Thuận Thiên

Chương 226: Dò xét



Chương 226: Dò xét

Linh lực tinh thuần không phải là lý do duy nhất làm cho tốc độ phi hành của Trần Minh Quân nhanh hơn những tu sĩ đồng cấp khác.

Ý chí của Trần Minh Quân một lòng muốn tiến nhanh về trước. Vô tình, thần niệm cũng được điều động trong vô thức, giúp đẩy nhanh tốc độ phi hành lên khá nhiều.

Hiện tại, nếu hắn bình tĩnh nghiên cứu kỹ, chỉ cần vận dụng thần niệm khéo léo thôi là đã có thể phi hành tốc độ cao hơn rất nhiều.

Đáng tiếc, Trần Minh Quân cũng không có thời gian suy xét về điểm này. Cũng không có tâm trạng đi suy xét. Trong lòng hắn bây giờ, chỉ có việc cứu người nhà là quan trọng nhất.

Vừa phi hành vừa xem định vị, cho tới gần nửa đêm, Trần Minh Quân cùng Hư Tử Linh mới đáp xuống một gò đất ở biên giới rừng Sác, Cần Giờ.

Lúc này đây, linh lực dự trữ của Trần Minh Quân đã tiêu hao hơn 90%. Nếu còn chưa tới nơi, hắn chỉ có thể tìm cách đi tiếp trên đường bộ. Rất may, hắn đã tới được nơi cần tới.

Sau khi đáp xuống, Trần Minh Quân cũng không triệt tiêu thuật che mắt. Thần niệm liền tràn ra, bắt đầu tùy ý quyết thăm dò về hướng tổ trạch Hồng Gia.

Không phải Trần Minh Quân không biết suy nghĩ rồi làm ẩu. Trải qua nhiều lần nghiệm chứng trong không gian châu. Hắn đã có thể khẳng định một sự thật rằng, thần niệm của hắn rất khó phát hiện. Chỉ cần không nảy sinh sát ý ở trong lòng thì người bị dò xét sẽ không phát hiện.

Hoặc là, dù cho có bị phát hiện thì cũng chỉ là cảm giác, không thể xác định được, cũng không nắm bắt được thần niệm của hắn.

Ít nhất thì đối với cấp bậc ngũ tinh linh sĩ là đúng. Còn về phần tu sĩ có cấp bậc cao hơn, hắn chưa gặp nên chưa thể khẳng định.

Nhưng mà, trên Trái Đất sẽ rất khó tìm được tu sĩ cấp cao hơn. Cho dù là tổ chức gọi là Thiên Cung kia cũng vậy. Nếu không thì họ đã không giới hạn tu vi của tu sĩ không được vượt quá tam tinh linh sĩ rồi.



Nói cách khác, theo Trần Minh Quân suy đoán, cấp bậc cao nhất trong Thiên Cung cũng chỉ có thể là Lục Tinh Linh Sĩ mà thôi.

Nhưng chuyện đó để tính sau. Chuyện quan trọng nhất lúc này là phải xác định sự an toàn của người nhà. Rồi nhanh chóng cứu họ thoát khỏi tay Hồng Gia.

Bởi vì đã biết trước vị trí, Trần Minh Quân rất dễ dàng tìm thấy trận pháp bảo vệ, thần niệm nhanh chóng thăm dò vào bên trong tổ trạch Hồng Gia mà không gặp phải bất cứ khó khăn gì. Ở trước thần niệm, trận pháp giống như vô hình, có hay không có cũng chẳng khác nhau là mấy.

Tổ trạch Hồng Gia là một tổ hợp kiến trúc kỳ quái. Các căn nhà hình thôi được xây lẫn vào trong rừng. Kích thước mỗi căn cũng không quá 9 mét vuông, có thể nói là vô cùng khiêm tốn.

Nhưng khi xâm nhập vào quan sát, Trần Minh Quân phát hiện chúng chỉ là những căn phòng tu luyện. Bên trong chỉ có vài gia cụ đơn giản để phục vụ ăn uống nghỉ ngơi. Giữa phòng có một cái bồ đoàn dùng để ngồi tu luyện.

Đếm sơ qua có hơn ngàn căn phòng như vậy. Nhưng nếu nhìn từ trên cao sẽ chẳng thấy gì. Không chỉ có trận pháp che mắt, kiến trúc của nó cũng có tác dụng ẩn mình.

Mỗi căn phòng tu luyện đều được bố trí một loại trận pháp tụ nguyên. Nhìn cao minh và đầy đủ hơn so với lá bùa mà Trần Minh Quân nhìn thấy ở nhà lúc mới thức tỉnh. Nhưng cũng chỉ là trận văn sơ cấp, thậm chí là có chút thiếu sót, thua xa trận pháp đơn giản mà hắn tạo ra để thu sương tạo thành ngưng khí thủy.

Có hơn một nửa số phòng tu luyện đang được sử dụng. Một nửa còn lại thì trống không. Một số phòng còn có người đang dọn dẹp vệ sinh, dường như là người làm của Hồng Gia.

Ở vòng ngoài, Trần Minh Quân nhìn thấy rất nhiều đài quan sát. Những đài quan sát này cách nhau vài trăm mét. Liên kết thành một cái vòng to, bao trọn toàn bộ kiến trúc của tổ trạch ở bên trong.

Mỗi đài quan sát có khoảng 5 tới 10 người trú đóng. Trần Minh Quân suy đoán, đó có thể là bảo vệ vòng ngoài của Hồng Gia.

Trung tâm tổ trạch có một kiến trúc to hơn, cũng được xây dựng khéo léo, hòa vào rừng Sác. Nhìn qua như là một cái hội trường hoặc trung tâm nghị sự. Bên trong cũng không có một bóng người.



Trần Minh Quân cũng không lấy làm lạ gì. Thông qua việc sưu hồn Hồng Thiên Bảo, hắn đã biết khá rõ về tổ trạch. Tuy không dám nói chỗ nào cũng biết, nhưng bí mật cơ bản thì Hồng Thiên Bảo vẫn có thể tiếp cận.

Dựa theo ký ức của Hồng Thiên Bảo, Trần Minh Quân biết, phần lớn kiến trúc quan trọng của Hồng Gia đều nằm dưới lòng đất. Việc hắn dò xét nãy giờ chủ yếu là xác định nhân thủ bên ngoài của Hồng Gia. Xem có gì nằm ngoài hiểu biết của Hồng Thiên Bảo không.

Sau khi đã nắm chắc thông tin không có gì sai biệt. Trần Minh Quân liền chia nhỏ thần niệm thành 4 nhánh, phân biệt di chuyển tới 4 vị trí bí mật. Các vị trí này là đường đi xuống kiến trúc ngầm. Được xây dựng như bốn cầu thang bộ, bên ngoài được che mắt bằng trận pháp nhỏ và thân cây Sác. Nếu là dùng mắt thường, khi đi đến đây sẽ nghĩ là đường cụt.

Ngoài ra, bên trong mỗi cửa cũng có một đội bảo vệ. Vài bậc thang sẽ có một người, khi đi hết bậc thang sẽ phải đi qua hơn chục người.

Thần niệm của Trần Minh Quân không gặp trở ngại nào, từ bốn vị trí khác nhau bắt đầu quan sát tổ trạch thật sự của Hồng Gia.

Kiến trúc ngầm vô cùng phức tạp, lại được canh phòng nghiêm ngặt. Nếu có kẻ lạ nào xâm nhập, chỉ cần phát hiện ra là có thể dễ dàng biến ảo lối đi, phong tỏa kẻ lạ hoàn toàn.

Hồng Thiên Bảo và gia đình sống ở tầng trên cùng của kiến trúc ngầm. Nhiều nhất cũng chỉ có thể tiếp cận tầng 3. Không đủ thẩm quyền để xuống các tầng thấp hơn. Trần Minh Quân không thăm dò kỹ 3 tầng đầu, chỉ dò xét sơ qua, thần niệm một mực đi xuống sâu bên dưới. Chỉ từ tầng 4 trở đi, hắn mới bắt đầu tìm kiếm thật kỹ.

Tầng 4 giống như một thao trường, nơi nơi đều đang huấn luyện chiến đấu. Trần Minh Quân có thể dễ dàng nhận ra, đây là chỗ luyện binh của chiến đường. Sau khi không tìm thấy nơi giam giữ, hắn tiếp tục đi xuống tầng 5.

Quả nhiên, ở tầng 5 có rất nhiều phòng giam. Nhìn thấy điều này, Trần Minh Quân nóng lòng, bắt đầu tìm kiếm từng căn phòng.

Không bao lâu sau, toàn bộ tầng 5 đều bị lướt qua một vòng. Không có bất cứ người thân nào của hắn. Ở một vài nơi, hắn còn nhìn thấy cảnh người của Hồng Gia đang h·ành h·ung phạm nhân. Điều này làm cho hắn vô cùng lo lắng trong lòng. Sợ chuyện mà bản thân lo sợ nhất sẽ xảy ra.

Hắn vội vàng đi sâu xuống hơn các tầng bên dưới.



Ở tầng thứ 6, số người Trần Minh Quân có thể nhìn thấy đã ít hơn rất nhiều. Phạm vi kiến trúc cũng bị thu nhỏ. Nhưng mỗi người trong đó đều có khí tức mạnh mẽ. Tinh khí thần đầy đủ, ánh mắt sáng ngời. Dù không thăm dò tu vi thì cũng có thể đoán đám người này đều đã khai mở khí hải hoặc cách khai mở khí hải không xa.

Trần Minh Quân vô cùng nóng vội, không quan tâm đám người này, một mực tìm kiếm người thân nhưng không thấy. Thay vào đó, hắn nhìn thấy rất nhiều thứ quen thuộc. Chúng là sản phẩm do Dương Trí Thần làm ra, còn có những bình thủy tinh chứa Liệu Thương Dịch nguyên bản.

Không nghi ngờ gì, Hồng Gia đã xem chúng là thu hoạch và mang từ Thiên Cấm Sơn về đây. Trong đó, một lão già đang cật lực nghiên cứu những sản phẩm của Dương Trí Thần. Một người khác thì đang đứng trước các bình Liệu Thương Dịch, giống như đang suy nghĩ gì đó.

Trần Minh Quân chỉ nhìn sơ qua, không tiếp tục quan tâm mà chuyển xuống tầng 7.

Ở tầng thứ 7, cũng là tầng cuối cùng của kiến trúc. Trần Minh Quân chỉ tìm thấy 6 căn phòng. Trong đó, 5 căn phòng trống không. Chỉ có một căn phòng duy nhất là có người.

Đó là một lão già, râu tóc bạc phơ, toàn thân gầy trơ xương. Trên người lão là một bộ quần áo cổ, nhìn không ra màu sắc. Lão ngồi im một chỗ, không nhúc nhích, cứ như một bộ thây khô. Nếu không phải lồng ngực lão thỉnh thoảng sẽ nhấp nhô. Trần Minh Quân chắc sẽ cho rằng đấy là một cái xác.

Khi thần niệm của Trần Minh Quân đảo qua. Lão già đang ngồi im đột nhiên động đậy. Dường như lão đã ngồi ở đó rất lâu. Khi động đậy thì làm bụi bám trên thân bị khuấy động, lả tả rơi ra khỏi người lão.

Đôi mắt nhắm chặt của lão từ từ mở ra. Trong căn phòng thiếu sáng vậy mà có thể thấy rõ ánh mắt của lão ẩn ẩn có tinh quang lấp lóe. Đó là dấu hiệu cho thấy trong người lão có linh lực.

Trần Minh Quân biết, bởi vì hắn quá nóng vội nên mới kinh động đến cảm giác của đối phương. Nhưng hắn không e sợ gì.

Lão già mở mắt ra thì liền nhìn xung quanh. Thần thức cũng quét tới quét lui mấy lần. Nhưng không phát hiện chuyện gì. Thế là lắc lắc đầu, rồi tiếp tục nhắm mắt tĩnh tọa.

Trần Minh Quân biết, đây có thể là người thần bí nhất Hồng Gia. Cũng là người có tu vi cao nhất Hồng Gia.

Giờ đã tìm không được người thân, Trần Minh Quân suy đoán, có thể Hồng Gia đã giam người nhà hắn ở ngoài thế tục. Nếu vậy, hắn liền chuyển hướng, kiểm tra thực lực của Hồng Gia.

Thế là, Trần Minh Quân không chút chần chừ, thần niệm xuyên thấu thân thể lão già, quan sát kinh mạch toàn thân và huyệt vị của lão.

“Ồ, linh sĩ nhị tinh cửu trọng! Không phải, là ngụy tam tinh linh sĩ!”