Thuận Thiên

Chương 230: Lâm Thu Dung cầu cứu



Chương 230: Lâm Thu Dung cầu cứu

Suy đi tính lại một hồi lâu, Trần Minh Quân vẫn không biết nên đưa người nhà đi đâu. Chợt hắn nhớ lại bây giờ đang là nửa đêm, cha mẹ và mọi người cũng đã rất mệt mỏi. Hắn liền dứt khoát tạm gác chuyện này sang một bên.

Ánh mắt hắn nhìn về chiếc xe 7 chỗ do 3 người Hồng Khang lái đến. Trần Minh Quân liền yêu cầu cả nhà lên xe, thần niệm thì quét một vòng quanh trung tâm thị xã Gò Công.

Một lát sau, theo hướng dẫn của Trần Minh Quân, Trần Minh Tuấn lái xe, chờ cả nhà đi ra quốc lộ 50, rồi thẳng hướng đến một khách sạn vẫn còn mở cửa bên trong trung tâm thị xã Gò Công.

Trần Minh Quân cố ý tìm một nơi ế khách, rồi bỏ tiền bao trọn khách sạn. Đồng thời, lại bỏ thêm một số tiền lớn, thuê người của khách sạn nấu ăn và đi mua một số quần áo cho người nhà. Ban đêm khuya khoắt thế này mà muốn mua những thứ đó cũng không đơn giản, vẫn là nên nhờ người địa phương sẽ hiệu quả hơn.

Mọi người đều khá mệt mỏi, cũng không có tinh thần hỏi nhiều. Sau khi ăn uống xong thì nhanh chóng chia nhau ra, đi tắm rửa sạch sẽ rồi nghỉ ngơi lại sức.

Trong bữa ăn, cha mẹ Trần Minh Quân muốn hỏi Trần Minh Quân rất nhiều chuyện. Nhưng được hắn khuyên bảo là chưa phải lúc nói chuyện, ông bà cũng hiểu vấn đề nghiêm trọng, nên không hỏi gì thêm.

Trần Minh Quân chờ người thân đã đi nghỉ ngơi hết thì cũng về phòng. Hắn cần phải suy nghĩ thật thấu đáo về vấn đề Hồng Gia. Diệt tộc Hồng Gia ư? Chuyện đó hắn không thể nào ra tay được, cũng sẽ không bao giờ làm. Trừ phi từ trên xuống dưới Hồng Gia đều là một đám người cùng hung cực ác.

Dù chưa sưu hồn toàn tộc, nhưng Trần Minh Quân cũng biết một đạo lý cơ bản. Trên trời dưới đất, ngoài vũ trụ hay trên Trái Đất, ở đâu cũng sẽ có người tốt kẻ xấu. Rất ít tồn tại cả một tộc quần đều là phường hung ác.

Thế nhưng, ít có nhưng cũng sẽ có. Vẫn sẽ tồn tại một vài tổ chức đặc thù, người bên trong tổ chức đều là kẻ đáng c·hết. Nhưng chuyện đó không phổ biến, nếu không muốn nói là hiếm có.

Theo ký ức của Hư Tôn Giả, Trần Minh Quân biết trong vũ trụ có 3 tổ chức như vậy. So sánh với hàng tỷ tỷ quốc gia, tinh cầu hay tổ chức khác thì 3 tổ chức này nhỏ bé đến không đáng kể. Đồng thời, tổ chức kiểu vậy sẽ không thể hiện diện ngoài sáng, chỉ có thể tồn tại trong bóng tối.



Ngoài ra, để đề phòng người của Thiên Cung, hắn còn phải tìm một chỗ để người nhà tạm náo thân.

Như vậy, sau khi xử lý chuyện ở Hồng Gia, hắn còn phải tìm cách tiếp xúc Thiên Cung. Mục đích tiếp xúc là để tìm hiểu thực lực của Thiên Cung. Sau đó, nếu điều kiện và thực lực cho phép, hắn sẽ tiến hành kiểm tra những chuyện mà Thiên Cung đã làm.

Mấy vấn đề, vấn đề nào cũng quan trọng, làm cho Trần Minh Quân không khỏi đau cả đầu.

Cuối cùng, hắn tạm gác qua một bên, quyết định khôi phục linh lực dự trữ rồi chờ trời sáng lại tính tiếp.

Ý niệm vừa động, một viên cầu trong suốt như làm bằng thủy tinh rơi vào lòng bàn tay.

Kích thước viên cầu này to bằng hai đầu ngón tay chụm lại. Xung quanh phát ra nhiều vòng quang luân đẹp mắt. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy có 9 vòng quang luân bao quanh viên cầu.

Đấy là Nguyên Khí Châu, ẩn chứa năng lượng Trời Đất ôn thuần. Có thể trực tiếp hấp thu để tu luyện. Độ tinh thuần của năng lượng trong nguyên khí châu sẽ dựa theo số vòng quang luân mà nhận biết. Nguyên khí châu càng tinh thuần thì sẽ giúp cho tốc độ tu luyện càng nhanh.

Loại Trần Minh Quân lấy ra chính là nguyên khí châu cửu luân, còn gọi là nguyên khí châu hoàn mỹ. Năng lượng trời đất ở bên trong đã ngưng luyện tới cực hạn, không còn bất cứ tạp chất nào. Trần Minh Quân truyền âm cho Hư Tử Linh, định đưa vài khỏa nguyên khí châu cho nàng, nhưng bị nàng từ chối.

Cách dùng nguyên khí châu cũng rất đơn giản. Đầu tiên là khai mở một lỗ hổng nhỏ trên nguyên khí châu. Sau đó đưa vào ngậm trong miệng rồi vận chuyển đại chu thiên để hấp thu luyện hóa.

Tuy nhiên, đối với tu sĩ có thể dẫn khí nhập thể thông qua huyệt đạo thì đơn giản hơn nhiều. Chỉ cần khai mở nguyên khí châu rồi đặt ở trước mặt là có thể tu luyện.



Trần Minh Quân cũng vậy, hắn ngưng khí thành một cái mũi khoan nhỏ, khoét thủng một lỗ trên nguyên khí châu rồi đặt nó ở trước người và bắt đầu vận chuyển đại chu thiên để khôi phục một phần linh lực.

Hư Tử Linh không dùng nguyên khí châu là có lý do. Mức tiêu hao của nàng chưa đủ nhiều để phải dùng nguyên châu khôi phục cấp tốc. Hư Tử Linh đã mở ra 59 khí hải, tiêu hao trên chặn đường phi hành vừa rồi chỉ tương đương với lượng dự trữ của 3 khí hải, hoàn toàn không làm ảnh hưởng gì tới chiến lực của nàng.

Nhưng biểu hiện của Trần Minh Quân làm cho Hư Tử Linh giật mình không ít. Từ tiêu hao của nàng mà suy ra, lượng linh lực dự trữ trong một khí hải của Trần Minh Quân còn lớn hơn 3 cái khí hải của nàng.

Có thể nói, từ lúc nhận thức Trần Minh Quân. Tam quan của nàng cứ liên tục chịu đả kích. Nhận thức của nàng bị phá vỡ từ chuyện này tới chuyện khác. Hiện tại, nàng thậm chí còn hoài nghi vũ trụ nàng biết chỉ là tiểu thế giới hoang vu lạc hậu nào đó. Còn Trần Minh Quân thì đến từ một thế giới lớn hơn và phát triển hơn vô số lần.



Sáng sớm hôm sau

Trần Minh Quân thu công đứng lên, đưa mắt nhìn vị trí khỏa nguyên khí châu thứ 5 vừa tan biến thành hư vô. Trong lòng không khỏi cảm khái cho sự may mắn của chính mình. Vừa mới gia nhập giới tu sĩ là có ngay cả gia tài một vị tôn giả chống lưng.

Linh lực dự trữ trong khí hải của Trần Minh Quân đã khôi phục được 70%. Tốc độ này là nhờ vào hiệu quả luyện hóa kinh người của chu thiên đặc biệt. Đồng thời, Trần Minh Quân cũng phải sử dụng 5 khỏa nguyên khí châu hoàn mỹ.

Với lại, khôi phục linh lực sẽ nhanh hơn so với lấp đầy lần đầu. Nếu không sử dụng nguyên khí châu, Trần Minh Quân cũng chỉ cần dùng một hoặc hai tháng là có thể lấp đầy khí hải.

Cách sử dụng nguyên khí châu như Trần Minh Quân là vô cùng lãng phí ở trong mắt người khác. Hiệu quả tốt nhất của nguyên khí châu là để khai mở khí hải mới. Bởi vì năng lượng trời đất của nguyên khí châu có độ tinh thuần cao và số lượng dồi dào, sẽ làm tốc độ khai mở khí hải mới được đẩy nhanh không ít.



Tuy nhiên, lúc ở trong không gian châu, Trần Minh Quân lại không cần dùng nguyên khí châu để tu luyện. Bởi vì bản thân không gian châu đều do hắn khống chế. Năng lượng trời đất có thể trực tiếp bị tinh lọc và ngưng thực rồi chạy đến xung quanh hắn. Hiệu quả so với nguyên khí châu cửu luân cũng chẳng có khác biệt, thậm chí còn tốt hơn.

Còn lúc này, hắn đang ở bên ngoài không gian châu. Muốn cấp tốc khôi phục thì chỉ có thể sử dụng nguyên khí châu cửu luân. Đối với người khác là lãng phí, nhưng với Trần Minh Quân thì không. Bởi vì hắn sở hữu không gian châu, có thể tùy thời ngưng tụ ra nguyên khí châu. Chỉ là, sẽ phải tiêu hao năng lượng trời đất của không gian châu.

Trần Minh Quân định đi ăn sáng cùng gia đình, bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên. Chiếc điện thoại này là do hắn lấy đại trong nhà, dường như là điện thoại của chị hắn, Trần Hồng Thắm. Hắn sử dụng nó để định hướng trong lúc phi hành. Vẫn giữ trong người cho tới giờ.

Trần Minh Quân lấy điện thoại ra, nhìn thấy trên màn hình hiển thị “Lâm Thu Dung - Nhà ma”. Hắn chỉ hơi động suy nghĩ thì liền nhớ ra cái tên này.

Lâm Thu Dung là cô gái có ngôi nhà bị nữ quỷ ám ở Long Xuyên. Cũng là người đã tặng hắn một suất đi đến đảo đấu giá bí mật. Sau lần đó, hắn phải chật vật chạy trốn. Vừa về tới nhà thì bị nhốt trong không gian châu. Nên chưa từng liên lạc hoặc gặp lại Lâm Thu Dung. Nói chính xác hơn là hắn cũng không có lý do để tìm cô ta.

Nếu chỉ là “Lâm Thu Dung” thì còn có thể trùng tên. Nhưng “nhà ma” thì chỉ có sự kiện lần đó.

Trần Minh Quân không ngần ngại bấm nghe, hắn còn chưa kịp hỏi gì thì đã nghe Lâm Thu Dung nói vội

“Alo, chị Thắm ơi, em là Lâm Thu Dung, là người thỏa thuận với chị để cho em trai chị đến Long Xuyên trừ ma ấy. Chị còn nhớ không chị?”

Trần Minh Quân nghe được trong giọng nói của Lâm Thu Dung ẩn chứa tâm tình nóng vội và sợ hãi. Hắn đoán, Lâm Thu Dung có thể tiếp tục gặp chuyện bất thường tương tự chuyện nữ quỷ kia. Nhưng chắc là đáng sợ hơn, nên mới dọa cô ta như vậy.

Hiện tại, hắn đang có một đống vấn đề cần làm, không còn thời gian để đi xử lý những chuyện thế này. Nhưng mà, hắn cũng không thể bỏ mặc người ta. Cho nên, hắn liền lên tiếng hỏi.

“Chị Dung, là tôi, Trần Minh Quân đây. Chắc là chị đang muốn tìm tôi đúng không? Có chuyện gì chị cứ nói tôi nghe trước đã”

“Hả? Là anh Trần Minh Quân đó sao? Trời ơi tôi gọi anh mãi mà không được! Cầu xin anh, cầu xin anh hãy cứu tôi và ba tôi, trong những người tôi biết, chỉ có anh là có thể cứu được ba con tôi thôi!”