Từng bước đi vào trong, Trần Minh Quân ngưng thần, tập trung cao độ để quan sát. Hắn cũng không phát hiện có một ánh mắt đang nhìn hắn chằm chằm. Ánh mắt này nằm ở góc trên cùng bên phải của căn nhà, nơi mà hắn đã từng nhìn qua nhưng không phát hiện gì.
Trần Minh Quân và Lâm Thu Dung đi tới đâu thì ánh mắt kia theo sau tới đó. Có vẻ vô cùng cẩn thận, không ngang nhiên hiện thân mà chỉ ẩn nấp quan sát. Điều này gây khó khăn cho Trần Minh Quân rất nhiều. Chỉ cần đối phương e sợ và không hiện thân thì hắn cũng vô phương xử lý.
Thật ra, hắn chỉ cần đặt Chân Dương Phù lên nóc nhà là có thể phủi mông đi về. Không quá mấy ngày, khí tức Mặt Trời sẽ bao trùm toàn bộ ngôi nhà. Khi đó, con quỷ sẽ không bao giờ dám hiện thân nữa. Nhưng làm như vậy người khác nhìn vào giống như hắn đang lừa gạt. Còn thêm một lý do khác nữa, hắn sợ con quỷ kia sẽ bí quá hóa liều, làm hại tới nhân mạng.
Cọc … cọc … cọc …
Tiếng bước chân chầm chậm vang lên trong không gian yên tĩnh của ngôi nhà. Trần Minh Quân đi qua từng khu vực, từng căn phòng, nhưng không phát hiện điểm gì bất thường. Trong lòng hắn bắt đầu nghĩ tới trường hợp xấu nhất, chính là đối phương chủ động né tránh.
Rất nhanh thì toàn bộ tầng trệt đều đã bị xem qua một lượt. Trần Minh Quân chưa đi lên kiểm tra tầng lầu, hắn quyết định ra bên ngoài, xem xét khu vườn phía sau ngôi nhà.
Cửa sau từ từ mở ra, ánh sáng Mặt Trời chiếu vào trong. Ngay khoảnh khắc đó, Trần Minh Quân cảm nhận được một dao động nhỏ trong không khí. Hắn quay đầu lại, vừa kịp nhìn thấy một cái bóng lướt nhanh lên tầng trên. Tại chỗ cũ được ánh sáng Mặt Trời phản xạ lên cánh cửa chiếu sáng.
“Dường như con quỷ này đang lẩn tránh mình. Nhưng mà tại sao lại như vậy?” Trần Minh Quân lâm vào trầm tư, nhất thời đứng yên tại chỗ không nói gì, không làm gì, như một người mất hồn.
Qua một lúc lâu, Lâm Thu Dung mới lên tiếng hỏi nhỏ “Anh ơi, có … có chuyện gì vậy anh? Có phải anh đã phát hiện ra chuyện gì rồi không?”
Trần Minh Quân nghe Lâm Thu Dung hỏi thì thu hồi suy nghĩ, hắn nhìn Lâm Thu Dung rồi hỏi ngược lại “Chị Dung, trước khi mời tôi chị có từng mời đạo sĩ hay hòa thượng về bắt ma không?”
Lâm Thu Dung nghe hỏi như vậy thì rất là bất ngờ. Cô có thể nhớ rõ, trong quá trình trao đổi thông tin với Trần Minh Quân, cô chưa từng nhắc tới chuyện này. Nhưng mà chuyện này thì có liên quan gì chứ, dù sao những người kia cũng đâu có đuổi được con ma này đâu.
Nghĩ thì nhiều, nhưng Lâm Thu Dung cũng không có giấu diếm mà đem sự thật nói ra “Đúng như vậy, trước đây ba mẹ em từng mời một cao tăng về siêu độ hồn ma. Sau đó lại mời tiếp một vị đạo sĩ trừ ma. Thế nhưng chỉ cần họ rời đi mấy ngày là mọi chuyện lại tiếp diễn”
Nghe câu trả lời, trong lòng Trần Minh Quân gật đầu thầm nghĩ “Quả nhiên là như vậy!”. Con quỷ này đã từng bị dọa sợ, cho nên gặp người có chút chói sáng thì tự nhiên sẽ sinh ra tâm đề phòng.
Trong thế tục, cho dù là một người hòa thượng bình thường cũng có khí tức chí dương cực thịnh. Bởi vì quanh năm sinh hoạt trong môi trường thành kính với Phật, l·ây n·hiễm khí tức siêu nhiên của đạo Phật. Không khoa trương mà nói, chỉ cần họ có thôi cũng đủ dọa lui hết ma quỷ. Điều kiện tiên quyết là tâm họ phải hướng Phật, một lòng vì đạo.
Còn đạo sĩ, ở nước ta không có thông dụng như Phật giáo. Đạo quan tu hành cũng ít thấy. Cho nên những người tự gọi mình là đạo sĩ, kỳ thực rất là thượng vàng hạ cám, thành phần l·ừa đ·ảo quá nhiều. Tất nhiên cũng có đạo sĩ thực sự, dù không phải cái loại pháp thuật thông thiên thì cũng mang trong mình một loại khí tức chí dương do đạo giáo mang lại. Những vị đạo sĩ này tự bản thân đã là một tấm Chân Dương Phù sống, đi tới đâu thì ma quỷ tự khắc sẽ tránh mặt tới đó.
Hiện tại, Trần Minh Quân cần trấn an con quỷ. Bởi vì hắn đã tu luyện tới khí cảm, chân khí trong kinh mạch cũng sẽ làm hắn như một cái bóng đèn trong mắt ma quỷ. Nhưng chắc chắn cảm nhận của con quỷ sẽ hơi khác so với khí tức chí dương của hòa thượng và đạo sĩ.
Khí tức chí dương của hòa thượng và đạo sĩ sẽ luôn bộc phát ra xung quanh một cách bị động. Tự thân bọn họ cũng không kiểm soát được. Chẳng khác nào một ngọn lửa di động, lúc nào cũng thiêu đốt tà ma quỷ quái xung quanh.
Còn chân khí thì khác, dù vẫn tỏa sáng trong mắt ma quỷ. Nhưng năng lượng nội liễm, hoàn toàn không cảm nhận được sự nguy hiểm của nó. Thế nhưng, nếu chân khí chạm vào ma quỷ thì sức sát thương còn cao hơn sự thiêu đốt của khí tức chí dương hàng trăm lần. Rất tiếc là Trần Minh Quân còn chưa làm được chuyện ngoại phóng chân khí.
Suy nghĩ thông suốt mọi chuyện, Trần Minh Quân nảy ra một ý định. Hắn liền nói với Lâm Thu Dung “Tôi nói vắn tắt thế này cho chị Dung hiểu. Con quỷ ở nơi này đang lẩn trốn tôi. Nó sợ tôi là một đạo sĩ bắt ma. Có lẽ nó cũng đã nếm phải thiệt thòi ở những lần trước nên mới đề phòng như vậy. Nếu con quỷ không xuất hiện thì tôi cũng vô kế khả thi. Cho nên, tôi cần trấn an con quỷ này, làm nó tin chắc rằng tôi đến đây không phải để bắt ma”
Lâm Thu Dung hơi suy nghĩ, dù bán tín bán nghi nhưng vẫn hỏi “Vậy anh cần phải làm gì? Tôi có giúp gì được hay không?”
Trần Minh Quân mỉm cười đáp “Chẳng cần làm gì cả. Chúng ta ra ngoài phòng khách ngồi chơi, uống trà xem tivi là được. Nếu có thể, chị Dung cũng có thể gọi vài người bạn hoặc người thân gia đình đến. Cứ sinh hoạt bình thường như không có gì là được”
Lâm Thu Dung bừng tỉnh đại ngộ. Đây chính là diễn kịch cho con ma kia xem à nha. Thế là bọn họ cứ như vậy đi ra phòng khách. Lâm Thu Dung đi pha trà, Trần Minh Quân ngồi xem tivi. Cái cảnh này nhìn chẳng khác nào Lâm Thu Dung dẫn tình nhân về nhà vậy.
Không khí ở phòng khách có vẻ khá lúng túng. Lâm Thu Dung cảm thấy có chút ngượng ngượng. Cô liền gọi điện cho Huỳnh Yến Nhi và Hoa Bảo Yến, bảo họ cùng tới chơi. Cô cũng không giấu diếm sự tình, mọi chuyện đều kể hết ra. Hai cô nương kia cũng thuộc loại người siêu tò mò. Nghe nói đang chuẩn b·ị b·ắt ma thì nhận lời, không tới 20 phút sau đã đến nơi.
Nhất thời, không khí trầm tĩnh biến mất. Tiếng oanh oanh yến yến làm phòng khách sinh động hẳn lên. Trần Minh Quân cũng không khỏi khâm phục ba người này. Không biết chuyện ở đâu ra mà có thể ngồi nói không ngừng không nghỉ.
Trần Minh Quân chỉ thỉnh thoảng đứng lên vận động tay chân, giống như vì ngồi mỏi mệt mà thư giãn. Kỳ thực hắn cố ý làm vậy để quan sát vài góc khuất âm u của phòng khách.
Không thể không nói, con quỷ trong nhà chắc là rất sợ chuyện trước đó. Bọn họ đã thoải mái tự nhiên cười cười nói nói hơn một tiếng đồng hồ rồi mà vẫn không an tâm. Ba người Lâm Thu Dung nói chuyện cao hứng tới quên luôn việc bắt ma.
Bây giờ thì họ thực sự đang vui vẻ trò chuyện với nhau. Thỉnh thoảng còn nhắc tới mấy chủ đề như trai đẹp các kiểu. Chưa hết, Lâm Thu Dung còn to nhỏ cái gì với hai người bạn của mình, sau đó bọn họ nhìn về Trần Minh Quân với ánh mắt kỳ quái.
Trần Minh Quân có thể nghe được rất rõ ràng, cho dù Lâm Thu Dung chỉ nói khẽ vào tai bạn mình, nhưng khoảng cách không xa nên hắn nghe rất rõ. Đừng đùa, bây giờ giác quan của hắn rất là n·hạy c·ảm.
Còn nội dung mà Lâm Thu Dung nói thì hắn chỉ có thể giả vờ không nghe thấy. Hắn đang bị tình nghi là gay, không có hứng thú với phụ nữ. Bọn họ nào có biết hắn đang trong quá trình áp chế mọi suy nghĩ nữ sắc trong lòng. Không dám buông lỏng, sợ sẽ mất khả năng kiểm soát.
Trần Minh Quân đành phải tự mình ngồi nghĩ về những hành động tiếp theo, không quan tâm tới câu chuyện của các cô nương này nữa. Hắn thầm nghĩ trong lòng “Một chút nữa, khi bắt được con quỷ, chắc cũng nên nói mấy câu mang tính hình tượng một chút. Đã mang tiếng là thầy bà đi bắt ma thì cũng nên có chút vẻ ngoài.”
Càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, hắn không khỏi âm thầm gật đầu rồi cười lên một tiếng. Sau đó hắn phát hiện mình quá nhập tâm mà cười thành tiếng rồi. Ánh mắt nhìn qua bên cạnh, thấy ba cô gái đang đứng hình nhìn hắn.
Trần Minh Quân vậy mà cảm thấy một sự xấu hổ lúng túng dâng lên. Hắn đành đưa tay lên miệng ho nhẹ một tiếng rồi giải thích “Khụ khụ, … không có chuyện gì đâu. Tôi cũng phải giả vờ vui vẻ với mọi người mới có thể đánh lừa được con ma chứ!”
Lúc này Lâm Thu Dung và hai người bạn mới nhớ lại chính sự. Cũng không có nghi ngờ những gì Trần Minh Quân nói. Nhưng họ đã không còn cao hứng để nói chuyện vui vẻ nữa. Người nào người nấy vô ý thức hơi nhìn xung quanh, sau đó xích lại gần nhau hơn.
Trần Minh Quân cảm thấy như vừa vượt qua đại nạn vậy. Hắn không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi đúng là quá mất mặt mà.
Có thể thấy, tâm tính bị ảnh hưởng do tiếp thu ký ức lạ đã khôi phục khá nhiều. Bản tâm của một người thanh niên trẻ đang dần trỗi dậy, bắt đầu chiếm quyền chủ đạo trong tâm tính của hắn.