Đọc xong lá thư, Trần Minh Quân vừa mừng vừa lo. Mừng vì nghe tin người nhà vẫn còn sống. Nhưng lại b·ị b·ắt sống, không biết họ có bị t·ra t·ấn gì hay không? Cũng không biết đám người Hồng Gia này có nói thật hay không?
Trần Minh Quân cố gắng lục lại trí nhớ. Khi còn ở trên đảo đấu giá, hắn đã nghe Chử Thế Bình nói qua về Hồng Gia. Đó là một trong ba siêu cấp chân võ thế gia ở Miền Nam. Hồng Gia không có tham dự buổi đấu giá ngày hôm đó. Nhưng chắc họ đã bị Liệu Thương Dịch mà Trần Minh Quân dùng tên Bảo Mệnh Dịch bán ra làm kinh động.
Nghe Chử Thế Bình nói, trong ba siêu cấp thế gia, Hồng Gia là bên làm việc thẳng tay nhất. Bọn họ thường chọn vũ lực để giải quyết vấn đề, nhất là vấn đề t·ranh c·hấp tài nguyên.
Trần Minh Quân đã từng sợ Liệu Thương Dịch sẽ bị để ý và so sánh với Bảo Mệnh Dịch. Thật không ngờ chuyện này đã thực sự xảy ra. Quan trọng là, Trần Minh Quân còn chưa biết thời gian hắn biết mất tới giờ là bao lâu rồi.
Quá nhiều chuyện trong đầu, làm Trần Minh Quân rối như tơ vò.
Tuy nhiên, trải nghiệm trong không gian thời gian dài mấy năm qua cũng không phải không có hiệu quả. Sau khi trải qua những phút rối tâm. Trần Minh Quân cũng kịp nhận thấy trạng thái của bản thân quá bất ổn. Trong trạng thái này, hắn sẽ dễ quên đi nhiều chi tiết và dễ suy nghĩ sai lầm.
Nghĩ vậy, Trần Minh Quân liền trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, cố gắng bình tâm tĩnh khí.
Hơn mười phút sau, Trần Minh Quân mở mắt ra. Phát hiện Hư Tử Linh đang nhìn mình chằm chằm, Trần Minh Quân không khỏi ngại ngùng nói
“Đã làm công chúa chê cười rồi!”
Hư Tử Linh mỉm cười đáp
“Tiểu tổ, có phải người nhà của ngài gặp chuyện gì đúng không?”
Hư Tử Linh không biết Tiếng Việt, dĩ nhiên là sẽ không đọc hiểu lá thư. Nhưng cô nàng cũng có thể đoán đại khái tình huống.
Hơn nữa, trong lúc Trần Minh Quân tĩnh tâm. Hư Tử Linh dùng thần thức dò xét xung quanh. Nàng vô tình phát hiện tu vi của Trần Minh Quân chỉ là Linh Đồ Nhất Trọng. Phát hiện ra chuyện đó, nàng chẳng những không sinh dị tâm mà còn tin tưởng những gì Trần Minh Quân nói hơn.
Theo nàng nghĩ, bây giờ đã không còn trong không gian châu. Nếu nàng ra tay, Trần Minh Quân chắc chắn chỉ có thể khoanh tay chịu trói.
Thật ra, chính bản thân nàng cũng không biết. Suy nghĩ của nàng đã bị Lạc Thần Thuật làm ảnh hưởng trong vô thanh vô tức. Trần Minh Quân cũng không phải thằng ngu. Hắn đâu có ngây thơ để Hư Tử Linh ra ngoài mà không có đề phòng gì.
Nếu nàng ta có chút dị tâm, vẫn suy nghĩ như trước, há chẳng phải hắn sẽ c·hết oan c·hết uổn hay sao. Kể cả khi Hư Tử Linh không g·iết hắn thì hắn cũng sẽ phải trả một cái giá nào đó.
Cho nên, để đề phòng chuyện ngoài ý muốn. Hắn đã thi triển thêm một lần Lạc Thần Thuật lên Hư Tử Linh. Nội dung đại khái là cưỡng ép nàng luôn suy nghĩ tích cực về hắn. Bản thân sẽ không tự chủ được mà tìm ra nhiều lý do để tin hắn. Và dĩ nhiên là sẽ không ra tay với hắn.
“Không sai! Người trên núi là bạn thân của ta. Còn người trong nhà này là cha mẹ và anh chị của ta.”
Hư Tử Linh nghe vậy thì trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác đồng cảm. Nàng không rành chuyện an ủi, mà cũng không biết an ủi cái gì. Thế là nàng hỏi sang chuyện lá thư
“Vậy Tiểu Tổ, có phải người nhà của ngài đã b·ị b·ắt. Đám người b·ắt c·óc cần một thứ từ ngài để chuộc người đúng không?”
Trần Minh Quân gật đầu, một lần nói rõ nội dung trong thư. Cũng giải thích về Bảo Mệnh Dịch cho Hư Tử Linh nghe.
Lúc này, Hư Tử Linh như nhớ ra gì đó rồi vội nói
“Tiểu Tổ, dựa theo tình trạng bạn thân của ngài. Chuyện b·ắt c·óc này có thể mới phát sinh chưa qua bao lâu. Nói không chừng vẫn còn người ở đây giá·m s·át ngôi nhà …”
Hư Tử Linh chỉ nói tới đây thì Trần Minh Quân đã đứng bậc người dậy. Thần niệm của hắn ầm ầm tràn ra, tạo thành hình dạng một cái rada, điên cuồng quét tất cả mọi thứ trong phạm vi hơn 50km xung quanh.
Chưa tới một giây sau, ánh mắt Trần Minh Quân lóe lên vẻ tức giận. Ánh mắt nhìn thẳng về phương hướng một khách sạn cách nhà hắn hơn 500 mét. Giống như có thể vượt qua khoảng cách xa xôi để nhìn thẳng vào một người, người nọ đang dùng ống nhòm nhìn về phía này qua cửa sổ. Trên tay còn đang cầm một thiết bị liên lạc, giống như đang truyền đi tin tức.
“Hừ!”
Trần Minh Quân hừ lạnh, thần niệm tập trung lại rồi ngưng tụ thành thực chất mà đè lên người kia.
Hồng Thiên Bảo cùng thuộc hạ được Hồng Minh giao nhiệm vụ ở lại giá·m s·át ngôi nhà. Ngay lúc vừa rồi, hắn nhìn thấy hai đạo độn quang ngang nhiên xuất hiện giữa trời rồi hạ xuống ngôi nhà.
Trong lòng Hồng Thiên Bảo chấn kinh. Một là nhìn thấy thực lực của Trần Minh Quân và Hư Tử Linh. Nên nhớ, có thể phi hành trên không, còn phát ra hào quang, đó chỉ là thể là cường giả Phi Thiên Sư.
Nhưng Hồng Thiên Bảo còn kinh sợ một chuyện khác. Trần Minh Quân và Hư Tử Linh dám ngang nhiên thi triển thuật pháp trước mắt vô số người phàm. Có thể nói là phạm vào cấm kỵ tuyệt đối của giới chân võ.
Nghe nói, bất cứ chỗ nào, bất cứ ai, chỉ cần dám thi triển pháp thuật trước mắt một lượng lớn người phàm, không bao lâu sau thì người luyện chân võ trong phạm vi xung quanh đều sẽ bị thanh lý sạch sẽ.
Hồng Gia là một siêu cấp thế gia chân võ thật, nhưng cũng phải một mực tuân thủ quy tắc này. Nghe nói, luật lệ này là do Thần Cung đưa ra. Hồng Thiên Bảo cũng chỉ biết có vậy, không biết nhiều hơn.
Nhưng mà, Hồng Thiên Bảo biết một vấn đề. Khi nhắc tới Thần Cung và các quy tắc của Thần Cung. Dù là lão tổ thần bí của Hồng Gia cũng kinh sợ vô cùng.
Trong lòng Hồng Thiên Bảo sinh ra dự cảm không lành. Nhưng hắn vẫn bình tĩnh lấy thiết bị liên lạc ra rồi báo cáo chuyện vừa rồi cho Hồng Minh.
Trong lúc đang báo cáo, thông qua ống nhòm, Hồng Thiên Bảo nhìn thấy ánh mắt Trần Minh Quân nhìn về phía mình. Ánh mắt đó vô cùng lạnh lùng, vô cùng lăng lệ, cứ như là đối phương đang đứng trước mặt mình vậy.
Hồng Thiên Bảo vội vàng thu lại tầm nhìn, định ra lệnh cho thuộc hạ rút lui.
Đột nhiên, Hồng Thiên Bảo cảm thấy từ trên đầu như có một bàn tay vô hình thò ra rồi đè hắn xuống sàn.
Hự một tiếng!
Răng rắc!
Lực đạo mạnh mẽ của cú đè làm cho xương cốt toàn thân của Hồng Thiên Bảo như vỡ vụn ra. Toàn thân truyền tới cảm giác đau nhức dữ dội. Kế tiếp, cự lực ép chặt xuống. Hồng Thiên Bảo há miệng phun ra một ngụm máu tươi rồi không thể cử động được nữa.
Thời gian 6 năm dài trong không gian, Trần Minh Quân không chỉ thành công mở ra khí hải. Hắn còn tiến cấp thần niệm lên cấp 3, cũng chính là thần niệm 3 màu.
Hơn nửa, số lượng tinh thần lực dự trữ trong không gian linh hồn cũng vô cùng dồi dào. Hắn mang theo Hư Tử Linh và bản thân ra ngoài cũng chỉ tiêu hao một gốc vô cùng nhỏ.
Thần niệm cấp 3 không chỉ mạnh hơn, thao tác ở cấp độ siêu vi cũng dễ dàng hơn. Đồng thời, sức mạnh vật lý của nó cũng gia tăng trên phạm vi lớn. Chỉ cần ngưng tụ lại, thần niệm có thể dễ dàng tạo ra lực năng hơn 500 ký. Nếu thao tác khéo léo, nhiều tầng thần niệm chồng lên nhau, lực lượng tạo ra cứ thế mà nhân lên.
Lúc này, đám thuộc hạ của Hồng Thiên Bảo mới kịp phản ứng. Tuy nhiên, bọn chúng còn chưa kịp làm gì thì cũng gặp tình cảnh tương tự.
Trần Minh Quân không khách sáo, cũng không quan tâm có thể làm kinh động thế tục hay không. Thần niệm hóa thành bàn tay vô hình, gắt gao bóp chặt đám người rồi kéo về.
Chỉ nghe những tiếng vun v·út vang lên, mấy cái bóng bay vèo vèo ra khỏi cửa sổ khách sạn và tiến thẳng về nhà Trần Minh Quân rồi rơi xuống trong sân.
Trần Minh Quân không có nói gì, trực tiếp phá nát kinh mạch của đám người, biến họ thành phàm nhân. Kế tiếp, hắn tiến hành sưu hồn đồng loạt.
Một lát sau, Trần Minh Quân thở ra một hơi. Tâm trạng lo lắng cũng vơi bớt không ít. Thông qua sưu hồn, hắn đã biết vị trí tổ trạch của Hồng Gia. Cũng biết thêm một số bí ẩn về Hồng Gia.
Trần Minh Quân cũng không ngờ. Với điều kiện khó khăn như trên Địa Cầu. Hồng Gia lại có thể có tới 5 người đã mở ra khí hải bằng linh khí. Bọn họ được gọi là Phi Thiên Sư. Còn về phần bao nhiêu khí hải, Trần Minh Quân cũng không tìm thấy thông tin. Nhưng hắn có thể chắc chắn không vượt qua Tam Tinh Linh Sĩ.
Bởi vì, trên Trái Đất bị hạn chế. Không cho phép người tu luyện vượt qua Tam Tinh Linh Sĩ. Lệnh cấm này xuất phát từ một tổ chức gọi là Thần Cung. Những thứ này đều là hiểu biết của Hồng Thiên Bảo.
Trần Minh Quân chợt nhớ tới Hồng Kim Tinh. Không biết địa vị của Hồng Kim Tinh trong Hồng Gia thế nào. Nhưng hắn chưa bao giờ nghe đối phương kể về Thần Cung.
Tuy nhiên, sau một lúc thì Trần Minh Quân lắc đâu
“Hình như mình cũng chưa từng hỏi !”
Sau khi đã nắm được mọi thông tin. Hắn đưa mắt nhìn đám người Hồng Thiên Bảo mà quát lạnh
“CÚT!”
Hồng Thiên Bảo cảm nhận kinh mạch toàn thân đã bị phế. Đang trong lúc sợ hãi c·ái c·hết thì nghe Trần Minh Quân hô cút. Trong lòng vừa mừng vừa sợ, vội vàng kéo lên thân mình đau đớn mà chạy đi. Những người khác cũng vậy, từng người từng người đi đứng không vững nhưng rất nhanh chạy khỏi sân nhà.