Khoảng 4 giờ chiều, Trần Minh Quân đã đến đúng địa chỉ do Lâm Thu Dung cung cấp. Căn nhà tọa lạc trong một khu dân cư nằm phía sau trường đại học An Giang.
Đây là một ngôi nhà nhìn khá mới, kiểu cách rất đẹp mắt. Có rất nhiều không gian cây xanh. Chỉ cần nhìn thôi cũng đã làm tâm hồn người ta dễ chịu.
Nhưng bên trong căn nhà lại vô cùng tối tăm. Toàn bộ cửa trước cửa sau đều đang bị khóa chặt. Trên cổng còn dán một tờ giấy có nội dung “Bán nhà giá rẻ, liên hệ chính chủ …” Khung cảnh im lặng của căn nhà kết hợp với ánh chiều tà không khỏi làm người ta có cảm giác âm u đến đáng sợ.
Trần Minh Quân nhìn tới ngó lui, không thấy bóng dáng Lâm Thu Dung đâu. Hắn xem lại đồng hồ thì phát hiện chưa được 4 giờ chiều. Có lẽ đối phương nghĩ hắn đến lúc 6 hoặc 7 giờ. Vì hắn từng nói, đêm xuống sẽ dễ làm việc hơn.
Trần Minh Quân khóa xe cẩn thận, rồi đi vòng quanh căn nhà để xem xét. Bởi vì cách một bức tường ngắn, nên hắn cũng khó mà quan sát được gì.
“Nếu mình là linh sĩ, thì có thể nhìn ra khí tức của nó rồi. Nhưng lúc này thì chỉ có thể tìm chân thân của nó thôi” Trần Minh Quân vừa đi vòng vòng vừa tự nói. Hiện tại Mặt Trời còn đang chiếu sáng thế gian. Con quỷ này sẽ ẩn thân ở một chỗ kín đáo. Hắn đi lòng vòng quan sát thực chất chỉ là thử vận may mà thôi.
“Này .. Này cháu gì ơi”
Bỗng dưng có tiếng một người phụ nữ trung niên vang lên, dường như là đang gọi hắn. Trần Minh Quân theo nơi tiếng nói phát ra mà nhìn lại. Liền thấy một bà thím nhà bên đang lắm la lắm lét nhìn tới nhìn lui. Vừa thấy hắn nhìn qua thì bà ta liền giơ tay ngoắc ngoắc hắn, ý bảo hắn tiến đến chỗ bà ta.
Trần Minh Quân từng bước đi đến gần bà thím kia rồi hỏi “Dạ, có chuyện gì vậy cô?”
Bà thím kia vỗ vai hắn một cái rồi nói nhỏ vào tai hắn “Cô hỏi này, cháu đến xem mua nhà hay gì? Cô nói cho mà nghe, cái nhà đó bị ma ám. Toàn bộ người trong nhà cũng vì sợ mà dọn ra ngoài hết rồi. Cô có lòng tốt nhắc vậy thôi, có gì cũng đừng có nói là cô nói đó nghe.”
Nói rồi bà thím kia làm như không có chuyện gì, thản nhiên quay người lại bước đi. Trần Minh Quân lắc đầu bó tay, chẳng biết phải nói gì cho đúng.
Nghĩ nghĩ một lát, hắn cũng quyết định gọi điện thoại cho Lâm Thu Dung.
Chờ đợi không quá 15 phút thì một chiếc xe ô tô con tiến đến và dừng lại trước cửa nhà. Cửa xe mở ra, Lâm Thu Dung bước ra. Đó là một cô gái khoảng 26 tuổi, dáng người cao nhưng không gầy. Mấy bộ vị quan trọng như ngực và mông thì vô cùng hùng vĩ. Đôi chân thon dài lộ ra cho thấy cô có một làn da trắng đẹp không tỳ vết.
Trần Minh Quân không khỏi nhớ lại những bóng hồng từng đi qua cuộc đời hắn. Mà có gì để mà nhớ, toàn là những mối tình một đêm. Một đêm như một giấc mộng, tỉnh lại không còn gì nữa.
“Chào anh, anh có phải là thầy Trần Minh Quân không?” Lâm Thu Dung vừa xuống xe thì liền mỉm cười chào hỏi.
Trần Minh Quân cũng thu liễm lại suy nghĩ miên man rồi không mặn không nhạt đáp “Tôi đúng là Trần Minh Quân, nhưng cũng không phải thầy bà gì đâu. Chắc chị là người đã mời tôi đến đây. À, thật ngại quá, tôi còn chưa biết tên chị là gì?”
Lâm Thu Dung thấy đối phương hờ hững thì cũng hơi bất ngờ. Bình thường đám đàn ông con trai thấy gái đẹp không phải sẻ mặt cười tươi như hoa hay sao? Huống gì còn là một chàng trai trẻ? Cô cũng biết vốn liếng của mình, khá là hấp dẫn mà mê người. Còn chuyện đối phương nói mình không phải là thầy bà thì cô không để ý. Đối với cô, đối phương là gì cũng không can hệ với cô, miễn là đối phương bắt được mà là được.
Cô nhanh chóng thu lại suy nghĩ, tập trung vào trọng tâm, rồi đáp lời “Em gọi là Thu Dung. Xin lỗi anh nhiều nghe, em cứ tưởng là khoảng hơn 6 giờ tối anh mới tới, thật là ngại quá”
Trần Minh Quân cũng không nói đi xa mà thẳng vào trọng tâm “Vậy phiền chị Dung mở cửa căn nhà. Bây giờ tôi sẽ vào quan sát luôn. Chị có thể đi theo hoặc là ở ngoài này chờ tôi. Nếu đi theo tôi thì không thể cách tôi quá xa, cũng tuyệt đối không được làm ra hành động gì đột ngột như là la hét”
Lâm Thu Dung dĩ nhiên là muốn đi theo. Cô cũng rất tò mò, muốn xem tận mắt rốt cục bắt ma là làm như thế nào. Cô lấy từ trong túi xách ra một chùm chìa khóa, nhanh chóng mở cổng chính ra.
…Kẽo cà kẽo kẹt …
Cánh cổng từ từ mở ra, tiếng sắt thép nghiến vào nhau làm cho không khí yên tĩnh có thêm mấy phần quỷ dị. Trong khu vườn trước nhà như có một cơn gió lùa qua, tiếng lá cây xào xạc không ngừng.
Ánh mắt của Trần Minh Quân híp lại trở thành hình trăng lưỡi liềm. Trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn bắt gặp một dao động nhẹ ở chỗ bóng râm của khu vườn.
Nhưng khi hắn ngưng thần nhìn kỹ thì đã là một mãnh trống không. Trần Minh Quân đưa mắt nhìn về hướng Mặt Trời, như có điều suy nghĩ. Dường như đã nắm bắt được vấn đề, hắn mỉm cười rồi từ từ đi vào bên trong.
Lâm Thu Dung cũng hơi đắn đo suy nghĩ, nhưng rồi cũng quyết tâm đi theo Trần Minh Quân.
“Chị Dung, hãy nhớ kỹ lời tôi. Tuyệt đối không được hét lên, cho dù có nhìn thấy cái gì cũng vậy. Nếu vì chị mà hành động lần này thất bại thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm, đồng thời chị cũng vẫn phải trả tiền. Ngàn vạn lần phải nhớ kỹ!”
Lâm Thu Dung không trả lời mà chỉ gật mạnh đầu, ý bảo yên tâm, tôi đã chuẩn bị tâm lý ổn thỏa.
Trần Minh Quân không nhanh không chậm đi xuyên qua khu vườn sân trước. Không gian yên tĩnh, bước chân đạp lên lá khô phát ra những âm thanh giòn tan càng làm cho không khí thêm quỷ dị. Trần Minh Quân đi rất chậm, cũng không đi thẳng vào trong mà cứ vòng qua vòng lại.
Hắn không phải ngẫu hứng mà đi lòng vòng, những chỗ hắn đi qua đều là những chỗ có khả năng bị che khuất cả ngày. Tại đó, hắn dừng lại quan sát rất lâu mới rời đi. Bản thân quỷ hồn cũng biết con người không nhìn thấy chúng, cho nên chúng chỉ lần trốn khỏi Mặt Trời chứ không trốn tránh ánh mắt con người.
Linh hồn của một người sau khi c·hết sẽ mang theo hình dáng của người đó lúc c·hết. Bao gồm cả những v·ết t·hương, quần áo, tất cả mọi thứ. Đây cũng không phải linh hồn có thực thể mà là một dạng ánh xạ tâm linh. Thường có câu “tướng do tâm sinh” câu nói này áp dụng lên hình dáng linh hồn là chính xác nhất.
Dĩ nhiên “tướng do tâm sinh” cũng không phải ám chỉ linh hồn. Đó là câu nói trong lĩnh vực “nhân tướng học”. Câu nói này ý chỉ tâm tính của con người sẽ phản ánh lên tướng mạo bề ngoài của họ. Nếu có đủ hiểu biết thì chỉ cần nhìn vào là có thể hiểu lòng dạ của một người ra sao.
Rất nhanh, toàn bộ khu vực khả nghi ở khu vườn sân trước đã được xem qua một lượt. Không có phát hiện gì cả. Đó là do tu vi của Trần Minh Quân còn quá thấp kém, nếu không thì hắn sẽ phát hiện toàn bộ không gian chỗ này tràn ngập quỷ khí.
Cũng không có cách nào, tu vi phải từ từ tu luyện lên cao. Hiện tại hắn chỉ có thể mở mắt ra mà nhìn, chỉ hy vọng con quỷ này xem thường hắn, không chủ động ẩn trốn. Trần Minh Quân có đủ tự tin, chỉ cần hắn nhìn thấy được con quỷ thì có thể dễ dàng khống chế nó.
Khi đã đến cánh cửa nhà bên trong, Trần Minh Quân dừng lại. Ở sau lưng hắn, Lâm Thu Dung vẫn im lặng theo sau. Ánh mắt lo sợ nhìn trước ngó sau, nhất thời không chú ý đâm đầu vào lưng hắn. Cô hoảng hốt định hét lên, nhưng tay của cô cũng rất nhanh đưa lên che kín miệng mình lại, không phát ra âm thanh.
Đúng là tự tìm khổ mà, đã sợ ma lại còn tò mò. Cứ ở bên ngoài chờ không phải sẽ tốt hơn sao. Trần Minh Quân âm thầm lắc đầu. Sở dĩ hắn nhắc nhở Lâm Thu Dung đừng có hở chút hét lên là vì lo sợ sẽ dọa chạy con quỷ. Khi con người hét lên sẽ bùng phát khí tức chí dương. Loại bùng phát này thì dù là ma hay quỷ đều sẽ vô cùng kiêng kị mà tránh xa.
Trần Minh Quân chỉ lên ổ khóa, ý bảo Lâm Thu Dung mở cửa. Lúc này Lâm Thu Dung cũng đã bình tĩnh lại, cô hít một hơi thật sâu, an ủi trái tim nhỏ bé đang đập mạnh thình thịt của mình. Sau đó lấy ra một chiếc chìa khóa để mở cánh cửa.
…Kéttt ….
Tiếng cảnh cửa bằng gỗ lâu ngày không chuyển động làm Lâm Thu Dung rùng mình một cái. Vội vàng vòng ra đằng sau Trần Minh Quân, toàn thân lông tóc như muốn dựng đứng cả lên. Từ bên trong như có một cơn gió lạnh thổi ra. Dù đã nấp sau lưng Trần Minh Quân, nhưng Lâm Thu Dung vẫn có thể cảm nhận được một làn gió lạnh lướt qua người cô, làm cho cô không tự chủ được mà rùng mình một cái, da gà da vịt chen chút nổi lên.
Trần Minh Quân thì mặt không đổi sắc, hắn biết đây là quỷ khí tích tụ nhiều ngày trong không gian kín. Khi được khai thông thì sẽ tự động tràn ra bên ngoài. Thứ khí tức này không có tác động vật lý, gọi là một cơn gió nhưng sẽ không làm cho thứ gì lay động, chỉ có một cảm giác lành lạnh lướt qua toàn thân.