Thuận Thiên

Chương 233: Hiện thân tại Hồng Gia



Chương 233: Hiện thân tại Hồng Gia

Chỉ có Hồng Gia là có suy đoán khác. Tất cả xuất phát từ việc Hồng Thiên Bảo chứng kiến dị tượng mưa ánh sáng vào cái đêm Trần Minh Quân mở ra tam hoa.

Do đó, họ suy đoán gia đình Trần Minh Quân không bình thường. Có khả năng rất cao là không chỉ được người thần bí cấp cho nước thuốc, nói không chừng còn có cả truyền thừa. Chính vì có người tu luyện truyền thừa kia nên mới sinh ra dị tượng kia.

Truyền thừa thông thường thì Hồng Gia không cần. Nhưng truyền thừa khi tu luyện sinh ra dị tượng như vậy thì khác. Hơn nữa, còn có bảo mệnh dịch hấp dẫn. Hồng Gia bắt đầu lên kế hoạch hành động.

Chờ sau khi thuyết phục người của các nhà khác rời đi. Hồng Thiên Bảo liền nghe theo lệnh gia tộc, phát động t·ấn c·ông, nhằm bắt sống toàn bộ gia đình Trần Minh Quân. Ở lần hành động đó, Hồng Thiên Bảo bị hiệu quả của hộ thân phù dọa chạy.

Tiếp theo, Hồng Thiên Bảo lại phát hiện ra trận pháp bảo vệ trên Thiên Cấm Sơn. Lúc cao tầng Hồng Gia nhận được báo cáo, bọn họ vui mừng như điên. Rất có thể lần này bọn họ sẽ thu được truyền thừa cao cấp.

Đơn giản là vì trận pháp của Hồng Gia cũng không cao minh bằng trận pháp trên Thiên Cấm Sơn. Nói chính xác hơn thì trận pháp bảo vệ Hồng Gia chỉ có thể đánh lừa phàm nhân. Đối với người luyện chân võ thì gần như không có tác dụng. Còn trận pháp trên Thiên Cấm Sơn thì vô cùng mạnh mẽ, chẳng những có tác dụng với tu sĩ, còn có thể chặn được pháp khí công kích.

Cuối cùng, Hồng Kim Lĩnh quyết định vận dụng Cửu Long Đỉnh. Kết quả, họ phá trận thành công và bắt toàn bộ người thân của Trần Minh Quân. Đồng thời, còn bắt được một tộc nhân đã bị trục xuất của Hồng Gia, Hồng Kim Tinh.

Thu hoạch từ bên trong vườn thuốc vô cùng phong phú. Không chỉ có một lượng lớn bảo mệnh dịch, còn có rất nhiều thẻ bài có công dụng thần kỳ, rõ ràng là trận pháp, liền giao hết cho Hồng Minh nghiên cứu.

Chỉ có một điều đáng tiếc, trong số những người b·ị b·ắt, không có một ai tu luyện chân võ, toàn bộ đều là người thường. Người duy nhất có khả năng là chân võ sư thì đ·ã c·hết từ trước.



Toàn bộ mánh mối còn lại đều ở trên thân đám người Trần Thăng và Hồng Kim Tinh. Đám người Trần Thăng bị đưa đến Gò Công, nhốt trong nhà xưởng bí mật nọ. Hồng Kim Tinh thì bị tra hỏi gắt gao, nhưng không chịu mở miệng nói nửa lời. Cuối cùng, Hồng Kim Tinh bị giao cho Hồng Cửu Thiên đem đi chỗ khác giam giữ, chờ xử lý sau.

Hồng Kim Lĩnh cũng không ra lệnh t·ra t·ấn đám người Trần Thăng. Chuyện đó hoàn toàn là do Hồng Minh âm thầm cho người đi làm. Sỡ dĩ Hồng Cửu Thiên và Hồng Thiên Đạo biết là vì Hồng Minh nhờ họ che dấu.

Hồng Cửu Thiên và Hồng Thiên Đạo cũng có tâm tư riêng, phối hợp mang Hồng Kim Tinh đi tra khảo, cũng ngoài mặt nói là đi hỏi cung thôi. Không ngờ rằng, Hồng Kim Tinh vô cùng cứng miệng, bị t·ra t·ấn đến b·án t·hân bất toại, hôn mê b·ất t·ỉnh mà vẫn không nói một chữ nào.

Bất đắc dĩ, Hồng Cửu Thiên và Hồng Thiên Đạo liền bỏ mặc Hồng Kim Tinh tự sinh tự diệt giữa rừng sác rồi trở về tổ trạch, đúng lúc gặp chuyện ở tổ trạch.

Tất cả mọi chuyện đều được kể lại một cách chi tiết. Hồng Bác cẩn thận lắng nghe, đầu óc thì vận dụng không ngừng. Là một người sống qua nhiều thời đại. Mặc dù đứng trước đại họa, mặc dù sợ hãi, Hồng Bác vẫn rất bình tĩnh để phân tích tình hình, nhằm tìm kiếm con đường cứu vãng.

Hồng Bác suy nghĩ rất lâu, cẩn thận suy xét từng chuyện. Cuối cùng, Hồng Bác đã có nhận định trong lòng. Cũng đã biết bản thân nên làm gì. Lão cho người đi thăm dò tình hình chỗ nhà xưởng. Song song đó, cũng lệnh cho Hồng Cửu Thiên đem Hồng Kim Tinh trở về rồi cứu chữa bằng bảo mệnh dịch.

Tiếp theo, Hồng Bác để cho Hồng Kim Lĩnh cùng toàn bộ cao tầng Hồng Gia quỳ tại chỗ xuyên đêm. Lão đang chờ, chờ Trần Minh Quân quay trở lại. Bởi vì lão chắc chắn đối phương sẽ còn trở lại.

Sở dĩ Hồng Bác làm như vậy là đang đánh cuộc. Đánh cuộc theo nhận định ở trong suy nghĩ của lão. Nếu lão đúng, Hồng Gia sẽ không bị diệt tộc. Nếu sai … thì chỉ có thể tự trách bản thân lão quá không quan tâm tộc nhân, để họ gây ra đủ thứ chuyện xấu.

Đúng như Hồng Bác dự định, đến trưa ngày tiếp theo, sau khi tiễn đưa gia đình rời đi, Trần Minh Quân đã bay về Cần Giờ.

Chỉ mất vài phút phi hành, Trần Minh Quân đã đến gần tổ trạch Hồng Gia. Với năng lực hiện tại, Trần Minh Quân chỉ có thể bay đi, không thể đạp không đứng một chỗ, nguyên lý hoạt động giống với cách hoạt động của máy bay, nhưng mà dễ khống chế hơn nhiều.



Lúc này, thần niệm của Trần Minh Quân đã bao phủ tổ trạch Hồng Gia. Hắn liền nhìn thấy cảnh đoàn người tập trung bên ngoài hội trường, cũng nhìn thấy cảnh bên trong.

Ngay thời khắc thần niệm của Trần Minh Quân quét qua. Ánh mắt Hồng Bác nhảy lên một cái, trong tối tắm liền có một dự cảm xuất hiện trong đầu. Cảm giác này vô cùng quen thuộc, chính là cảm giác đêm qua. Hồng Bác không dùng thần thức dò xét. Mà cũng không dám dò xét.

“Đến rồi!”

Hồng Bác thầm nói một câu, rồi không do dự nhiều, ánh mắt quyết đoán. Lão lập tức đứng lên khỏi ghế chủ vị, mặt ngước nhìn vào hư không trước mặt. Sau đó, hai chân khụy xuống, trực tiếp quỳ gối lên sàn nhà, trán v·a c·hạm với sàn nhà, tạo ra một âm thanh rõ to.

Gần như cùng lúc đó, một mệnh lệnh vang lên trong đầu tất cả mọi tộc nhân Hồng Gia ở hiện trường. Mệnh lệnh kèm theo uy áp, tộc nhân nghe thấy thì không chút do dự mà quỳ xuống theo.

“Tội nhân Hồng Bác, xin tham kiến đại nhân!”

Trần Minh Quân thấy cảnh tượng diễn ra, cũng Hồng Bác nói gì đó. Hắn liền mô phỏng lại để nghe. Sau khi nghe rõ, mày nhíu lại, hơi trầm tư suy nghĩ. Chỉ trong tích tắc, hắn liền có quyết định trong lòng.

Mắt thấy độn quang đã sắp đến phía trên tổ trạch Hồng Gia. Trần Minh Quần liền hạ độ cao, loại bỏ thuật che mắt, mang theo ánh sáng cầu vồng sặc sỡ màu sắc, đáp xuống phía ngoài hội trường lớn.



Trần Minh Quân cũng không hoàn toàn chủ quan. Khi độn quang vừa tán đi, ngoài thân hắn liền xuất hiện một tầng quang tráo, chính là hộ thân linh khí. Đồng thời, một luồng thần niệm cũng được tách ra, bám lên hộ thân linh khí, hình thành thêm một tầng bảo vệ.

Lúc này đây, nhìn hắn cứ như một vị thần tiên, vừa từ trên chín tầng trời giáng xuống trần gian. Toàn thân lập lòe ánh sáng bảy sắc, vừa có hiệu quả phòng ngự, vừa làm cho người khác lóa mắt, không thể dùng mắt thường để nhìn rõ chân dung.

Sự việc xảy ra quá đột xuất, tộc nhân Hồng Gia ở xung quanh bị giật mình kinh sợ không ít. Nhưng vì mệnh lệnh của lão tổ, họ cũng không dám làm ra hành động gì, một mực quỳ tại chỗ. Chỉ dám lén lút đưa mắt quan sát Trần Minh Quân, nhưng cũng không thể nhìn thấy gì ngoài ánh sáng.

Hồng Kim Tinh đứng ở sau cùng, sát cửa ra vào, nên khi Trần Minh Quân đáp xuống là hắn nhìn thấy ngay. Dù hộ thân linh khí hình thành khá nhanh, nhưng Hồng Kim Tinh vẫn kịp nhìn rõ người đến là Trần Minh Quân.

Hồng Kim Tinh vừa mừng vừa thở phào trong lòng. Nhìn thấy Trần Minh Quân thì đồng nghĩa với việc hắn đã được cứu. Thế là, hắn liền nghiêm nghị, nửa quỳ xuống, miệng thì hô

“Ông chủ!”

Trần Minh Quân thấy thế thì gật đầu, trong lòng hắn rất hài lòng với biểu hiện của Hồng Kim Tinh. Dù hắn không biết chuyện Hồng Kim Tinh đã dạo một vòng quanh quỷ môn quan. Nhưng từ những gì sưu hồn được, hắn cũng thấy Hồng KIm Tinh cứng miệng như thép, dưới áp lục của cao tầng Hồng Gia mà vẫn không nói nửa lời về hắn.

Ở trong tin tức Trần Minh Quân sưu hồn có được, Hồng Kim Tinh chỉ được Hồng Kim Lĩnh ra lệnh đem đi giam giữ ở một nơi khác. Nên Trần Minh Quân không lo lắng cho tính mạng của đối phương. Bản thân Trần Minh Quân cũng không biết được, nếu hắn không mạnh mẽ phế bỏ đám người Hồng Kim Lĩnh, rất có thể Hồng KIm Tinh đã bị bỏ mặc đến c·hết.

“Biểu hiện của ngươi làm ta rất hài lòng. Đứng một bên chờ ta xử lý chuyện này xong lại nói”.

Câu nói vừa buông xuống, thần niệm cũng hình thành một lực đạo nhu hòa, nhẹ nhàng đỡ Hồng Kim Tinh đứng lên.

Hồng Kim Tinh mừng rỡ trong lòng, cảm nhận được lực đạo nhu hòa kia, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Bởi vì hắn không thấy Trần Minh Quân có động tác gì, vậy mà có thể từ hư không sinh ra lực lượng. Hắn chỉ vội nói “dạ” một tiếng, rồi im lặng đứng chờ, không nói gì thêm.

Trong lòng Hồng Kim Tinh cũng rõ ràng, từ giờ bản thân đã được Trần Minh Quân chấp nhận và tin tưởng.

Trần Minh Quân bước vào bên trong hội trường. Cả hội trường cũng theo đó mà sáng lên. Hồng Bác thấy Trần Minh Quân không đại khai sát giới, trái tim treo cao cũng buông lỏng. Nhưng lão vẫn quỳ mọp ở đó, không dám nhúc nhích, làm ra tư thế sẵn sàng gánh vác hậu quả từ những việc do gia tộc làm.