Thuận Thiên

Chương 227: Lão quái ngàn năm



Chương 227: Lão quái ngàn năm

Trần Minh Quân vô cùng bất ngờ. Lão già này vậy mà có tu vi tới ngụy linh sĩ tam tinh. Cách linh sĩ tam tinh chỉ thiếu việc thiết lập tinh đồ thứ 3. Trong người đã có 30 cái khí hải, hình thành 2 cái tinh đồ.

Dưới quan sát của thần niệm, 2 tinh đồ không ngừng luân chuyển, thời thời khắc khắc đều đang tạo ra linh lực và sức sống cho lão già. Nếu không có 2 tinh đồ này, lão già có thể đ·ã c·hết vì già yếu từ lâu.

Tuy nhiên, sức sống của 2 tinh đồ không thể chiến thắng được sức mạnh của năm tháng. Sự xói mòn vẫn chiếm thượng phong, lão già này cách c·ái c·hết chỉ còn là vấn đề trong vòng 50 năm đảo lại.

Lão già đang nhắm mắt dưỡng thần, một mực tập trung điều dưỡng, hạn chế tiêu hao sinh lực, mưu cầu kéo dài tuổi thọ, tìm cơ hội đột phá. Lúc bị thần niệm của Trần Minh Quân xâm nhập thân thể. Linh giác nhạy bén làm cho lão nhảy dựng lên rồi quát lớn

“Kẻ nào?”

Thế nhưng, trong phòng vẫn không có cái gì. Cái cảm giác kia cũng chỉ thoáng qua rồi vụt tắt. Cứ như có ai đó vừa sờ vào thân thể mình vậy. Làm cho lão không khỏi nổi da gà toàn thân. Thần thức của lão lại quét xung quanh mấy lần mà không phát hiện dị thường gì.

Đột nhiên, mi tâm của lão truyền tới cảm giác đau nhói kịch liệt. Lão già hoảng loạn, vội ngồi xuống, thần thức nội thị, muốn xem thân thể có chuyện gì.

Nhưng mà, lão còn chưa kịp nội thị thì ầm vang một tiếng trong đầu. Đầu óc lão liên tục vang lên thanh âm ông ông, nhận thức cũng bị đình trệ trong giây lát. Lão cảm nhận được một thứ gì đó đã xuyên qua đầu lão, đi sâu vào bên trong.

Thần niệm của Trần Minh Quân xuyên qua thức hải, tìm kiếm bản nguyên linh hồn. Lão già vẫn còn là hạ phẩm linh sĩ, chưa mở ra không gian linh hồn, trong đầu chỉ có thức hải, bản nguyên linh hồn cũng được ôn dưỡng trong thức hải. Vị trí của bản nguyên sẽ là cánh cổng đi vào không gian linh hồn sau này.

Bởi vì Trần Minh Quân có chút nóng vội, không để tâm khống chế thần niệm hoàn toàn, một lượng không nhỏ linh hồn lực bị thần niệm của hắn chủ động cắn nuốt. Xen kẽ bên trong còn có cả tinh thần lực của lão già. Chính vì vậy mà lão già mới bị choáng váng, đau đầu, thậm chí là ý thức trì trệ.

Khi nhận ra chuyện này, Trần Minh Quân tăng cường khống chế thần niệm, tình hình mới được cải thiện. Nếu không, chờ hắn sưu hồn xong thì lão già cũng có thể đã thành phế nhân.



Rất nhanh, tại một nơi sâu trong thức hải, Trần Minh Quân đã tìm thấy bản nguyên linh hồn của lão già.

Hắn trực tiếp đến gần và tiến hành sưu hồn. Phương pháp sưu hồn của hắn sẽ không gây hại cho người khác, càng không gây hại cho bản thân. Mỗi lần có ý định là hắn sẽ làm, không có quá nhiều bâng khuâng lo nghĩ.

Một lúc sau, Trần Minh Quân rút thần niệm khỏi đầu lão già. Từ những gì hắn tìm được, lão già này đã tự nhốt mình hơn 40 năm. Lần gần nhất lão ra ngoài là thời kỳ c·hiến t·ranh. Lão cũng không hay biết chuyện Hồng Gia b·ắt c·óc người của hắn và uy h·iếp hắn.

Đồng thời, Trần Minh Quân cũng biết thêm rất nhiều chuyện từ ký ức của lão già. Lão già này tên thật là Dương Bác, sống từ thời Ngô Quyền đại chiến quân Nam Hán tới nay. Là một lão quái ngàn năm chân chân chính chính.

Dương Bác xuất thân là một trong 3000 chiến sĩ được Dương Đình Nghệ nuôi dưỡng và đào tạo.

Sau biến cố Kiều Công Tiễn s·át h·ại Dương Đình Nghệ, Dương Bác thoát khỏi binh biến, từ đó mai danh ẩn tích, men theo đường ven biển, trốn về tận phương nam xa xôi.

Thời đó, phương nam toàn là rừng núi hoang vu. Dương Bác mang theo mấy chục nhân thủ, vất vả lắm mới đến được khu vực gần Đà Nẵng ngày nay.

Tại đây, trong một lần tình cờ, Dương Bác đi vào một khu vực bị che đậy bởi trận pháp. Bên trong là cảnh hoang tàn đổ nát, xác c·hết khắp nơi, rõ ràng là vừa trải qua một trận đồ sát.

Trong lúc Dương Bác tìm tồi thì phát hiện người còn sống và cứu giúp.

Thời điểm đầu, do bất đồng ngôn ngữ, Dương Bác không thể trao đổi thông tin với người đó. Chỉ cảm thấy sức khôi phục của người nọ thật quá dọa người. Đối phương cũng là một người trầm tĩnh, ít nói, hoặc là đối phương thấy ngôn ngữ bất đồng nên mới kiệm lời như vậy.

Dương Bác cũng không nghĩ nhiều, mang theo đối phương, rời xa vị trí xảy ra vụ g·iết chốc.

Không bao lâu sau, khi người nọ khôi phục hoàn toàn thì bất ngờ mở miệng nói chuyện bằng Tiếng Việt. Dương Bác cứ tưởng đối phương vốn là người chạy nạn như mình. Nhưng nói ra mới biết, sở dĩ đối phương nói Tiếng Việt là vì học từ bọn họ.



Người nọ chỉ nói bản thân tên là Lạc Căng, không hề đề cập đến chuyện gì khác. Vì trả ơn cho Dương Bác, Lạc Căng dùng hơn 5 năm để dạy cho Dương Bác về tu hành. Truyền thừa mà Lạc Căng dạy cho Dương Bác đủ để cho một người tu luyện tới trung cấp linh sĩ đỉnh phong, cũng tức là linh sĩ lục tinh cửu trọng với 69 cái khí hải.

Dĩ nhiên, muốn có 69 khí hải thì điều kiện tiên quyết là phải kích hoạt được 69 đại huyệt ở giai đoạn nhập môn.

Sau khi truyền pháp, Lạc Căng không từ mà biệt. Chỉ để lại một kiện pháp khí làm quà tặng cùng một lời cảnh cáo.

“Pháp không thể truyền bá lung tung, không được phổ biến tu luyện rộng rãi trong phàm nhân. Nếu không, hậu quả sẽ rất thê thảm”

Kiện pháp khí kia chính là Cửu Long Đỉnh, được Hồng Gia làm bảo vật truyền thừa cho tới ngày nay.

Từ đó về sau, cho tới tận ngày nay, Dương Bác chưa bao giờ gặp lại Lạc Căng.

Thời điểm đó, Dương Bác đã gần 30 tuổi. Vậy mà tu hành lại vô cùng nhanh chóng. Chỉ dùng hơn một năm đã bước vào Khí Cảm. Sau đó, Dương Bác một lòng một dạ khai huyệt, cho tới khi 70 tuổi thì kích hoạt được 49 đại huyệt.

Dương Bác tự biết, bản thân đã tới giới hạn, nếu cố gắng khai huyệt thêm, dù cho tới c·hết cũng không thể kích hoạt được đại huyệt thứ 50. Vì vậy, hắn dùng tiếp 30 năm cho việc luyện khí hóa linh và khai mở khí hải.

Vào năm Dương Bác đúng 100 tuổi, hắn thành công mở ra khí hải đầu tiên. Đánh dấu cho con đường trở thành tu sĩ của hắn.

Để nhớ ơn Lạc Căng, Dương Bác đổi họ thành Hồng, tự gọi là Hồng Bác. Cũng yêu cầu con cháu đổi thành họ Hồng. Vì công pháp mà Dương Bác được truyền có tên là Hồng Hải Kinh.



Hồng Bác bắt đầu truyền pháp cho con cháu, lập ra Hồng Gia. Dựa vào Cửu Long Đỉnh, Hồng Bác nhanh chóng tạo dựng tên tuổi trong giới tu luyện. Vươn ra khỏi lãnh thổ Việt Quốc lúc bấy giờ, giao lưu tu hành quốc tế, nhân sinh vô cùng đắc ý.

Về sau, thời đại nhiều lần thay đổi, chiến hỏa trong phàm trần lan tràn khắp nơi. Hồng Bác không muốn dính vào phân tranh thế tục. Liên tục dẫn Hồng Gia di dời tổ trạch nhiều lần.

Cuối cùng, vào khoảng 40 năm trước thì chuyển tới khu vực Cần Giờ.

Thời điểm đó, Hồng Bác mở ra khí hải thứ 30 thành công. Chi cần thiết lập tinh đồ cho 10 khí hải mới, lão sẽ tấn thăng thành linh sĩ tam tinh, cực hạn của hạ cấp linh sĩ.

Tuy nhiên, Hồng Bác không làm vậy. Nói chính xác hơn là không dám làm. Bởi vì lão e sợ Thiên Cung.

Trải qua mấy trăm năm sinh tồn, Hồng Bác đã hiểu nhiều hơn về lời cảnh báo của Lạc Căng. Lão cũng biết Thiên Cung cấm người tu hành vượt qua tam tinh linh sĩ.

Chỉ có điều, Hồng Bác đoán, đó chỉ là ngoài mặt, nghe như Thiên Cung cho phép đột phá đến tam tinh linh sĩ. Thế nhưng, lão đã nhiều lần chứng kiến, người thành công đột phá tam tinh linh sĩ đều bị Thiên Cung mời đi. Về sau thì biệt vô âm tính, bốc hơi khỏi thế gian, chưa từng nhìn thấy lại.

Kể từ đó, Hồng Bác chỉ có thể tự nhốt bản thân ở trong căn phòng này, chưa bao giờ bước ra bên ngoài.

Con cháu Hồng Gia đều cho rằng lão tổ đang bế quan tu luyện. Chỉ có Hồng Bác là biết, hắn bế quan để áp chế xói mòn sinh mạng, chờ đợi thời cơ.

Thời cơ mà lão chờ là khi Thiên Cung sinh ra biến cố. Lúc đó, lão có thể nhân cơ hội hỗn loạn để âm thầm đột phá linh sĩ tam tinh. Nhưng chuyện đó chỉ là hy vọng xa vời, không thể chỉ trông chờ vào may mắn.

Cho nên, Hồng Bác còn đang một mực nghiên cứu cách để che dấu dị tượng lúc đột phá. Chỉ cần có thể che dấu ánh mắt Thiên Cung, lão sẽ đột phá ngay.

Cho nên, có thể nói rằng, chuyện người nhà Trần Minh Quân b·ị b·ắt hoàn toàn không liên quan tới Hồng Bác. Thông qua sưu hồn, Trần Minh Quân cảm thấy con người Hồng Bác cũng không tệ. Không có lý do gì để giận chó đánh mèo, làm hại đến Hồng Bác.

Chuyện gia đình của hắn b·ị b·ắt chắc chắn là ý tưởng của những người điều hành Hồng Gia bây giờ.

Nghĩ vậy, Trần Minh Quân liền muốn động thủ, tiến hành sưu hồn cao tầng khác của Hồng Gia. Đúng lúc đó, Trần Minh Quân nhìn thấy một người đi từ tầng 6 xuống, bước nhanh tới bên ngoài căn phòng của Hồng Bác rồi quỳ xuống hành lễ và nói

“Tộc chủ đương nhiệm Hồng Gia, Hồng Kim Lĩnh, có chuyện khẩn yếu trong gia tộc, xin cầu kiến lão tổ!”