Cuộc sống cứ tiếp diễn như vậy, ngày này qua ngày nọ, chớp mắt đã một tuần trôi qua. Trong thời gian này, hành vi của Trần Minh Quân cũng làm cho cả nhà hơi nghi hoặc. Nhưng nhìn chung thì cũng không có gì quá bất thường. Mẹ của Trần Minh Quân còn lấy làm vui mừng khi nhìn thấy con trai chuyên tâm đọc sách đông y.
Chỉ có bản thân Trần Minh Quân thì đang rất nóng lòng. Những ngày vừa qua, chưa có ngày nào hắn thực sự hoàn thành một lần vận chuyển tiểu chu thiên bằng sức tưởng tượng. Lúc đầu, hắn còn cho rằng mình chưa quen. Nhưng về sau thì hắn cảm giác không đúng như vậy.
Đúng là thời điểm đầu tập dùng sức tưởng tượng không gián đoạn rất khó. Nhưng khó mấy cũng chỉ cần vài ngày là có thể tiến bộ. Đằng này hắn cảm thấy sức tưởng tượng của mình không có vấn đề gì, nhất là sáng hôm nay, một chút ý niệm bên lề cũng không có.
Nhưng chu thiên vẫn không thể hoàn thành, cảm giác giống như bị hụt hơi, có cái gì đó bị thiếu, dẫn tới tiểu chu thiên bị gián đoạn.
Cũng còn may mắn, luyện thể quyền lại có hiệu quả rất rõ rệt. Hắn có thể cảm giác thân thể mình linh hoạt và mạnh khỏe hơn rất nhiều. Kể cả cảm giác và phản xạ cũng nhạy bén vô cùng. Bằng chứng là hắn có thể dễ dàng bắt được một con ruồi đang bay hoặc đang đậu, trăm phát trăm trúng.
Đừng xem chuyện đó là bình thường, tốc độ và cảm giác của con ruồi nhanh hơn chúng ta rất nhiều lần. Ở trong mắt của một con ruồi, động tác của chúng ta chẳng khác nào quay chậm.
Hôm nay, sau khi tu luyện, đi quyền và ăn sáng xong, Trần Minh Quân vào phòng để tự suy ngẫm
“Phương pháp sử dụng tinh thần không sai. Cũng không bị mất tập trung. Nếu như vậy chỉ có thể có 2 khả năng. Thân thể mình có vấn đề, hoặc là thiếu thốn năng lượng thiên địa”
Nghĩ như vậy, nhất thời Trần Minh Quân có chút cảm giác lo được lo mất. Vất vả lắm mới có được cơ duyên này. Nếu thân thể hắn có vấn đề thì tất cả chỉ là con số không.
Hắn lo như vậy cũng không phải quá bi quan, mà là vì tỷ lệ số người không thể nhập môn thực sự quá lớn. Cho nên không có gì bất ngờ khi một người vô duyên với tu luyện.
Cảm giác lo lắng mới chỉ hiện ra đã bị hắn mạnh mẽ đè nén xuống “Không phải còn khả năng thứ 2 hay sao? Nếu vậy thì chỉ cần tìm cách gia tăng nồng độ năng lượng thiên địa là được”
Trần Minh Quân bắt đầu đem những ký ức liên quan đến năng lượng thiên địa để nghiên cứu. Theo đó, hoàn cảnh dễ tích tụ năng lượng thiên địa nhất là hoàn cảnh có nhiều thực vật sinh sống. Độ trong lành của không khí cũng có phần ảnh hưởng.
Nơi không khí có quá nhiều bụi bẩn sẽ làm giảm năng lượng thiên địa rất nhiều. Nguyên nhân cũng rất dễ giải thích, bụi cũng sẽ hấp thu năng lượng thiên địa. Chẳng những bụi, các loại khí thải ô nhiễm mang tính nhiệt như CO, CO2 cũng sẽ bài xích năng lượng thiên địa.
Nghĩ tới những chuyện đó, Trần Minh Quân liền thông suốt vấn đề ”Mình ở chỗ này tu luyện, xung quanh là khu dân cư, môi trường chắc chắn sẽ có rất nhiều bụi nhỏ li ti. Ngoài ra còn có khí thải xe cộ trên đường, toàn là khí có tính nhiệt. Chắc chắn năng lượng thiên địa xung quanh vô cùng nhỏ yếu. Từ đó, lúc luyện hóa sẽ có cảm giác thiếu hụt.”
Đã biết nguyên nhân, giờ chỉ còn tìm cách khắc phục. Trần Minh Quân đứng lên, bước chân về phía ban công căn phòng, đưa mắt nhìn về hướng Thiên Cấm Sơn.
“Lên độ cao nhất định sẽ hạn chế bụi trong không khí. Đồng thời cũng hạn chế lượng khí có tính nhiệt. Càng quan trọng hơn là trên kia là môi trường rừng cây. Phải tìm cách lên núi tu luyện, nếu có thể trường kỳ ở trên đó thì càng tốt. Nếu không, mỗi sáng mình di chuyển lên đó tu luyện cũng không thành vấn đề”
Nghĩ tới đây, Trần Minh Quân nhớ lại một chuyện. Dường như nhà hắn có một khu vườn dùng để trồng thuốc trên núi Cấm. Nhưng hình như đã giao lại cho người khác chăm sóc. Trước đây hắn không quá quan tâm tới công việc kinh doanh của gia đình cho nên không rõ ràng lắm.
Trần Minh Quân quyết định đi tìm hỏi cha mẹ. Thế là hắn cất bước đi xuống nhà dưới. Phát hiện cha và mẹ đều đã đi làm. Cha hắn là bác sĩ tây y, công tác ở bệnh viện huyện. Mẹ của hắn làm thầy thuốc đông y, tự kinh doanh tại nhà thuốc cách nhà không bao xa.
Không cần suy nghĩ, hắn quyết định đến phòng khám đông y của mẹ hắn. Từ nhà đến phòng khám không quá xa, sau khi đã khóa cửa nhà thì hắn cứ vậy đi bộ thẳng hướng ra bên ngoài.
“Phải thằng Minh Quân không? Cả tuần rồi không thấy cháu ra khỏi nhà. Sức khỏe đã ổn định chưa cháu”
Vừa đi khỏi nhà không bao xa thì hắn gặp một cụ bà hỏi thăm. Đó là một người hàng xóm gần nhà hắn. Cũng thuộc tầng lớp cụ ông cụ bà sống lâu năm trong xóm. Nghe hỏi thăm thì Trần Minh Quân rất lễ phép đáp.
“Dạ, cháu đã rất khỏe, cháu cảm ơn Bà Tư đã hỏi thăm”
Bà cụ lại tiếp tục cười hòa ái nói tiếp “Ừ, khỏe là tốt rồi. Cháu đang đi dạo chơi hay gì đó, ghé vào ngồi uống với bà một ly trà đường rồi đi”
Trần Minh Quân đang muốn từ chối khéo thì nghĩ lại. Hắn cũng không nói thêm gì, chỉ “dạ” một tiếng rồi đến ngồi bên cạnh bà cụ. Cũng không cần bà cụ đi làm nước cho hắn, hắn chủ động tự đi làm, cứ như chủ nhà vậy.
Số là bà cụ này không có cháu. Chỉ có một người con trai, khi lấy vợ thì phát hiện bị vô sinh. Sau này cũng có nhận trẻ mồ côi về nuôi. Nhưng không quá một năm thì đứa con nuôi cũng c·hết yểu. Gia đình nghĩ rằng ông trời không muốn nhà mình có thêm con cháu, nên họ không nhận con nuôi nữa.
Khi đó Trần Minh Quân lại thường xuyên chạy sang chơi. Bà cụ khá là yêu thích hắn, đối xử với hắn như cháu mình. Mấy năm trở lại đây, sức khỏe của bà cụ khá yếu, mắt đã mờ, nên cũng ít sang tìm thăm hắn. Mà cũng vì từ lúc học cấp 3 thì hắn cũng rất ít có mặt ở nhà.
“Bà tư, chú Khá đi đâu rồi? Sao cháu không nhìn thấy chú ở trong nhà?”
Bà cụ nghe Trần Minh Quân hỏi thì vẻ mặt hiện rõ nét buồn rầu. Chỉ nghe bà thở dài rồi nói “Nó đi Bình Dương làm hơn năm rồi. Cháu cũng biết, bây giờ làm ruộng không đủ sống. Nó lại không có học thức gì, chỉ có thể đi làm công nhân kiếm sống. Chứ bám quê làm ruộng mãi có khi không còn nhà mà ở. Chỉ có thím Thy là ở lại chăm sóc cho bà. Thương cho vợ chồng nó, đã không có con cái lại phải sống xa nhau.”
Trần Minh Quân nghe như vậy cũng không biết nói gì. Mỗi nhà mỗi cảnh, hắn cũng không phải đại tỷ phú mà có thể can thiệp. Đang muốn mở miệng nói mấy lời an ủi bà cụ thì có một chiếc xe gắn máy chạy thẳng vào sân nhà.
“Minh Quân đó hả cháu, lâu lắm rồi không qua nhà thím chơi đó nghe. Thời gian trước thím có nghe nói chuyện của cháu, lúc đó thím phải cùng mẹ ở bệnh viện nên còn chưa có qua thăm cháu. Giờ sức khỏe của cháu đã ổn hết chưa?”
Người này chính là thím Thy trong lời bà cụ, là con dâu của bà. Hình như là vừa mới đi mua thức ăn về. Trần Minh Quân cũng lễ phép đáp lại “Dạ, cháu đã bình thường rồi. Cảm ơn thím rất nhiều. Cháu đang định ra phòng khám của mẹ, thấy Bà Tư ngồi ở đây một mình nên ghé vào nói chuyện với bà một chút”
Lúc này, thím Thy cũng đã xuống xe, đi thẳng tới chỗ bà cụ, vừa đi vừa nói “Cảm ơn cháu có lòng rồi. Mấy ngày nay sức khỏe của mẹ không tốt lắm, thường xuyên mất ngủ. Hôm nay, sau khi đi chợ, thím cũng tranh thủ ghé chùa Bửu Sơn thỉnh một lá bùa bình an cho mẹ”
Khi đi tới chỗ bà cụ, thím Thy nói với bà cụ “Mẹ, đây là bùa bình an do thầy Phổ Minh đích thân vẽ và khai quang. Mang theo bên người có tác dụng tĩnh tâm an thần. Mẹ để trong túi áo của mẹ đi”
Trần Minh Quân cũng không để ý quá nhiều. Nhưng khi hắn nhìn qua đường nét trên lá bùa thì không khỏi sững sờ một chút. Đây chẳng phải là thiên văn hay sao? Dường như còn là một loại thiên văn có tác dụng hội tụ năng lượng thiên địa.
Nghĩ tới điểm này, Trần Minh Quân không khỏi vỗ lên đầu mình một cái rồi nói “Mình thật là ngu ngốc, sao lại quên chuyện này!”
Cũng khó trách hắn, dù hắn có được toàn bộ ký ức của một tu sĩ. Nhưng dù sao cũng là vay mượn, không phải ký ức của bản thân nên rất dễ bị bỏ qua.
Cái gọi là thiên văn ý nói đến những đường nét hoa văn đặc biệt, ẩn chứa những uy năng đặc thù của trời đất. Giới tu luyện dùng thiên văn tạo ra trận pháp, cũng dùng để vẽ bùa chú và khắc lên trang bị, …rất nhiều công dụng.
Tùy vào công dụng mà lại có cách gọi đặc thù khác nhau. Thiên văn dùng để tạo trận pháp gọi là trận văn. Nếu dùng để vẽ bùa chú thì gọi là phù văn. Còn khắc lên trang bị thì có tên là khí văn, …
Trần Minh Quân vừa nhìn thấy trên lá bùa mà thím Thy mang ra là một loại trận văn. Dĩ nhiên là nó vô cùng đơn giản. Trận văn chân chính là kết hợp của vô số thiên văn, phức tạp hơn cả ngàn lần. Nhưng chỉ cần như vậy đã làm cho Trần Minh Quân cảm thấy chấn động rồi. Nói như vậy, chẳng phải vị thầy Phổ Minh kia có hiểu biết về thiên văn hay sao?
Hắn không kìm được tò mò mà lên tiếng hỏi “Thím Thy, Bà Tư, cháu có thể mượn lá bùa để quan sát một lúc được không?”
Thím Thy nghe hỏi thì cũng hơi bất ngờ, nhưng rồi cũng không cảm thấy gì lạ. Mấy cô cậu tuổi trẻ thường hay rất tò mò, xem một chút cũng không sao. Nghĩ vậy cô liền nói “Cũng không có vấn đề gì, đây, cháu xem đi, xem xong thì đưa cho mẹ giúp thím.”
Nói xong thì lại quay qua cụ bà nói thêm “Mẹ, con đi làm cơm. Mẹ ở đây với Minh Quân nhé”