Trần Minh Quân không phải s·át n·hân cuồng ma. Đúng là hắn rất giận, rất phẫn nộ. Nhưng sinh ra và lớn lên trong xã hội văn minh, bị đạo đức và chuẩn mực xã hội ảnh hưởng sâu sắc.
Cho nên, khi sưu hồn đám người Hồng Thiên Bảo, Trần Minh Quân không nhìn thấy họ từng gây ra tội ác tày trời gì. Nhiều lắm cũng chỉ là những chuyện tranh đấu qua lại giữa người luyện chân võ với nhau. Hắn liền quyết định tha mạng cho chúng.
Còn về việc phế bỏ kinh mạch, xem như là cái giá mà chúng phải trả vì dám ra tay với người nhà của hắn.
Tuy nhiên, Trần Minh Quân lại có thêm một chuyện cần phải lo lắng.
Vừa rồi, bởi vì quá lo lắng, hắn đã thi triển Phi Thân Thuật mà không dùng thủ đoạn che mắt người thường. Từ hiểu biết của Hồng Thiên Bảo, Trần Minh Quân biết, mình đã vô tình đụng chạm tới điểm mấu chốt của Thiên Cung gì đó.
Lại kết hợp với những gì hắn từng đọc trên Hòn Khoai. Trần Minh Quân liền có suy đoán đại khái.
Có lẽ, trên Trái Đất tồn tại một thế lực khá mạnh. Thế lực này gọi là Thiên Cung. Thiên Cung muốn duy trì vị thế độc tôn của mình, nên hạn chế người khác phát triển. Chẳng những cấm cản tu sĩ vượt qua tam tinh linh sĩ, họ còn cấm cản phổ biến hiểu biết về tu luyện.
Loại hành vi kiểu này có thể nói là vô cùng hèn hạ. Trực tiếp làm cho toàn bộ hiểu biết về tu luyện trên Trái Đất chỉ tồn tại trong tiểu thuyết. Nhưng có lẽ vì thế mà khoa học kỹ thuật lại có cơ hội phát triển vượt trội.
Thử hình dung mà xem, nếu người ta biết có thể tu luyện thành thần, thành tiên. Ai sẽ đi nghiên cứu khoa học cơ chứ?
Tạm không nói những chuyện này. Trần Minh Quân cũng không phải là chủ nhân Trái Đất. Hắn lấy tư cách gì đi phán xét việc người ta làm là đúng hay sai.
Nhưng mà, Thiên Cung vì muốn bảo vệ bí mật về tu luyện mà lạm sát lung tung, chuyện như vậy thì Trần Minh Quân không thể chấp nhận được.
Hiện giờ, Trần Minh Quân sợ làm luyên lụy tới người tu luyện ở xung quanh Thiên Cấm Sơn. Nếu là người có hiểu biết về Thiên Cung thì còn có thể chạy đi trước khi Thiên Cung tới. Nhưng số người không hiểu biết về Thiên Cung thì chắc chắn sẽ phải c·hết.
Thần niệm của Trần Minh Quân lại tràn ra, liên tục quét đi quét lại trong bán kính 50km để tìm ra tất cả người tu luyện chân võ. Mỗi một người đều được Thần Niệm của hắn khóa chặt.
Sau một lúc công phu, Trần Minh Quân tìm được 129 người. Đại đa số đều đang ở giai đoạn thông mạch hoặc khai huyệt, cũng không thiếu người trẻ tuổi chỉ ở mức khí cảm hoặc khai mạch.
Chuyện này cũng làm cho Trần Minh Quân bất ngờ vô cùng. Không hiểu vì sao lại có nhiều người luyện chân võ ở xung quanh Thiên Cấm Sơn như vậy.
Đồng thời, hắn cũng nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc.
Điển hình nhất trong số đó là lão già tên Lý Văn Cung. Người này hắn gặp trên đảo đấu giá, chính là người đã thay hắn chặt tay thử thuốc, cũng là giám bảo sư của hội đấu giá.
Lần đó, vì Lý Văn Cung can đảm đứng ra thử thuốc mà nhận được một phen tạo hóa, cải biến thương tật toàn thân, khỏe ra như trẻ lại 10 tuổi.
Trần Minh Quân không ngờ lại gặp Lý Văn Cung tại đây. Hơn nữa, có vẻ như Lý Văn Cung sống trên Thiên Cấm Sơn. Đây không khỏi quá khéo đi.
Trong thần niệm của Trần Minh Quân, hắn thấy Lý Văn Cung đang nói chuyện với một nhóm người. Hắn cũng nhận ra 3 gương mặt trong số những người đó. Dù chỉ gặp thoáng qua, nhưng Trần Minh Quân có ấn tượng khá sâu với cô gái kia.
Lần đó, lúc hắn đi cáo treo xuống núi, hắn đã ở cùng cabin với họ. Cô gái kia vô cùng hoạt bát và tò mò, cứ làm cho cabin lắc lư không ngừng. Đối với hắn, chuyện đó đã qua một thời gian khá dài. Nhưng ở bên ngoài này thì chỉ là chuyện chưa tới nửa tháng.
Lần gặp mặt đó, Trần Minh Quân cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ xem họ là người bình thường. Giờ thấy họ đang nói chuyện với Lý Văn Cung, Trần Minh Quân liền biết. Có thể họ cũng là người tu luyện chân võ.
Trần Minh Quân suy đoán, có thể có lý do nào đó dẫn tới số lượng người luyện chân võ tập trung ở xung quanh Thiên Cấm Sơn.
Thế là, hắn dùng khả năng mô phỏng âm thanh. Bắt đầu lắng nghe cuộc nói chuyện của Lý Văn Cung và đám người này.
Một lúc sau, Trần Minh Quân mở miệng tự nói một mình
“Đạo Hội? Đó là cái gì?”
Thông qua cuộc nói chuyện, hắn đã hiểu đại khái tình hình. Đám người kia đang hỏi Lý Văn Cung về suất đi Đại Hội. Không chỉ có đám người này, có vẻ như những người tu luyện chân võ khác ở xung quanh cũng có cùng mục đích.
Trần Minh Quân dò tìm người luyện chân võ là để cảnh báo cho họ biết có nguy hiểm, yêu cầu họ rời khỏi phạm vi xung quanh Thiên Cấm Sơn. Khi nhìn thấy có quá nhiều người, sự việc bất thường, nên hắn có chút lo lắng. Giờ đã hiểu rõ, hắn không suy nghĩ nhiều.
Lúc này, Trần Minh Quân thu gọn thần niệm thành tơ, nối liền bản thân với 129 người. Kế tiếp, hắn vận dụng thần niệm truyền tin, truyền thẳng lời nói vào trong đầu họ.
...
Trước đó không lâu, trên một cung đường đi lên Thiên Cấm Sơn
“Lão Tam, Lý tiền bối nói là hơn một tháng mới có tin tức. Vì sao trời sắp tối rồi còn bảo chúng ta lên núi? Tôi nhớ mới trôi qua chưa tới nửa tháng mà? Ông nói xem, chuyện này sẽ tin tức tốt hay xấu đây?”
Lão Tam đi bên cạnh, ánh mắt cũng đang tỏ vẻ suy tư, nghe Lão Tứ hỏi thì trầm giọng nói
“Tôi nghĩ sẽ là tin tức tốt. Nhưng mà … có thể cũng có tin xấu đi kèm”
Lão Tứ nghe vậy thì hỏi gấp
“Ông nói vậy là sao? Có phải có thông tin gì tôi chưa biết không?”
Lão Tam gật đầu, nhưng rồi lại lắc đầu, nói
“Không phải, tôi không có giấu diếm chuyện gì cả. Ý tôi là, dựa theo thường lệ, Lý tiền bối sẽ báo luôn tin xấu hoặc tin tốt, sẽ không yêu cầu chúng ta lên núi nói chuyện. Cho nên, khả năng tin tức có cả tốt lẫn xấu. Nói chính xác hơn là, có lẽ chúng ta cần trả thêm chút giá mới đạt được điều chúng ta muốn”
Lão Tứ nghe vậy thì như bừng tỉnh đại ngộ, chậc chậc lưỡi
“Thì ra là vậy! Nói vậy, chuyện chúng ta dự đoán đã thành sự thật?”
Lão Tam gật đầu, rồi không nói gì thêm.
Đúng lúc này, toàn bộ cảnh rừng núi đột ngột sáng rực lên. Trên đầu đám người xoẹt qua 2 quang cầu vô cùng rực rỡ và đẹp mắt. Một quang cầu phát ra ánh sáng 7 sắc, một cái thì phát ra ánh sáng màu tím tươi.
Hai quang cầu quét qua bầu trời, để lại dư quang như hai 2 ngôi sao băng trên không trung rồi nhanh chóng tiến về phía chân núi, tạo thành hai cái vòng cung vô cùng hoa lệ và thu hút ánh nhìn.
Sự việc vô cùng bất ngờ, khi ánh sáng lóe lên, đám người chỉ kịp ngước nhìn, liền nhìn thấy hai quang cầu đã bay xa và biến mất dưới chân núi. Những gì còn lại chỉ là dư quang.
Đi ở phía sau, Tiểu Thiên mở to mắt ra nhìn trừng trừng lên dư quang trên trời, đến khi chúng hoàn toàn biến mất thì mới kéo cánh tay của Lão Tam mà hỏi
“Tam thúc, vừa rồi là cái gì vậy? Thật là quá đẹp! Không ngờ thế giới bên ngoài lại có nhiều chuyện đẹp như vậy. Có phải là pháo hoa như người ta thường nói không?”
Lão Tam và Lão Tứ bị chuyện xảy ra làm cho ngây người. Trong đầu vẫn còn dư âm cái cảm giác lúc nãy. Khác với Tiểu Thiên, Tiểu Quang và Tiểu Minh, họ không chỉ nhìn thấy độn quang, mà còn cảm nhận được uy áp của cấp bậc.
Thứ uy áp đó chính là uy áp của tầng thứ sinh mạng cao hơn. Nếu có từ gì để 2 ông lão này hình dung, thì đó chính là “tiên phàm khác biệt”.
Hơn nữa, họ vẫn có chút khả năng quan sát, nhìn được loáng thoáng bên trong mỗi quang cầu là một bóng dáng hình người.
Tay chân của Lão Tam và Lão Tứ vẫn còn đang rung rung. Bất chấp việc Tiểu Thiên đang hỏi, cả hai không tự chủ được mà đưa mắt nhìn nhau. Rồi cả hai đồng thời thốt ra 4 chữ
“Phép màu! thần tiên!”
Họ không phải người của thế gia chân võ. Không có cơ hội tiếp xúc được với nhiều kiến thức cao cấp hơn. Họ không biết thứ gọi là Phi Thiên Sư, cũng chưa bao giờ nhìn thấy ai vận dụng linh lực để phi hành.
Nhưng thông qua hình ảnh trực diện vừa rồi. Họ chỉ có thể dùng 2 chữ “phép màu” để hình dung. Bên trong phép màu còn có người, người đó không phải thần tiên thì là cái gì.
Lúc này, Lão Tam mới kịp phản ứng lại sau chấn động tinh thần. Vội vàng bịt miệng Tiểu Thiên lại rồi nói khẽ
“Tiểu Thiên, Tiểu Minh và cả Tiểu Quang nữa. Vừa rồi không phải pháo hoa, cũng không phải thứ gì mà người thường có thể làm được. Đừng ăn nói linh tinh, cứ xem như là chưa bao giờ nhìn thấy. Đừng bao giờ đem ra trao đổi thảo luận với người khác nghe chưa!”
Tiểu Thiên vẫn không cam tâm, muốn hỏi thêm gì đó, nhưng đã bị Lão Tứ đứng ở bên lắc đầu. Thấy vậy, Tiểu Thiên chỉ có thể không cam lòng mà im lặng.
Năm người tiếp tục lên đường, không vì chuyện vừa rồi mà bỏ qua chuyện đi gặp Lý Văn Cung.
Ngôi nhà của Lý Văn Cung không nằm cùng mặt núi với vườn thuốc. Cho nên, sự việc vừa rồi cũng không rơi vào tầm mắt của Lý Văn Cung.
Đám người Tiểu Thiên phải mất khá nhiều công phu mới lên tới. Lão Tam xem như chuyện vừa rồi không hề tồn tại. Lão cùng với Lão Tứ bắt đầu nói chuyện với Lý Văn Cung.
Quả nhiên, bản thân Lý Văn Cung thì đã nhận được “thành ý” nên không có đồi hỏi gì thêm. Nhưng phụ trách ở trên thì chưa có nhận được gì, nên cần đám người tỏ “thành ý” thêm một lần nữa.
Trong lúc họ đang bàn bạc về chất lượng và số lượng của “thành ý”. Một giọng nói như sét đánh bên tai vang lên trong đầu bọn họ.
“Bổn tọa có việc cần làm tại Thiên Cấm Sơn. Lệnh cho toàn bộ người tu luyện chân võ rời khỏi Thiên Cấm Sơn trong vòng 24 giờ. Đồng thời, lấy Thiên Cấm Sơn làm chuẩn, trong bán kính 50km xung quanh cũng không được tiếp cận. Thời hạn của lệnh cấm là 1 năm. Ai vi phạm, CHẾT!”