Trần Minh Quân nói xong, liền đứng dậy khỏi ghế chủ vị rồi từng bước đi ra tới cửa. Hắn dự định cứ như vậy rời đi, trở lại Thiên Cấm Sơn.
Những gì cần làm và có thể làm thì hắn đã làm rồi. Nếu tương lai Hồng Gia còn dám thực hiện các hành vi tương tự, dù đối tượng không phải người nhà của hắn, hắn cũng sẽ ra tay. Mà một khi ra tay một lần nữa, có thể hắn sẽ phế toàn bộ Hồng Gia. Thậm chí là g·iết c·hết một nhóm người.
Đúng vậy, nặng lắm là phế bỏ và g·iết một số người mà thôi. Hắn thực sự không nảy ra được cái ý định đồ diệt toàn tộc.
Lúc đi đến bên cạnh Hồng Kim Tinh, Trần Minh Quân chợt nhớ đến Phệ Tâm Trùng trong trái tim của đối phương. Hiện tại, Hồng Kim Tinh không còn ở trên đỉnh Thiên Cấm Sơn, không còn chiếc hộp ngăn cách không gian, thời thời khắc khắc đều có thể bị chủ nhân Phệ Tâm Trùng g·iết c·hết.
Vừa nhớ đến chuyện này, Trần Minh Quân cũng không muốn kéo dài thêm. Lúc trước, hắn không có khả năng giải trừ, chỉ có thể tìm cách ngăn cản. Giờ thì hắn đã dư sức giải trừ và g·iết c·hết Phệ Tâm Trùng rồi.
Trần Minh Quân nghiêm nghị nhìn Hồng Kim Tinh, nói:
“Hồng Kim Tinh, đứng im, đừng phản kháng, ta sẽ loại bỏ phệ tâm trùng cho ngươi”
Hồng Kim Tinh nghe như vậy thì thần sắc có chút khó tin. Trong lòng không khỏi đặt ra nhiều dấu hỏi. Từ lần trước gặp mặt tới giờ cũng có bao lâu. Nếu có thể giải trừ thì đáng ra phải giải trừ từ lúc trước. Việc gì phải chờ tới lúc này.
Mặc dù khó hiểu, cũng có chút sinh nghi, nhưng vẻ mặt ngạc nhiên đó cũng chỉ thoáng qua rồi liền bị thay thế bằng vui mừng.
“Vâng, ông chủ cứ ra tay!”
Trần Minh Quân ngưng tụ một tia thần niệm rồi tiến vào thân thể Hồng Kim Tinh, đi thẳng tới vị trí trái tim. Không bao lâu sau, hắn đã nhìn thấy con phệ tâm trùng kia. Hình dáng của nó như một con rết, nhưng chỉ dài bằng một đốt ngón tay.
Mặc dù rất nhỏ, nhưng hàm răng sắc nhọn của nó làm cho Trần Minh Quân nhìn thấy cũng cảm thấy ớn lạnh. Dựa vào hàm răng này, chỉ cần một thoáng công phu là trái tim của Hồng Kim Tinh sẽ bị xé nát.
Trần Minh Quân cẩn thận đưa thần niệm bao bọc xung quanh phệ tâm trùng. Hắn rất cẩn thận, không chạm tới nó, chỉ bao vây nó. Sau khi thần niệm đã phong tỏa tứ phía, con phệ tâm trùng này dường như cảm nhận thấy nguy hiểm. Nó liền làm ra phản ứng, phóng thẳng tới thành tim, há hàm răng sắc nhọn ra, định cắn nát trái tim của vật chủ này.
Nhưng mà nó vừa chuyển động thì đã bị ngăn lại. Thần niệm của Trần Minh Quân đã hình thành một lồng giam, bao nó vào trong, đồng thời còn đang từ từ thu hẹp lại.
Không có gì ngoài ý muốn xảy ra, con phệ tâm trùng này bị thần niệm của Trần Minh Quân ép nát mà c·hết.
Cùng thời điểm đó, gần đảo Hawaii, trên một chiếc du thuyền xa hoa, Tử Sát Điệp khẽ nhíu lông mày lại, gương mặt cũng có chút biểu cảm ngạc nhiên và không thể tin.
Biểu hiện của ả ta làm cho những người xung quanh chú ý đến. Dường như đám người này đang trong một cuộc nói chuyện quan trọng. Người đàn ông ngồi đối diện liền rầm giọng hỏi:
“Tử vực sứ, có chuyện gì sao?”
Tử Sát Điệp đè xuống cảm xúc khó tin trong lòng, rồi lạnh nhạt trả lời
“Không có gì, một con phệ tâm trùng của ta vừa bị g·iết c·hết. Chúng ta tiếp tục nói chuyện kia đi”
Mọi người xung quanh nghe vậy thì đồng loạt tỏ vẻ bất ngờ. Tử Sát Điệp nói là “bị g·iết c·hết” chứ không phải là t·ự s·át cùng kẻ bị ký sinh. Điều này làm cho họ vô cùng khó tin. Theo hiểu biết và những lần thử nghiệm của họ, phệ tâm trùng gần như vô phương giải trừ. Cho dù là đại tông sư như bọn họ, ra tay cũng vô dụng. Tốc độ ra tay không thể nhanh được bằng tốc độ phệ tâm trùng xé nát trái tim.
Trừ phi là, có một loại tồn tại cao hơn ra tay. Ví dụ như một vị Phi Thiên Sư.
Vừa nghĩ tới đây, một đám không khỏi rùng mình. Nhất thời, trong lòng liền sinh ra ý muốn cách xa Tử Sát Điệp. Họ đoán Tử Sát Điệp đã bị một Phi Thiên Sư để ý tới. Họ cũng không muốn dính líu vào vụ này. Cứ như vậy, mục đích của buổi nói chuyện ngày hôm nay cũng không còn quan trọng nữa.
Sau khi Trần Minh Quân g·iết c·hết phệ tâm trùng, hắn liền rút thần niệm về rồi lên tiếng
“Phệ tâm trùng đ·ã c·hết. Từ giờ, ngươi sẽ không còn chịu nỗi khổ phệ huyết nữa”
Hồng Kim Tinh nghe xong thì không tự chủ được mà siết chặt đôi bàn tay lại vì kích động. Hắn mạnh mẽ quỳ xuống, dập đầu một cái thật mạnh với Trần Minh Quân rồi nói
“Ông chủ, kể từ giờ mạng của Hồng Kim Tinh tôi là của ông chủ!”
Một câu nói đơn giản, không lòng vòng, không hoa mỹ, nhưng có thể nói rõ được thái độ và sự thần phục của Hồng Kim Tinh đối với Trần Minh Quân. Mà sự thần phục này là tự thân xuất phát, không phải thủ đoạn tiêm nhiễm tinh thần của Trần Minh Quân.
Trần Minh Quân rất hài lòng với người này. Thứ nhất, có thể giữ vững bản tâm, một lòng một dạ với người phụ nữ của mình. Lại chịu đựng giỏi, gặp cảnh bị phế đi của quý mà vẫn có thể vượt qua để sống. Đến khi bị phệ tâm trùng khống chế, dù biết khó lòng thoát khỏi, nhưng trong lòng vẫn luôn chờ mong vào tương lai bất định.
Trong lúc Trần Minh Quân còn đang gật gù hài lòng thì Hồng Bát đột ngột lên tiếng:
“Kim Tinh à, chuyện của con lão già ta cũng đã điều tra qua. Chỉ trách ta bỏ mặc Hồng gia, mới dẫn tới gia tộc đi lệch đường, sai hướng, còn làm con phải chịu nhiều đau khổ. Ta biết trong lòng con có nhiều oán khí. Nhưng dù sao con vẫn là con cháu Hồng gia, máu trong người con là máu Hồng gia. Bây giờ, lão già này muốn giao lại Hồng gia cho con, để con đảm nhiệm chức tộc trưởng. Con có bằng lòng giúp đỡ ta chỉnh đốn lại Hồng gia hay không? Chỉ cần con bằng lòng, tất cả mọi chuyện của Hồng gia sẽ đều nghe theo con quyết định.”
Trần Minh Quân nghe xong những lời này thì không khỏi âm thầm thán phục Hồng Bác. Chuyện của Hồng gia làm hắn vô cùng khó xử. Mặc dù đã cảnh cáo và h·ăm d·ọa, nhưng cũng không thể trăm phần trăm an lòng. Hắn cũng không muốn có một ngày bị ép phải ra tay tàn nhẫn. Là một người sống trong xã hội hiện đại, hắn rất bài xích chuyện phá gia diệt tộc.
Hồng Kim Tinh nghe Hồng Bác nói thì cũng động dung trong lòng. Nếu nói hắn không hận Hồng gia là không thể nào. Tuy nhiên, đúng như Hồng Bác nói, cho dù có làm thế nào cũng không thay đổi được bản chất huyết mạch của hắn. Sâu trong lòng, hắn vẫn không muốn hoàn toàn dứt tình với Hồng gia. Nếu không phải vì bị bức ép, hắn cũng không có chọn con đường rời khỏi gia tộc của mình.
Nếu hắn có thể giữ vai trò quyết định tại Hồng Gia, thì việc trở lại Hồng gia cũng không phải là không thể suy nghĩ. Tuy nhiên, Hồng Kim Tinh rất nhanh thì bình tĩnh lại. Hiện tại, hắn đã một lòng một dạ thuần phục Trần Minh Quân. Cho nên, hắn sẽ không làm trái ý Trần Minh Quân.
Nghĩ như vậy, Hồng Kim Tinh đưa ánh mắt nhìn về Trần Minh Quân để hỏi ý kiến. Rất rõ ràng, nếu Trần Minh Quân đồng ý, hắn sẽ chấp nhận trở về Hồng gia làm tộc trưởng. Mà hắn là người của Trần Minh Quân. Nói cách khác, Hồng Bác vẫn thành công đem Hồng gia quy về dưới trướng của Trần Minh Quân.
Mà dưới sự quản lý của Hồng Kim Tinh, Trần Minh Quân cũng sẽ an tâm hơn về Hồng gia.
Nhìn thấy Hồng Kim Tinh đưa mắt nhìn hỏi ý mình. Trần Minh Quân mỉm cười rồi nói:
“Đã như vậy, trước mắt ngươi hãy ở lại Hồng gia đi. Có lẽ Hồng gia cần phải chỉnh đốn lại khá nhiều. Sau này có chuyện gì thì có thể dùng vật này để liên hệ với ta. Chỉ cần đưa lên trán nhận chủ, về sau trong lòng liên kết với nó và gọi tên ta là ta có thể nghe được”
Nói rồi Trần Minh Quân ném cho Hồng Kim Tinh một cái hồn châu.
Hồng Kim Tinh vội đưa tay nhận lấy rồi vô cùng tò mò quan sát hồn châu rất lâu. Dù sao thì nền văn minh Trái Đất vẫn lấy khoa học kỹ thuật làm chủ đạo. Đám người tu luyện nếu không phải ẩn thế thì cũng là ẩn thế. Có hiểu biết cực kỳ ít về tu luyện thực sự.
Lúc Hồng Kim Tinh ngước mặt lên định hỏi gì đó thì phát hiện Trần Minh Quân đã rời đi từ lúc nào không biết.
Trên độ cao cách mặt đất khoảng 500 mét, Trần Minh Quân đang phi hành về lại An Giang, xung quanh thân thể được che đậy bằng thần niệm, người thường sẽ không thể nhìn thấy hắn.
Sau khi xử lý xong chuyện Hồng Gia. Mối quan tâm tiếp theo của hắn là Thiên Cung. Hắn lo lắng đám người này sẽ làm ra chuyện tàn sát bừa bãi ở xung quanh Thiên Cấm Sơn.
Bởi vì chuyện tương tự cũng đã xảy ra cách đây mấy ngày bên nước Mỹ. Thông tin này được hắn tìm thấy trong ký ức của tộc chủ tiền nhiệm của Hồng gia, Hồng Kim Lĩnh. Mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng khả năng chính xác lại cao hơn 90%.
Cũng may là hắn đã yêu cầu người tu luyện chân võ ở xung quanh Thiên Cấm Sơn giải tán. Nếu không, đám người đó chắc chắn sẽ phải c·hết oan c·hết uổng vì hành động trong lúc vô tình của hắn.