Trần Minh Quân ẩn nấp tại một vị trí khuất trên Thiên Cấm Sơn. Thần niệm không ngừng tiêu hao vào việc quan sát động tĩnh xung quanh Thiên Cấm Sơn.
Mặc dù trong lòng rất lo lắng cho Dương Trí Thần, nhưng hắn không dám tiến vào Không Gian Châu quan sát. Bởi vì chênh lệch thời gian quá lớn. Tiêu hao tinh thần lực để ra vào cũng không nhỏ.
Lần này hắn ra ngoài còn mang theo Hư Tử Linh. Sau đó, hắn lại đưa Dương Trí Thần vào. Bởi vì có quá nhiều sự tình phát sinh, hắn chưa kịp quan sát tổn thất tinh thần lực. Lúc vừa kiểm tra, tinh thần lực dự trữ đã biến mất hơn ba phần tư, chỉ còn lại một phần tư để sử dụng.
Điều này nói rõ, tiêu hao tinh thần lực để đi vào và đi ra không có giống nhau. Nếu có người khác đi cùng thì tiêu hao sẽ khủng bố hơn rất nhiều.
Hắn còn nhớ rõ, lần đầu đi vào không gian châu, dù tinh thần lực của hắn gần như bị hút cạn, nhưng dự trữ tinh thần lực của hắn ở thời điểm đó so với bây giờ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Cho nên, có thể xem việc hắn đi vào gần như không tiêu hao gì đáng kể.
Dĩ nhiên là loại trừ việc mang theo người khác đi theo vào. Chuyện đó thì hắn chưa chắc chắn cho lắm. Vì tổng tiêu hao để đưa hắn và Hư Tử Linh đi ra cùng với đưa Dương Trí Thần đi vào là ba phần tư lượng dự trữ tối đa hiện tại. Phân chia cụ thể thì phải chính thức làm riêng và quan sát mới biết.
Thêm nữa là, Dương Trí Thần đã có 2 viên Sinh Cơ Đan ôn dưỡng. Lại được đặt bên trong một cái phi thuyền vũ trụ đủ an toàn. Dù có tỉnh lại thì Dương Trí Thần vẫn có thể không cần ăn uống mà vẫn sống tốt trong 10 năm.
Vì vậy, thời gian dưới 10 năm sẽ không có vấn đề gì xảy ra. Tức là tương đương với khoảng 5 hoặc 6 ngày bên ngoài.
Trần Minh Quân cũng có dự tính. Hắn sẽ chịu khó quan sát đủ 5 ngày. Sau đó, nếu không có vấn đề gì thì hắn sẽ đi vào không gian châu để kiểm tra tình trạng của Dương Trí Thần.
Sinh Cơ Đan cũng không thể dùng chồng lên nhau quá nhiều. Nếu không, hắn đã cho Dương Trí Thần ăn nhiều hơn.
Cứ như vậy, hắn vừa không ngừng vận dụng thần niệm dạng máy quét ra đa để thăm dò, vừa cố gắng vận chuyển chu thiên để bù đắp tinh thần tiêu hao.
Song song đó, hắn lại “bào” thêm chút linh hồn lực của tồn tại hồn thể thần bí trong đầu để tạo ra thêm tinh thần lực.
Không còn cách nào khác, hiện tại hắn rất cần tinh thần lực. Đành phải ủy khuất cho đối phương, sau này có điều kiện, hắn sẽ bù đắp lại.
Ở một diễn khác,
Thành phố Long Xuyên, tỉnh An Giang,
Bên trong một nhà kho ven sông Hậu,
Hư Tử Linh lạnh lùng lên tiếng hỏi
“Còn có ai nữa không?”
Ở phía đối diện, một người đàn ông trung niên đang quỳ gối, đầu chạm đất, toàn thân không ngừng run rẩy. Nghe Hư Tử Linh hỏi, người này dùng giọng lắp bắp trả lời
“Dạ, … dạ, dạ thưa thượng tiên. Đã, … đã, đã hết rồi. Toàn bộ người, …người của tiểu nhân đều đã được gọi đến”
BỤP!
Một tiếng động kỳ lạ vang lên. Nhìn lại thì thấy đó là cảnh một người vừa bị bóp nát. Nhưng đó không phải kẻ đang quỳ mà là một người vừa được gọi từ bên ngoài đến.
Nhìn kỹ mới thấy, hoàn cảnh xung quanh bên trong nhà kho vô cùng huyết tinh. Dưới sàn nhà, máu tươi sắp động thành dòng chảy. Mùi tanh của máu tràn ngập trong không khí.
“Ọe … ọe …”
Tiếng n·ôn m·ửa vang lên, Lâm Đại Cường lại chứng kiến một người sống sờ sờ bị một bàn tay hư ảo bóp nát bét thì không thể nhịn được mà nôn tháo nôn để.
Từ lúc Lâm Thu Dung dẫn theo Hư Tử Linh đến chỗ này, ông đã nhịn nôn không biết bao nhiêu lần. Tinh thần cũng suýt không chịu được mà sụp đổ. Rốt cuộc thì tới lần này thì cũng tức nước vỡ bờ, nôn cả mật ra.
Lâm Thu Dung thì không mạnh mẽ như vậy. Ngay lần thứ ba chứng kiến cảnh Hư Tử Linh ra tay thì cô đã ngất đi vì quá kinh hãi. Thấy con gái đã ngất, Lâm Đại Cường chỉ có thể cố gắng trấn định để chăm sóc con gái.
Hư Tử Linh nhìn thoáng qua Lâm Đại Cường, hơi khẽ nhíu mày, nhưng cũng không tiếp tục để ý. Cô nhìn về gã trung niên hỏi tiếp
“Nếu đã không còn ai, vậy nói tiếp, ngươi làm việc cho ai, kẻ đó giờ đang ở đâu?”
“Dạ, thưa thượng tiên, tiểu nhân làm việc cho Hỏa Lão. Thường thì Hỏa Lão luôn bế quan trên Hỏa Đảo”
“Hỏa Lão? Hỏa Đảo? Đó là một hòn đảo sao? Cụ thể vị trí là ở chỗ nào?”
“Dạ thưa, tiểu nhân chỉ biết Hỏa Đảo là một hòn đảo nằm trên Vịnh Thái Lan. Tiểu nhân cũng không biết vị trí chính xác, vài lần tiểu nhân được đến đó cũng đều bị che đậy mọi giác quan”
Hư Tử Linh có thể dựa theo dao động linh hồn để cảm nhận đối phương trả lời là thật. Cô cũng không biết Vịnh Thái Lan là ở chỗ nào. Chuyện này chắc chỉ có thể chờ gặp Trần Minh Quân rồi bàn giao.
Nghĩ xong, cô liền gật đầu lạnh lùng nói
“Xét thấy ngươi hợp tác ngoan ngoãn, cho ngươi một c·ái c·hết sảng khoái và toàn thây”
Nói xong, nguyên thần nàng phát ra một đạo công kích, nhằm thẳng tới đầu đối phương. Gã đàn ông trung niên không kịp cảm ứng gì thì trước mắt đã lâm vào bóng tối vô tận, linh hồn bị diệt sát trong sát na. Hoàn toàn là một c·ái c·hết sảng khoái và toàn thây.
Sau khi xử lý xong gã đàn ông. Hư Tử Linh dẫn theo cha con Lâm Đại Cường và Lâm Thu Dung đến một địa điểm bí mật khác ở vùng ven Long Xuyên. Dù Lâm Đại Cường bị khống chế tinh thần, nhưng khi được giải cứu thì vẫn nhớ rõ ký ức trong quá trình bị khống chế. Dựa theo chỉ dẫn của ông, Hư Tử Linh bay thẳng tới chỗ kia.
Tại đó, họ giải cứu được 8 cô gái trẻ đẹp đang bị giam giữ. Nếu không có sự can thiệp của Hư Tử Linh, những cô gái này đều sẽ được đưa đến Hỏa Đảo. Sau khi được giải cứu, các cô gái mạnh ai nấy tự lo, lần lượt tìm cách liên lạc người thân để về nhà.
Hư Tử Linh cũng không có ra mặt giải cứu mà ra tay giấu mặt. Các cô gái chỉ biết bản thân b·ị b·ắt cóc, rồi trong lúc bị giam giữ thì đột ngột phát hiện dây trói và chỗ giam giữ đã không còn bị khóa.
Hư Tử Linh làm vậy là vì Trần Minh Quân từng dặn dò cô. Thế giới này còn chưa sẵn sàng tiếp nhận chuyện người ta có thể phi thiên độn địa. Một khi để nhìn thấy thì sẽ dẫn tới rất nhiều phiền toái.
Sự tình của Lâm Thu Dung cứ như vậy được xử lý xong. Dù nguồn gốc vấn đề là Hỏa Đảo vẫn chưa chạm tới, nhưng nhìn chung thì cha con Lâm Đại Cường và Lâm Thu Dung đã không còn gì nguy hiểm.
Tuy nhiên, trong thời gian ngắn tiếp theo, họ vẫn sẽ ở cùng nhà với gia đình Trần Minh Quân. Chủ yếu là để phòng ngừa bất trắc.
Thời gian nhanh chóng trôi qua
Hai ngày sau
Tại Thiên Cấm Sơn
Đã sắp tròn 5 ngày, Trần Minh Quân vẫn luôn quan sát động tĩnh xung quanh. Gần như là không ăn không ngủ giây phút nào. Nhưng vẫn chưa có dấu hiệu nào bất thường xảy ra. Hay nói chính xác hơn là không có ai tìm tới Thiên Cấm Sơn điều tra vụ hào quang do hắn tạo ra.
Kết quả này làm cho Trần Minh Quân cảm thấy vừa thở phào cũng vừa thất vọng.
Thở phào là vì sẽ không có chuyện gì phát sinh, không ai sẽ b·ị t·hương vì chuyện hắn làm. Thất vọng là vì hắn cũng muốn tiếp xúc một chút tới Thiên Cung. Tệ lắm cũng có thể đánh giá được mấy người Thiên Cung chuyên chạy đi “xử lý” tu sĩ khắp nơi có thực lực như thế nào.
Không thể không nói, Trần Minh Quân đúng là nghé con chính hiệu, chưa gặp hổ nên chưa biết sợ hổ.
“Tới tối mà mọi chuyện vẫn bình thường thì mình sẽ đi xem tình hình của Trí Thần”
Trần Minh Quân âm thầm tính toán trong lòng, rồi lại tiếp tục tập trung quan sát bằng thần niệm.
Ngày trôi qua rất nhanh, Mặt Trời hoàn thành công việc, nhường chỗ cho những vì sao chiếm ngự bầu trời.
Một bóng người bay nhanh trên không trung, tốc độ cực nhanh, nhưng mắt thường sẽ không ai nhìn thấy được. Phương hướng mà bóng người đang tiến đến chính là Thiên Cấm Sơn.
Ngay giây phút bóng người này tiếp xúc đến phạm vi 15 cây số tình từ Thiên Cấm Sơn. Trần Minh Quân liền phát hiện ra đối phương.
Để đảm bảo không mất dấu kẻ này, Trần Minh Quân thay đổi hình dáng thần niệm thành tuyến, bám chặt theo di chuyển của đối phương. Trong lòng không ngừng cân nhắc, có nên thử thăm dò thân thể xem đối phương có tu vi gì hay không.
Không chần chờ quá lâu, Trần Minh Quân lập tức tăng cường ẩn thân thuật. Thần niệm hình thành mấy tầng che đậy xung quanh người.
Sau khi làm xong, thân hình người kia cũng đã bay đến gần rồi dừng lên phía trên bầu trời Thiên Cấm Sơn. Ngay lúc này, Trần Minh Quân không cho thần niệm tiếp xúc với thân thể đối phương, nhưng thần niệm của hắn có thể bắt được từng làn s·óng t·hần thức đang tràn ra, dò xét mặt đất bên dưới.
Vị trí bắt đầu dò xét chính là chỗ phát hiện ra hào quang phi độn.
Trần Minh Quân thầm nghĩ trong lòng
“Quả nhiên!”
Đến đây dò xét chuyện hào quang thì hơn 90% khả năng người này là người của Thiên Cung.
Thần thức của người nọ bắt đầu lan ra phạm vi rộng hơn, rất nhanh đã chạm tới chỗ Trần Minh Quân đang ẩn nấp.
Trần Minh Quân cũng cảm thấy khá hồi hộp. Dù hắn biết thần thức sẽ không thể phát hiện ra thần niệm của hắn. Nhưng thần thức sẽ cảm nhận được uy h·iếp từ thần niệm. Do đó, Trần Minh Quân phải tận lực áp chế đặc tính tham lam linh hồn lực của thần niệm.
Rất nhanh, từng tia thần thức đảo qua chỗ hắn ẩn nấp rồi tiếp tục đi ra xa. Nghĩa là đối phương hoàn toàn không phát hiện ra hắn.