Thuận Thiên

Chương 232: Sắp xếp cho gia đình



Chương 232: Sắp xếp cho gia đình

Sau khi nghe Lâm Thu Dung kể xong mọi chuyện. Trần Minh Quân đột nhiên nghĩ ra một phương án cho chỗ ở của cả nhà. Hắn nhớ tới ngôi nhà bị quỷ ám kia. Hoàn cảnh ở đó vô cùng tốt. Chắc là tới giờ vẫn bị bỏ hoang. Cũng sẵn dịp có thể giúp Lâm Thu Dung vượt qua chuyện này.

Người thường có thể không hiểu, nhưng bất kỳ một người tu chân võ nào nghe xong cũng sẽ biết. Chuyện của Lâm Thu Dung là do một đám chân võ sư gây ra. Hơn nữa, thủ đoạn có thể khống chế thần trí người khác cũng không phải tầm thường. Đơn giản nhất chính là dùng thần thức gây ảnh hưởng tới người thường. Vì vậy, tệ lắm cũng phải có một linh đồ ở bên trong nhóm đó.

Trần Minh Quân suy nghĩ, có thể giao chuyện này cho Hư Tử Linh đi làm. Bản thân hắn thì sẽ tách ra, trở lại Cần Giờ để xử lý Hồng Gia, sau đó thì đi tìm hiểu về Thiên Cung.

Hư Tử Linh xử lý xong chuyện của Lâm Thu Dung thì sẽ cùng gia đình hắn ở lại ngôi nhà kia tại Long Xuyên. Có Hư Tử Linh bảo kê, hắn tin tưởng gia đình mình sẽ an toàn. Tuy không dám nói tuyệt đối nhưng khả năng xảy ra sự cố vượt tầm kiểm soát của Hư Tử Linh khá là thấp.

Đã quyết định trong lòng, Trần Minh Quân liền trấn an Lâm Thu Dung

“Chị Dung, bây giờ chị hãy di chuyển về gần ngôi nhà bị quỷ ám kia. Không tới nửa ngày sau thì sẽ có người của tôi gọi lại cho chị. Lúc đó, chị cứ đến ngôi nhà, sẽ có người tiếp ứng, xử lý đám người kia, cứu cha của chị.”

Lâm Thu Dung nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ, ríu rít nói cảm ơn Trần Minh Quân. Chờ Lâm Thu Dung qua cơn kích động, Trần Minh Quân lại nói về ý định cho cả nhà ở ngôi nhà đó một thời gian cho Lâm Thu Dung nghe.

Trần Minh Quân lại dặn dò thêm vài vấn đề cần lưu ý, chủ yếu là để đảo bảo an toàn cho Lâm Thu Dung và yêu cầu Lâm Thu Dung không nói chuyện này với người nhà hắn. Sau đó thì tắt máy, đi ăn sáng cùng cả nhà.

Trong bữa ăn, Trần Minh Quân kể sơ lược về kinh lịch của bản thân trong thời gian qua. Hắn không nói thật mà chỉ bịa ra một câu chuyện tương đồng. Sự tồn tại của không gian châu càng ít người biết càng tốt. Không phải hắn không tin người nhà, đây là hắn sợ người ta vì biết mà tương lai tao ngộ tai ương.

Trần Minh Quân nói hắn bị rơi vào một chiều thời không khác. Hắn ở đó trãi qua hơn 8 năm, cũng học được một số bản lĩnh phi phàm. Nhờ vậy mà mới có thể cứu được cả nhà thoát khỏi đám người Hồng Gia.



Mọi người nghe kể xong thì đều có biểu cảm vô cùng đặc sắc. Tính ra thì Trần Minh Quân vẫn chưa bao giờ kể cho họ nghe chi tiết về tu luyện. Còn luôn tin rằng có tồn tại một người thần bí nào đó đang dạy Trần Minh Quân.

Khi được hỏi về người thần bí, Trần Minh Quân chỉ có thể nói xạo là người đó đã rời đi từ lâu rồi.

Lúc này, cha mẹ hắn mới để ý, nhìn Trần Minh Quân bây giờ có vẻ như đã già dặn hơn xưa một chút. Vốn chỉ là một thiếu niên đôi môi, giờ đã ra dáng thanh niên hơn.

Đối với người khác, chỉ là một tuần trôi qua. Nhưng với Trần Minh Quân thì đã là 8 năm. Nếu là người bình thường, vẻ ngoài đã chuyển biến thành ông chú tuổi 30. Trần Minh Quân là một người tu luyện, trong người có chân khí ôn dưỡng, quá trình lão hóa chậm hơn, nhưng cũng đã có dáng vẻ thanh niên 25 tuổi.

Người nhà Trần Minh Quân thì đang tiêu hóa thông tin. Nhân viên khách sạn ở gần đó thì cũng ù ù cạc cạc trong đầu. Họ không hiểu những người này nói cái gì, nghe như chuyện thần thoại. Cuối cùng, họ chỉ có thể cho rằng đám người Trần Minh Quân có sở thích đặc thù, nên khi nói chuyện cũng có chút ám chỉ đặc thù mà thôi.

Trong khi đó, Trần Minh Quân truyền âm trao đổi với Hư Tử Linh về chuyện của Lâm Thu Dung. Cũng nói rõ chi tiết ý định của hắn cho Hư Tử Linh nghe. Chỉ cần Hư Tử Linh đi theo người nhà của hắn, đến Long Xuyên sẽ gặp Lâm Thu Dung. Chuyện tiếp theo thì dễ làm rồi.

Sau bữa cơm, Trần Minh Quân thông báo cho cả nhà, yêu cầu họ tạm thời đến Long Xuyên ở tạm một thời gian. Chỗ ở và đầu mối liên hệ thì hắn bàn giao thông tin cho Trần Hồng Thắm. Cha mẹ Trần Minh Quân rất lo lắng cho con. Nhưng họ cũng biết là cả nhà phải an toàn thì mới không luyên lụy đến hắn. Cho nên chỉ căn dặn hắn cẩn thận rồi không đành lòng mà lên xe rời đi.

Trần Minh Quân đứng yên một chỗ, mắt dõi theo chiếc xe 7 chỗ đang ngày một xa dần. Khi chiếc xe đã khuất khỏi tầm mắt thì hắn dùng thần niệm nhìn theo.

Cứ như vậy, hắn âm thầm dõi theo chiếc xe đang di chuyển. Gần hai tiếng đồng hồ sau, lúc chiếc xe đã chạy qua Cai Lậy, tiếp tục hướng về Cao Lãnh, Trần Minh Quân mới thu hồi thần niệm. Đó đã là cực hạn xa nhất mà thần niệm của hắn có thể kéo dài để nhìn theo. Ánh mắt hắn chuyển hướng, nhìn về phía Cần Giờ.



Một lúc sau, tại một góc đường ít người qua lại, Trần Minh Quân thi triển thuật che mắt, dưới chân xuất hiện một đạo ánh sáng cầu vồng, cả người phi thân lên cao, bay về hướng tổ trạch Hồng Gia.



Cùng thời điểm đó, tại hội trường lớn nằm trên mặt đất của Hồng Gia.

Hồng Bác ngồi ở vị trí cao nhất, cả người im lặng, không nói lời nào. Ánh mắt thì nhìn chằm chằm đám người bên dưới, thần sắc vô cùng giận dữ.

Ở bên dưới, đám người cao tầng Hồng Gia thì đáng quỳ gối, mặt cúi xuống, không dám ngẩng đầu lên. Phía trước mặt bọn họ còn có một cái t·hi t·hể, chính là t·hi t·hể của Hồng Minh.

Ngoài ra, đứng ở sau cùng nhất còn có Hồng Kim Tinh. Hắn im lặng đứng đó, mắt nhìn về Hồng Bác đầy phức tạp, quần áo trên người toàn là máu, nhưng thân thể thì lại hoàn hảo, không một v·ết t·hương.

Những tộc nhân khác của Hồng Gia thì đều đứng ở bên ngoài hội trường. Bọn họ đang hoang mang lo sợ, không hiểu chuyện gì xảy ra. Chỉ được lệnh tập trung và đứng chờ.

Đồng thời, vài người tới sớm cũng nhìn thấy t·hi t·hể của trưởng lão Hồng Minh được di chuyển vào hội trường. Miệng người này truyền cho người nọ. Nhất thời, cả đám không khỏi bàn tán xôn xao, đủ thứ suy đoán được đưa ra trong lòng.

Đúng lúc này, một người đưa tin vội vàng chạy nhanh về hướng hội trường. Tộc nhân ở bên ngoài nhìn thấy thì nhao nhao tránh ra, tạo thành một con đường cho người nọ.

Người nọ chạy nhanh vào hội trường thì liền quỳ xuống bẩm báo

“Kính thưa lão tổ, đã có thông tin báo về. Ba vị chấp pháp Hồng Khang, Hồng Phương và Hồng Đại đã m·ất t·ích. Đám lính thuê thì b·ất t·ỉnh, không ai biết chuyện gì xảy ra, họ chỉ đột nhiên b·ất t·ỉnh. Mấy người do trưởng lão Hồng Minh bắt cũng đã biến mất. Theo dấu vết tại hiện trường thì có lẽ không có ai b·ị t·hương. Đồng thời, có thể họ đã lái xe về hướng trung tâm Gò Công. Chúng thuộc hạ nghe theo lời lão tổ, không có truy tung đến cùng.”



Hồng Bác nghe xong báo cáo thì hơi có vẻ thở phào. Lão lo lắng nhất là an nguy của những người bị Hồng Minh bắt. Nếu không bị gì, chuyện tiếp theo còn có đường nói chuyện.

Về chuyện đêm hôm qua, sau khi phát hiện Hồng Kim Lĩnh và cao tầng khác đều bị phế bỏ. Trưởng lão Hồng Minh còn trực tiếp t·ử v·ong. Hồng Bác vội vàng hỏi chuyện đám người Hồng Kim Lĩnh.

Từ miệng họ, Hồng Bác biết đến vụ bắt người tại Thiên Cấm Sơn, lại kết hợp với sự quỷ dị vừa xảy ra. Hồng Bác chợt hoảng hốt trong lòng. Có dùng đầu gối suy nghĩ thì Hồng Bác cũng có thể đoán ra, Hồng Gia đã chọc phải tồn tại không thể chọc.

Chưa dừng lại ở đó, trong lúc Hồng Bác đang rối bời trong lòng. Muốn nhanh chóng đi đón đám Trần Thăng để đảm bảo an toàn cho họ thì gặp Hồng Cửu Thiên và Hồng Thiên Đạo trở về tổ trạch. Bởi vì bọn họ không có mặt nên đã tránh thoát một kiếp.

Sau khi biết chuyện xảy ra ở nhà, hai người không khỏi nghĩ mà sợ. Đồng thời, họ cũng bẩm báo chuyện Hồng Minh đã âm thầm sai người đi tra khảo đám người Trần Thăng.

Hồng Bác nghe xong thì hồn vía như sắp ly thể. Vốn lão cũng thắc mắc tại sao Hồng Minh lại c·hết mà những người còn lại chỉ bị phế. Tại sao khi làm xong những chuyện này thì người nọ biến mất. Giờ thì mọi chuyện đều đã rõ ràng. Hồng Minh c·hết là vì có ý t·ra t·ấn đám người Trần Thăng. Người nọ biến mất là đi cứu người.

Lúc này mà liên lạc với người của Hồng Minh, lệnh cho họ quay lại thì đã muộn rồi. Sự thật đúng là vậy, các thiết bị liên lạc đều không thể kết nối. Thời điểm đó, 3 người Hồng Khang đã bị thiêu thành tro tàn.

Đứng trước nguy cơ diệt tộc, Hồng Bác ra lệnh triệu tập toàn bộ tộc nhân trở về, tập trung bên ngoài hội trường. Các cao tầng Hồng Gia cũng được gọi đến hội trường.

Tại đây, Hồng Bác lệnh cho Hồng Kim Lĩnh kể lại toàn bộ sự việc thật chi tiết. Sau đó lại lần lượt nghe Hồng Cửu Thiên, Hồng Thiên Đạo nói hiểu biết của mỗi người.

Không thể không nói, Hồng Gia điều tra vô cùng kỹ lưỡng. Từ lần đầu tiên người thần bí xuất hiện và bán ra bảo mệnh dịch cho tới những mối liên quan đến liệu thương dịch. Cuối cùng là suy đoán mối quan hệ của người thần bí với gia đình Trần Minh Quân.

Tất cả những điều này không khó để điều tra. Rất có thể mấy nhà khác cũng có thông tin tương tự. Nhưng mà, họ suy đoán người thần bí chỉ là một vị khách qua đường, vì một lý do nào đó thụ ơn gia đình Trần Minh Quân, cho nên mới cấp cho liệu thương dịch bán ra thị trường, xem như trả ơn.