Bị Trần Minh Quân sưu hồn, Hồng Bác đang cứng người, không biết chuyện gì đang xảy ra. Đột nhiên cảm giác đầu óc đã hết đau, suy nghĩ cũng thông suốt trở lại. Lão khoogn khỏi sinh ra nghi hoặc khó hiểu.
“Chẳng lẽ tự nhốt quá lâu nên sinh ra ảo giác rồi?”
Hồng Bác mở miệng tự nói chuyện, giọng nói khàn đặc khó nghe vô cùng. Không phải vì giọng lão đặc trưng, chỉ vì quá lâu rồi lão chưa mở miệng nói chuyện mà thôi.
Chưa đợi Hồng Bác tự nghĩ xong, bên ngoài liền truyền tới âm thanh của Hồng Kim Lĩnh, xin được gặp mặt nói chuyện.
Hồng Bác nhíu mày, cảm thấy ngày hôm nay có điềm xấu, liên tục b·ị đ·ánh thức khỏi nhập định. Còn chuyện vừa rồi, rõ ràng đã bị thứ gì đó t·ấn c·ông, nhưng lại tìm không ra chút gì. Với tâm trạng không tốt, lão mở miệng nói
“Có chuyện gì? Hồng Gia gặp nguy cơ sinh tử hay sao?”
Hồng Kim Lĩnh nghe được lão tổ đáp lời thì trong lòng kinh hỷ, vội vàng đáp
“Dạ bẩm lão tổ, chúng ta tìm ra một số thứ, rất có thể ẩn chứa bí mật tu luyện cao cấp. Đồng thời, có một loại thuốc gọi là Bảo Mệnh Dịch, thứ thuốc này có thể sẽ giúp ích rất nhiều cho sức khỏe của lão tổ”
Tâm trạng Hồng Bác đang không vui, nghe thấy có thứ giúp ích cho việc duy trì sự sống thì hơi hòa hoãn. Lão bèn nhàn nhạt nói
“Vào đi!”
Hồng Kim Lĩnh hô “dạ” một tiếng rồi mang theo một bình ngọc và một tấm hộ thân phù đi vào.
Trần Minh Quân hơi suy nghĩ trong lòng. Vốn hắn đang muốn tìm người khác để sưu hồn, Hồng Kim Lĩnh xuất hiện vừa đúng ý hắn.
Hiện tại, hắn đã rõ ràng thực lực của Hồng Gia. Lão tổ thần bí của họ cũng chỉ là ngụy tam tinh linh sĩ. Mặc dù tu vi cao hơn hắn, nhưng điều đó chỉ thể hiện về mặt linh lực dự trữ nhiều hơn.
Nếu thủ đoạn chiến đấu đôi bên ngang nhau, người thua chắc chắn là Trần Minh Quân. Không may cho Hồng Bác, Trần Minh Quân còn có thần niệm hỗ trợ. Còn thần thức của Hồng Bác thì không thể dùng để t·ấn c·ông, chỉ có chút tác dụng về mặt uy áp linh hồn. Đối phó với người khác còn được, đối phó với Trần Minh Quân thì vô dụng.
Có thể nói, chỉ cần là người chưa có nguyên thần và không thể vận dụng sức mạnh linh hồn thì Trần Minh Quân đều có thể dễ dàng đối phó. Điều kiện như vậy rơi đúng vào đám người hạ cấp linh sĩ, tức là linh đồ, linh sĩ nhất tinh cho tới linh sĩ tam tinh.
Đừng thấy Trần Minh Quân dễ dàng áp chế đám người vệ thần mà lầm. Đó là do có sự trợ giúp của không gian châu. Nếu là ở bên ngoài, dù thần niệm có chút đặc thù, hơi áp chế linh hồn lực, nhưng đối đầu với tu sĩ đã có nguyên thần thì hươu c·hết về tay ai còn là điều khó nói.
Hồng Kim Lĩnh vừa bước vào bên trong, còn chưa kịp làm gì thì trên mi tâm truyền tới cảm giác đau nhói. Sau đó thì toàn thân cứng đờ, ánh mắt dại ra, mất đi ý thức trong giây lát.
Hồng Bác n·hạy c·ảm, cũng phát hiện Hồng Kim Lĩnh đã gặp vấn đề. Còn có thể là vấn đề giống bản thân lão đã gặp. Lão liền không do dự, phóng thẳng tới Hồng Kim Lĩnh, ngón tay chạm lên mi tâm của Hồng Kim Lĩnh, bắt đầu truyền linh lực cùng thần thức vào thăm dò.
Tuy nhiên, thần thức vừa tràn vào thì gặp ngay thần niệm của Trần Minh Quân. Cho dù không có sự điều động của Trần Minh Quân thì thần niệm cũng sẽ tự động cắn nuốt thần thức tới gần.
Hồng Bác kêu lên một tiếng thống khổ, miệng phun ra một ngụm máu nóng, cả người lảo đảo lùi về sau. Hai tay ôm đầu ngã gục xuống, thần sắc tỏ vẻ vô cùng đau đớn.
Thần thức ngưng tụ rất nhiều ý chí của chủ nhân. Thần thức bị hủy diệt thì chủ nhân sẽ chịu tổn thương rất nặng. Cảm thụ của Hồng Bác bây giờ như là có ai đó mổ não của lão trong khi lão còn tỉnh táo vậy.
Trần Minh Quân không quan tâm. Hắn biết tổn thương này không l·àm c·hết n·gười. Và chuyện này cũng do Hồng Bác tự làm tự chịu. Hắn vẫn tập trung đi sưu hồn Hồng Kim Lĩnh.
Trần Minh Quân hoàn toàn không còn cố kỵ. Ba nhánh thần niệm khác cũng đang song song khống chế và sưu hồn mấy trưởng lão ở tầng 6 của Hồng Gia.
Một lúc sau, Trần Minh Quân bừng bừng nổi giận. Trực tiếp hút cạn linh hồn lực của Hồng Minh, những trưởng lão khác và Hồng Kim Lĩnh thì bị hắn phế bỏ kinh mạch toàn thân, linh lực trong thân thể bắt đầu tiêu tán, rất nhanh sẽ trở thành phàm nhân.
Dù đang tức giận, lòng nóng như lửa đốt, Trần Minh Quân cũng không làm gì Hồng Bác và tộc nhân khác của Hồng Gia. Thần niệm nhanh chóng rút về.
Sau khi vội vàng truyền tin cho Hư Tử Linh thì hắn liền phi thân lên, bay về hướng Gò Công, Tiền Giang. Hư Tử Linh nghe Trần Minh Quân truyền âm thì cũng liền động thân bay theo.
…
Tại một nhà xưởng bí mật nằm ven sông Vàm Cỏ, thuộc địa phận thị xã Gò Công.
Cha, mẹ, anh, chị và các cháu của Trần Minh Quân đều đang bị giam giữ ở đây. Nhìn họ tương đối khỏe mạnh, trên người chỉ có chút trầy xước. Chắc là thương tích để lại lúc chống cự khi b·ị b·ắt. Ngoài ra thì không có thương tích gì nghiêm trọng hơn.
Cả bọn đều bị trói chặt, trên miệng cũng bị bịt kít, không thể phát ra âm thanh quá lớn.
Bên ngoài và bên trong nhà xưởng đều có người canh giữ. Dù đã là nửa đêm thì vẫn có một nửa nhân thủ thức canh.
Đúng lúc này, từ xa xa có một chiếc xe ô tô chạy vào. Khi chiếc xe đi qua một cánh cổng thì dừng lại.
Ngay sau đó, 3 người đàn ông bước xuống xe. Mỗi người đều xách theo một cái cái vali, không biết bên trong chứa thứ gì.
Ba người cất bước đi vào trong nhà xưởng. Sau khi đưa ra một loại huy hiệu nào đó thì được nhóm canh giữ cho qua.
Vừa vào bên trong, Hồng Khang liền lớn tiếng hô lên
“Người của Hình Đường đến làm việc theo lệnh của Hồng Minh trưởng lão, tất cả mọi người lập tức ra bên ngoài canh giữ, dù có bất cứ chuyện gì cũng không được phép vào trong”
Tiếng nói vừa rơi xuống, người canh gác bên trong liền đánh thức đồng bọn rồi nhanh chóng di chuyển ra ngoài nhà xưởng.
Thấy đã không còn ai khác. Cả ba liền mở vali ra. Bên trong là các dụng cụ dùng để t·ra t·ấn người khác, sử dụng cho mục đích tra khảo.
Hồng Phương lấy ra một túi xách, đi vòng quanh bên trong nhà xưởng. Cứ cách một chút khoảng cách theo quy luật nào đó thì lấy ra một tấm kim loại đặt xuống.
Sau khi làm xong, một trận pháp cách âm đơn giản được hình thành. Lúc này, âm thanh từ bên trong sẽ không thể truyền ra ngoài. Nhưng âm thanh ở bên ngoài thì vẫn có thể truyền vào trong.
kế tiếp, Hồng Phương bước ra bên ngoài nhà xưởng, chú tâm lắng nghe. Ở bên trong, Hồng Đại dùng hai thanh sắt gõ vào nhau để tạo ra tiếng động. Một lúc sau, Hồng Phương ở bên ngoài bước trở vào, gật đầu xác nhận hiệu quả các âm của trận pháp.
Toàn bộ quá trình đều được tiến hành một cách bài bản, rõ ràng là thói quen. Cho thấy 3 người bọn họ đã làm chuyện thế này không chỉ một lần hai lần.
Thiết lập xong trận pháp thì các dụng cụ t·ra t·ấn cũng đã được Hồng Khang bày ra trên bàn dài. Nhìn thì rất gọn gàng ngăn nắp, nhưng ánh sáng lạnh lẽo phát ra từ chúng không khỏi làm người khác rùng mình.
Hồng Phương thấy đã chuẩn bị xong, liền hỏi Hồng Khang
“Lão đại, chúng ta nên bắt đầu từ ai đây?”
Ánh mắt Hồng Khang nhìn qua đám người cha mẹ Trần Minh Quân. Trong mắt không biểu hiện một chút cảm xúc nào, vô cùng lạnh lùng và tàn nhẫn.
Sau đó, hắn giơ ngón tay chỉ về phía Trần Thăng.
Hồng Phương và Hồng Đại lập tức tiến lên, cởi trói cho Trần Thăng, rồi áp giải Trần Thăng đến trói lên một cái giá treo hình chữ X.
Kế tiếp, Hồng Phương lại lấy ra thêm vài miếng sắt từ trong túi xách kia, đặt chúng xuống xung quanh khu vực t·ra t·ấn. Lại kiểm tra thêm một chút thì liền xác nhận, âm thanh sẽ không truyền vào tai những người còn lại trong nhà xưởng.
Trần Thăng nhìn thấy các dụng cụ t·ra t·ấn trên bàn dài. Ánh mắt lộ rõ vẻ e sợ, nhưng nhiều hơn là lo lắng. Ông vội nói
“Các người muốn làm gì? Không cần phải làm như thế này? Chúng tôi biết gì sẽ nói cái đó, chắc chắn không che dấu chuyện gì. Đừng t·ra t·ấn vợ con và các cháu của tôi”
Hồng Khang không vì nghe Trần Thăng nói mà có chút biến động nào. Hắn bình tĩnh ngồi xuống ghế, ánh mắt lạnh lẽo vô tình nhìn Trần Thăng. Mặc cho Trần Thăng luôn miệng nói chuyện, vừa cầu xin và thể hiện thành ý, nhưng hắn vẫn im lặng, không nói gì.
Một lúc sau, chờ cho Trần Thăng nản lòng, không tiếp tục nói nữa, hắn mới mở miệng nói
“Trước khi tôi hỏi, tôi muốn ông nhớ thật kỹ những gì mà ông sắp trải qua. Và ông cũng nên hiểu rằng, tôi chọn ông là cho ông một cơ hội. Cơ hội giúp cho những người còn lại không phải nếm trải đau đớn. Vì vậy, chỉ cần lời ông nói và lời bọn họ nói không trùng khớp với nhau. Tất cả bọn ông đều sẽ cùng được đối đãi như sau”
Nói tới đây, Hồng Khang ra hiệu cho Hồng Phương cùng Hồng Đại động thủ.
Hồng Phương và Hồng Đại vốn đã quen với cảnh này. Thấy Hồng Khang ra hiệu thì liền tiến lên. Mỗi người cầm một vật nhọn và dài, toàn thân có gai lỏm chỏm, vô cùng sắc bén.
Họ tiến lên, phân biệt giữ chặt bàn tay trái và phải của Trần Thăng, rồi đồng thời ghim vật nhọn kia vào đầu móng tay trên ngón trỏ của Trần Thăng, vừa đâm vào chậm rãi vừa xoáy nhè nhẹ.