Thuận Thiên

Chương 229: Sức mạnh của thần niệm truyền tin



Chương 229: Sức mạnh của thần niệm truyền tin

Trần Thăng nhắm mắt, cắn chặt hàm răng, chuẩn bị tinh thần đón nhận đau đớn. Một lúc sau, Trần Thăng nghi hoặc, mở mắt ra nhìn. Bởi vì ông không cảm thấy một chút đau đớn nào cả.

Lúc này, Hồng Phương và Hồng Đại vẫn đang miệt mài dày xéo ngón tay Trần Thăng. Ánh mắt của chúng vô cùng hưng phấn và tàn nhẫn.

Cảnh tượng quỷ dị và kỳ quái này làm cho Hồng Khang không khỏi nhíu mày lại.

Rất nhanh, Hồng Phương và Hồng Đại cũng phát hiện có vấn đề không đúng. Ngón tay của Trần Thăng giống như mô hình đất sét, dễ dàng bị dụng cụ t·ra t·ấn đâm vào và rút ra, nhưng không có giọt máu nào, vết tích chỗ b·ị đ·âm cũng rất nhanh biến mất.

Ánh mắt Hồng Phương và Hồng Đại lóe lên vẻ kinh nghi bất định, không biết phải làm sao. Hai người không tự chủ được mà nhìn về hướng Hồng Khang, xin ý kiến.

Hồng Khang đứng lên, không còn vẻ mặt lạnh lẽo bình tĩnh vừa rồi. Hắn nói với hai người Hồng Phương.

Đi lấy roi thép gai, sang đánh những người còn lại. Tao không tin là trên người của kẻ nào cũng sẽ quỷ dị như vậy.

Hồng Phương và Hồng Đại gật đầu, rồi mỗi người đi đến bàn dài, lấy một cây roi bằng dây thép gai. Ánh sáng lạnh lẽo từ những gai nhọn lóe lên, nhìn vào đã thấy ghê rợn. Có thể tưởng tượng, một khi quất lên thân người, một mảng lớn da thịt sẽ tạm biệt với chủ nhân ngay.

Nguyễn Minh Yến thấy hai người Hồng Phương cầm theo roi thép gai đến thì hoảng hốt. Bà cố vươn người ra, trườn lên phía trước để che chắn cho mấy đứa cháu ở phía sau. Miệng bị bịt chặt nên chỉ có thể phát ra âm thanh ư ư như là đang cầu xin. Nước mắt của bà không tự chủ được mà rơi lả tả xuống sàn nhà.

Vợ chồng Trần Minh Tuấn, Nguyễn Thị Lan và vợ chồng Nguyễn Quang Minh, Trần Hồng Thắm cũng cố gắng bò ra phía trước để che chắn cho các con. Tất cả chỉ có thể ư ư trong miệng, không nói được câu nào. Nhưng trong ánh mắt của ai cũng tràn ngập vẻ cầu xin, giận giữ và bất lực.

Hồng Phương và Hồng Đại không hề có chút lòng trắc ẩn nào. Vừa tiến đến là giơ roi lên quất thẳng vào đám người. Máu lạnh đến không thể máu lạnh hơn. Dù cho có cả trẻ em và phụ nữ cũng không làm cho lòng họ dấy lên một chút thương cảm nào.

Nhìn thấy bóng roi bay tới, mẹ và anh chị của Trần Minh Quân chỉ có thể nhắm mắt, cắn chặt răng, chờ đợi chuyện sắp diễn ra.



CHÁT .. CHÁT … CHÁT

Tiếng roi thép gai ma sát với không khí và vật cản vang lên không ngừng.

Nhưng mà, chuyện quỷ dị lại phát sinh.

Hồng Phương và Hồng Khai có thể khẳng định, rõ ràng roi thép gai có đánh trúng đám người này. Tiếng v·a c·hạm chan chát còn vang lên rõ một một bên tai. Nhưng trên thân thể họ không có chút thương tích nào. Biểu cảm của họ cũng chứng minh họ không hề đau đớn.

Hai người trừng lớn mắt, không tin chuyện ma quỷ này. Lại tiếp tục ra sức quất roi, ánh mắt đỏ ngầu cả lên, vô cùng khát máu.

Ở bên kia, Hồng Khang cũng không đứng yên quan sát. Hắn cũng lấy đủ thứ công cụ t·ra t·ấn khác ra dùng. Thậm chí, còn muốn ra tay chặt đứt tứ chi Trần Thăng. Nhưng mà, những dụng cụ giống như không nhìn thấy thân thể Trần Thăng. Đao chặt xuống thì dễ dàng xuyên qua, như là chặt không khí vậy.

Hồng Khang cũng không chịu thua, liên tục thay đổi dụng cụ, không một chút cố kỵ nào, cũng không lo sẽ g·iết c·hết Trần Thăng. Cứ một mực ra tay, hết chém tới chặt rồi lại bổ, nói chung là cái gì cũng thử qua.

Đúng lúc này, thần niệm của Trần Minh Quân đảo qua, liền nhìn thấy cảnh tượng 3 người Hồng Khang đang làm. Lòng của Trần Minh Quân liền trầm xuống. Ngay sau đó, từ trong lòng sinh ra cơn thịnh nộ mãnh liệt, như một ngọn n·úi l·ửa p·hun t·rào, nhanh chóng chiếm lấy toàn bộ lý trí của hắn.

Trần Minh Quân ngưng tụ thần niệm truyền âm, không một chút tiết chế và điều chỉnh, truyền thẳng vào trong đầu ba người Hồng Khang

“DỪNG TAY”

Hồng Khang đang vung một dụng cụ t·ra t·ấn lên, định tiếp tục đâm thằng vào Trần Thăng. Đột nhiên, trong đầu hắn xuất hiện một áp lực khổng lồ. Hồng Khang chỉ cảm thấy đầu mình như một cái bong bóng đã quá tải, lại đang không ngừng tiếp nhận không khí bơm vào.

Cảm giác này chỉ là thoáng qua, liền bị thay thế bằng một tiếng kinh lôi đại nộ. Hồng Khang chỉ nghe được hai tiếng DỪNG TAY nổ vang trong đầu. Không sai, chính là nổ vang trong đầu. Sau đó, ý thức lâm vào bóng tối, đã không còn sau đó.

Thân thể Hồng Khang ngã bịch xuống sàn nhà, tiêu cự trong đôi mắt dần dần giãn ra, không còn linh tính.



Hồng Phương và Hồng Đại cũng gặp hạ tràng tương tự. Toàn thân nguyên vẹn không một chút thương tích, nhưng khi ngã xuống sàn thì đã là t·hi t·hể.

Sau khi làm xong chuyện này, Trần Minh Quân cũng không quan tâm ba người Hồng Khang còn sống hay đ·ã c·hết. Hắn vội vàng tăng tốc phi hành, thần niệm thì đã tản ra, kiểm tra thân thể của cha mẹ, anh chị và mấy đứa cháu.

Khi thấy cha mẹ, anh chị và các cháu đều bình an, trên người cũng không có thương tích gì đáng nói. Trần Minh Quân mới thả lỏng tâm tình luôn treo ngược từ nãy tới giờ. Hắn định truyền vài lời nói cho Trần Thăng, nhưng sợ làm b·ị t·hương Trần Thăng, nên chỉ có thể chờ đến khi hắn bay tới nơi, gặp mặt rồi lại nói.

Thần niệm của hắn ngưng tụ thành ba bàn tay vô hình, bắt lấy t·hi t·hể ba người Hồng Khang rồi kéo về phía hắn. Đồng thời, mấy chục người canh giữ ở bên ngoài nhà xưởng cũng bị thần niệm của hắn phế bỏ kinh mạch toàn thân, đánh cho hôn mê b·ất t·ỉnh tại chỗ. Cũng được hắn gôm lại, chất đóng ở một nơi cách nhà xưởng không xa.

Mặc dù Trần Minh Quân bị cơn giận chi phối, gần như điên cuồng mất lý trí. Nhưng kỳ thực hắn vẫn giữ được chút tỉnh táo, cũng không quên nơi này là Trái Đất, bên trong còn có mấy đứa cháu nhỏ tuổi. Cho nên, hắn chọn giải pháp thần niệm truyền tin làm công kích. Công kích như vậy sẽ không có cảnh máu me. Còn có g·iết c·hết đối phương hay không thì hắn không quan tâm.

Cho đến khi kiểm tra xong người nhà, Trần Minh Quân cũng thấy được 3 người kia đ·ã c·hết. Hắn liền không chút do dự mà di dời t·hi t·hể đi ngay.

Một lúc sau, ở trên bầu trời của sông Vàm Cỏ xuất hiện 3 vệt lửa thần bí. Chúng đột ngột xuất hiện rồi rơi xuống sông Vàm Cỏ. Nhưng chưa tiếp xúc mặt nước thì cũng tan biến hoàn toàn.

Trần Minh Quân kéo t·hi t·hể ba người Hồng Khang tới trước mặt thì tung ra 3 ngọn linh hỏa, trực tiếp hỏa táng cho họ. Linh hỏa là ngọn lửa dùng linh khí làm nguyên liệu, thân thể xác thịt bình thường chạm vào thì chưa tới 10 giây là sẽ bị thiêu thành tro tàn.

Mấy phút sau, Trần Minh Quân và Hư Tử Linh đáp xuống bên ngoài nhà xưởng. Trần Minh Quân vội vàng đẩy cửa đi vào bên trong.

Trần Thăng vẫn đang bị trói trên giá chữ X. Nhìn thấy những chuyện vừa rồi thì ông cũng có chút suy đoán. Lúc thấy bóng người Trần Minh Quân bước vào. Ánh mắt ông vừa mừng vừa lo sợ, liền hỏi gấp

“Minh Quân, là con thật sao? Tại sao con lại ở đây? Không được, bọn chúng rất nguy hiểm, con hãy cẩn thận”



Ông không hiểu rõ tình hình lắm. Kể cả chuyện xảy ra từ nãy tới giờ cũng nằm ngoài hiểu biết của ông. Ông cũng không biết chuyện này là tốt hay là xấu, nên lo sợ Trần Minh Quân không kịp đề phòng rồi b·ị b·ắt giống mình.

Trần Minh Quân bước tới bên cạnh Trần Thăng, long đau như dao cắt, nhưng vẫn nhẹ nhàng trấn an cha

“Cha, không sao đâu, chúng ta rời khỏi đây rồi hẵng nói!”

Vừa nói, hắn vừa mở trói cho Trần Thăng. Hư Tử Linh cũng giúp hắn cởi trói cho những người còn lại.

Không bao lâu sau, cả nhà Trần Minh Quân đều đã được giải cứu. Mọi người tập hợp lại ở bên ngoài nhà xưởng. Vì đã được Trần Minh Quân nói trước, nên không ai hỏi gì, chờ đợi Trần Minh Quân sắp xếp.

Trần Minh Quân nhìn vẻ mệt mỏi của người nhà, lại quan sát khí hải tại ấn đường. Khí hải đã gần như khô kiệt, nếu còn tiếp tục phi hành, chắc chắn sẽ sinh ra vấn đề lớn.

Trần Minh Quân nhìn Hư Tử Linh, hơi có chút khó xử nói

“Tử Linh công chúa, có thể phiền cô bảo vệ người nhà tôi một thời gian không?”

Hư Tử Linh nghe vậy thì liền hỏi

“Có phải Tiểu Tổ muốn quay lại Hồng Gia?”

Trần Minh Quân gật đầu

“Đúng vậy, tôi cần phải xử lý triệt để ở Hồng Gia. Nếu không, tương lai khó đảm bảo sẽ còn phát sinh chuyện tương tự”

Hư Tử Linh cũng không lo lắng cho an toàn của Trần Minh Quân, cô chỉ hỏi cho biết, nghe hắn nói vậy thì cũng gật đầu đáp

“Tiểu nữ đã hiểu, Tiểu Tổ cứ an tâm giao người nhà cho tiểu nữ.”

Dĩ nhiên là Trần Minh Quân an tâm. Hư Tử Linh là trung cấp linh sĩ, lại đến từ văn minh tu luyện thực sự. Các loại thuật pháp và thủ đoạn nhiều vô số kể. Hắn tin tưởng, dù cho dù đối mặt với Thiên Cung thì Hư Tử Linh vẫn có thể nhẹ nhàng ứng phó.

Tuy nhiên, hắn cũng không muốn có chuyện ngoài ý muốn. Thực lực của Thiên Cung vẫn là ẩn số, dù hắn suy đoán là không vượt qua trung cấp linh sĩ thì cũng chỉ là suy đoán. Cho nên, tạm thời không thể cho người nhà trở lại Thiên Cấm Sơn.