nhưng không có một ai nhìn thấy đạo độn quang này.
Từ bên trong độn quang, có thể nhìn thấy một người trung niên. Trên thân người này khoác một bộ đạo bào màu xanh nhạt theo chuẩn đạo gia.
Tay trái cầm phất trần, cán phất trần đen như mực, lông màu vàng kim, phản xạ ánh sáng lấp lánh. Tay phải nhấc một cái đỉnh ba chân, toàn thân màu xanh đồng. Kích thước của đỉnh cũng không quá to, chỉ to hơn đầu người trưởng thành một chút. Miệng đỉnh do chín cái đầu rồng hợp thành, nhìn sống động như thật, vô cùng tinh xảo.
Người trung niên này đưa mắt nhìn về Thiên Cấm Sơn, dưới chân liền động, thi triển một loại thân pháp, thân hình lướt nhanh trên mặt đất mà đi.
Người trung niên này tên là Hồng Thiên Đạo. Em ruột của tộc chủ Hồng Gia, Hồng Kim Lĩnh. Hồng Thiên Đạo là một người tu chân võ theo chuẩn đạo gia. Bản tính vô cùng cao ngạo, tự cho bản thân thanh cao, siêu phàm thoát tục, rất ít khi nói chuyện với người thường. Nhưng đối đãi với người có địa vị cao hơn hắn hoặc là chiến lực cao hơn hắn thì lại vô cùng khúm núm, hèn mọn.
Sau khi được Hồng Kim Lĩnh giao nhiệm vụ và ban cho Cửu Long Đỉnh. Hồng Thiên Đạo đã thi triển Phi Thân Thuật, không tiếc tiêu hao linh lực, một đường phi hành từ tổ trạch Hồng Gia đến đây.
Đáng tiếc, chỉ còn mấy chục km thì linh lực gần cạn kiệt. Hồng Thiên Đạo cũng không dám để cho linh lực cạn kiệt hoàn toàn. Cho nên đành phải hạ xuống mặt đất, cắt đứt Phi Thần Thuật.
Đoạn đường còn lại, hắn chỉ có thể chạy nhanh bằng thân pháp. Mặc dù là vậy, Hồng Thiên Đạo cũng đã tiết kiệm được hơn một ngày đi đường.
Không bao lâu sau, Hồng Thiên Đạo đã chạy đến chân Thiên Cấm Sơn. Hắn dựa theo chỉ dẫn của Hồng Minh mà phóng thẳng lên núi. Rất nhanh, Hồng Thiên Đạo đã nhìn thấy đám người Hồng Minh.
Vừa nhìn thấy Hồng Thiên Đạo, đám người Hồng Gia xung quanh liền hành lễ
“Tham kiến đường chủ đại nhân!”
“Được rồi, đang làm gì thì tiếp tục làm đi”
Hồng Thiên Đạo khoát tay, nhàn nhạt đáp lời rồ nhanh chóng đi đến trước mặt Hồng Minh và Hồng Cửu Thiên
“Thiên Đạo tham kiến 2 vị trưởng lão!”
Dù là em trái tộc trưởng, tu vi cũng không kém hai người Hồng Minh. Nhưng Hồng Thiên Đạo chỉ giữ chức đường chủ Đạo Đường. Có nhiệm vụ chỉ dạy và đốc thúc tộc nhân tu luyện chân võ. Địa vị thấp hơn so với trưởng lão một bậc. Do đó, khi gặp trưởng lão thì phải hành lễ.
Không phải Hồng Thiên Đạo bị anh trai gò ép mà là do thực lực của Hồng Thiên Đạo không bằng. Hồng Gia chỉ có 5 ghế trưởng lão. Muốn lên vị trí trưởng lão thì phải có thực lực vượt qua một người trong số đó. Còn một cách khác chính là chiến thắng người cạnh tranh khi có một trưởng lão q·ua đ·ời.
Thấy Hồng Thiên Đạo hành lễ, Hồng Cửu Thiên lên tiếng trước
“Thiên Đạo đường chủ không cần quá câu nệ. Nhanh đưa Cửu Long Đỉnh qua đây!”
Hồng Minh cũng nói
“Đúng vậy, chuyện phá trận quan trọng hơn, không nên kéo dài thời gian thêm”
Hồng Thiên Đạo hô “vâng” một tiếng, bàn tay nâng Cửu Long Đỉnh đưa đến trước mặt Hồng Minh và Hồng Cửu Thiên. Nhìn thấy Cửu Long Đỉnh, ánh mắt Hồng Minh và Hồng Cửu Thiên đều lóe lên vẻ ước ao và kích động.
Nếu Trần Minh Quân ở đây, hắn liền có thể nhận ra, Cửu Long Đỉnh là một kiện pháp khí trung phẩm. Hơn nữa, phẩm chất có thể tiếp cận pháp khí thượng phẩm. Còn Tuyệt Sát của Hồng Minh chỉ là pháp khí hạ phẩm. Thanh Hắc Kim Song Phong Kiếm của Hồng Cửu Thiên cũng là pháp khí hạ phẩm.
Hơn thua chỉ có một phẩm giai, nhưng uy lực mạnh hơn không chỉ gấp chục lần. Chưa kể, phẩm giai của Cửu Long Đỉnh đã tiếp cận pháp khí thượng phẩm. Uy lực chênh lệch so với pháp khí trung phẩm bình thường lại gia tăng thêm không ít.
Mặc dù vô cùng khát khao, nhưng Hồng Minh và Hồng Cửu Thiên thu liễm tâm tình rất nhanh. Ánh mắt của cả hai lóe lên vẻ nghiêm nghị, cùng nhau phóng ra thần thức, dung nhập vào Cửu Long Đỉnh.
Kế tiếp, linh lực từ trong thân thể của Hồng Minh và Hồng Cửu Thiên ào ào tuôn ra như thác đổ. Cửu Long Đỉnh không hề khách khí, một mực cắn nuốt linh lực tràn ra, màu đồng xanh trên thân đỉnh cũng dần dần sáng lên.
Đến khi sắc mặt của Hồng Minh và Hồng Cửu Thiên bắt đầu chuyển sang trắng bệch thì Cửu Long Đỉnh mới dừng việc cắn nuốt linh lực.
Lúc này, Cửu Long Đỉnh bay lơ lửng trước mặt hai người, không ngừng phát tán ánh sáng màu xanh đồng ra xung quanh. Ánh sáng này nhìn vô cùng yêu dị và tràn ngập một loại khí tức vừa là sinh cơ cũng vừa là chí độc.
Hồng Minh và Hồng Cửu Thiên thở phào một hơi nhẹ nhõm. Họ dùng thần thức nội thị thân thể, phát hiện linh khí tích trữ trong khí hải chỉ còn lại không tới 5%. Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng cả hai cũng không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Nếu trước đó bọn họ tiêu hao nhiều hơn một chút. Nói không chừng bây giờ đã bị Cửu Long Đỉnh hút khô linh khí. Mặc dù sẽ không tạo ra ảnh hưởng gì quá lớn, nhưng sẽ vô lực như người thường một thời gian khá dài mới khôi phục được.
Sau khi tra xét thân thể, cảm thấy không có gì đáng lo. Hồng Minh và Hồng Cửu Thiên không tiếp tục trì hoãn. Họ cùng nhau bấm pháp quyết, hai tay kết thành ấn quyết hình ngôi sao rồi chạm lên Cửu Long Đỉnh. Mỗi người một mặt bên của đỉnh.
Lúc này, thần thức của Hồng Minh và Hồng Cửu Minh tràn vào trong đỉnh. Thông qua một loại pháp quyết, rồi thuận theo sự dẫn dắt của Cửu Long Đỉnh mà tạm thời hợp nhất với nhau.
Bình thường thì việc điều khiển pháp khí chỉ có thể do một người phụ trách. Nhưng Cửu Long Đỉnh là pháp khí trung phẩm, đã tiếp cận pháp khí cực phẩm. Cho dù là Hồng Minh hay Hồng Cửu Thiên, thì đều không có khả năng đáp ứng nhu cầu linh lực cho đỉnh.
Vì vậy, Hồng Gia đã nghiên cứu và phát minh ra bí pháp ngự đỉnh. Có thể hợp lực của 2 người để điều khiển Cửu Long Đỉnh.
Đầu tiên, linh lực cung cấp cho đỉnh sẽ do hai người cùng chịu. Mỗi người gánh một nửa áp lực thì sẽ không sợ bị hút khô.
Lúc này, Cửu Long Đỉnh đã đủ năng lượng. Nhưng vì linh lực không đồng nhất, dẫn tới hỗn tạp, không thể điều khiển đơn phương từ một trong hai người. Cho nên cần hợp nhất thần thức của cả hai. Việc này diễn trong đỉnh, và chỉ là tạm thời. Cũng không làm bại lộ bí mật của nhau với đối phương.
Từ đó, họ có thể tâm ý tương thông trong việc điều khiển Cửu Long Đỉnh. Nhưng vẫn có thể giữ được bí mật riêng tư.