Thuận Thiên

Chương 6: Thiên văn



Chương 6: Thiên văn

Trần Minh Quân không còn để ý những gì thím Thy và bà cụ nói nữa. Hắn đang chăm chú quan sát lá bùa. Quan sát rất kỹ lưỡng và thận trọng. Ánh mắt quét tới quét lui trên lá bùa rồi lẩm bẩm “Kích thước, tỷ lệ, đường nét, rất phù hợp. Chỉ là có phần thiếu sót, chưa hoàn toàn đầy đủ. Còn có chỗ dư thừa nữa này….”

Thấy hắn như một ông cụ non, cứ tự nói không ngừng, làm cho bà cụ vô cùng nghi hoặc. Nhưng bà cụ cũng không có suy nghĩ quá nhiều. Chỉ cho là Trần Minh Quân có sở thích đặc thù với những thứ này mà thôi.

Qua hơn 10 phút Trần Minh Quân mới thu hồi ánh mắt khỏi lá bùa. Trong lòng cũng vô cùng cảm khái. Hắn có thể khẳng định, lá bùa này thực sự có tác dụng. Bởi vì nó sẽ hấp dẫn năng lượng thiên địa đến vào ban đêm và chống lại quá trình Mặt Trời thổi tan năng lượng thiên địa vào ban ngày.

Tuy nhiên, tác dụng rất là nhỏ. Nhưng dù tác dụng nhỏ thì với người bình thường mà nói cũng đã thần kỳ rồi. Chỉ cần thường xuyên mang theo bên cạnh. Ban đêm sẽ được năng lượng thiên địa tẩm bổ. Sức khỏe không tốt hơn mới là chuyện lạ.

Đáng tiếc, chỉ cần chỉnh sửa một chút thôi, tác dụng của lá bùa sẽ rõ ràng hơn rất là nhiều. Nhưng hắn cũng không làm càn, nói đùa gì chứ, ở trước mặt bà cụ, tự tiện thay đổi lá bùa khác nào thiếu tôn trọng với thầy Phổ Minh. Mà suy ra chính là thiếu tôn kính với Phật. Hắn cũng biết nặng nhẹ đó chứ. Huống gì, đối với Thần Phật, hắn vẫn rất là tôn kính.

Trong lòng Trần Minh Quân âm thầm quyết định, ngoại trừ việc lên núi tu luyện, còn phải bố trí được một cái trận pháp hội tụ năng lượng cơ bản. Đồng thời phải chế tạo cho người thân mỗi người một thẻ tụ năng tùy thân. Còn về làm sao thuyết phục họ mang theo bên người, quá dễ dàng rồi, hắn chỉ cần nói là do hắn đi thỉnh về là được. Dù sao cả nhà của hắn vẫn là theo đạo Phật.

Bị bà cụ nhất quyết giữ lại ăn cơm, Trần Minh Quân cũng vô cùng bất đắc dĩ. Cuối cùng, hắn phải hứa là sẽ quay lại ăn cơm cùng bà cụ thì mới có thể rời đi. Mục tiêu tất nhiên là phòng khám đông y của mẹ hắn.

Không mất bao nhiêu thời gian hắn đã có thể nhìn thấy bảng hiệu phòng khám. Bước vào bên trong, cảnh tượng vừa quen thuộc vừa xa lạ đập vào mắt. Quen thuộc vì hắn cũng đã đến đây vài lần. Còn về phần xa lạ, bởi vì trước đây hắn rất ít khi quan tâm chuyện kinh doanh của gia đình.

Đứng chỗ quầy tiếp khách chỉ có một người phụ nữ tương đối cao tuổi. Bà ta đang loay hoay chỉnh lý mấy gói thuốc đông y, dường như là chuẩn bị sẵn cho khách đặt trước. Trần Minh Quân lên tiếng chào hỏi “Bác Đào, mẹ cháu đã đi đâu vậy bác, sao cháu không thấy mẹ?”



Người nọ nghe có tiếng người nói chuyện thì quay mặt lại. Nhìn thấy người đến là Trần Minh Quân thì mỉm cười đáp “Bà chủ đã đi từ sáng sớm rồi cháu. Sáng nay bà chủ đến đây, sau khi bàn giao cho bác thì đã đón xe đi rồi.”

Trả lời xong, bà lại hỏi ngược “Bác có nghe nói, gần đây cháu rất thích đông y. Ngày nào bà chủ cũng kể cho bác nghe, nói thiệt là bác chưa thấy bà chủ vui như vậy bao giờ. Hôm nay cháu qua đây có phải cũng là để tìm hiểu thảo dược ở phòng khám hay không?”

Trần Minh Quân nghe như vậy, trong lòng cũng thấy vui mừng. Chỉ cần cha mẹ thấy vui thì hắn sẽ vui. Mặc dù không phải hắn tự nhiên có hứng thú với đông y. Nhưng về mặc nào đó mà nói thì cũng không khác nhau nhiều. Bởi vì hắn chắc chắn sẽ còn tìm hiểu sâu rộng về đông y.

“Dạ cháu tìm mẹ vì có chút chuyện muốn hỏi. Bác có nghe mẹ cháu nói khi nào sẽ về không bác? À mà thôi để cháu gọi điện hỏi mẹ luôn cho tiện”

Nói rồi hắn lấy di động ra bấm số gọi cho mẹ. Không bao lâu sau, Trần Minh Quân hơi nhíu chân mày. Hắn đã gọi 5 lần liên tiếp, có tiếng chuông nhưng mẹ hắn không nghe máy. Bình thường mẹ rất ít để xảy ra cuộc gọi nhỡ.

Bác Đào thấy Trần Minh Quân gọi không được thì lên tiếng nói “Cách đây nửa tiếng bác cũng có gọi cho bà chủ, nhưng cũng không có gặp được bà chủ. Haizz … cũng không biết bà chủ làm gì mà không nghe máy.”

Vừa nghe như vậy, trong lòng Trần Minh Quân tự nhiên lại sinh ra cảm giác bất an vô cớ. Cổ cảm giác xấu vừa dâng lên thì đã được hắn cố gắng xua tan ngay.

“Có thể mẹ đang bận làm chuyện gì rất quan trọng thôi”. Hắn âm thầm an ủi bản thân như vậy. Sau đó, ánh mắt hướng về bác Đào mà hỏi “Bác Đào, bác có biết thông tin về vườn thuốc trên núi Cấm không?”

Mục đích của hắn đến phòng khám là vì vườn thuốc kia. Có lẽ bác Đào cũng sẽ có được thông tin. Nếu không thì chờ buổi tối lại hỏi cha hoặc mẹ cũng được.



Nhưng làm cho hắn mừng rỡ là bác Đào lại biết thông tin. Nghe Trần Minh Quân hỏi thì bà trả lời ngay “Ý cháu là vườn thuốc ở sườn tây trên núi Cấm phải không? Bác cũng đang khổ sở vì nó đây này. Người được thuê chăm sóc vườn thuốc đã xin nghỉ, nhưng còn chưa tìm được ai thay thế. Nếu để quá lâu không ai chăm sóc, chỉ sợ vườn thuốc sẽ xảy ra vấn đề”

Nói tới đây thì bà nghĩ tới chuyện gì rồi vội vàng nói tiếp “Không lẽ ở nhà có người đến xin nhận công việc này, cho nên cháu mới ra đây tìm bà chủ?”

Nghe bác Đào nói thì Trần Minh Quân kinh hỉ. Nếu vậy thì hắn sẽ đứng ra chịu trách nhiệm chăm sóc vườn thuốc. Vừa lúc tận dụng môi trường chỗ đó để tu luyện, một công đôi việc. Quyết định trong lòng, hắn lại nói với bác Đào

“Dạ đúng như vậy, cho nên từ bây giờ, nếu có người đến hỏi công việc này thì bác không cần nhận nữa nhé. Cụ thể thì để tối này cháu sẽ nói chuyện với mẹ cháu.”

Bác Đào cũng thở phào nhẹ nhõm “Như vậy tốt quá rồi. Bác cũng không phải đau đầu tìm người nữa.”

“Như vậy đi, cháu cũng có việc ở nhà. Không làm phiền bác nữa, cháu xin phép về trước”

Nói xong hắn cũng không dây dưa nhiều, trực tiếp xoay người rời khỏi cửa hàng. Nhưng hắn không về nhà mà quay lại chỗ bà cụ Tư. Cũng hết cách, hắn đã hứa với bà cụ rồi. Ăn một bữa cơm với bà cụ cũng chẳng có vấn đề gì, khi còn nhỏ hắn cũng thường xuyên qua ăn chực nhà bà tư.

Trong lòng hắn âm thầm tính toán, mấy ngày sau cũng sẽ gửi cho bà cụ một cái thẻ tụ nguyên. Về phần lá bùa kia, hắn không lo lắng gì. Những vật tụ nguyên cũng không có bài xích nhau, ngược lại còn sinh ra hiệu quả cộng dồn.

Sau khi ăn chực khá tự nhiên như ăn ở nhà. Trần Minh Quân về đến phòng thì gọi điện cho chị Hồng Thắm. Mục đích là muốn nhờ đứa cháu trai dẫn hắn lên chỗ vườn thuốc. Chị của hắn ở nhà trông con, cho nên bình thường cũng nhận các công việc liên quan tới xử lý thuốc đông y.



Hôm nay vừa vặn cuối tuần, mấy đứa nhỏ được nghỉ học, có thể nhờ một đứa dẫn đi. Trước đây hắn chỉ thích công nghệ thông tin, máy vi tính mới là chân lý của hắn. Cho nên, hắn còn chưa đặt chân đến vườn thuốc của gia đình bao giờ.

Không tới 20 phút sau thì một thằng nhóc chạy xe đạp tới cửa. Cậu bé này tên là Nguyễn Thông Minh, con trai lớn của chị hắn, là một học sinh lớp 7. Vừa tới nơi thì cái miệng đã hô quang quát lên “Cậu út ơi, cậu út ới ơi, cháu yêu của cậu tới rồi đây”

Từ bên trong nhà đi ra, Trần Minh Quân nghe tiếng kêu thì chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Nguyễn Thông Minh quả thật rất là thông minh. Chính vì thông minh cho nên cũng rất là lắm trò. Lại biết nịnh ông bà bên nội bên ngoại, bình thường rất là được cưng chiều.

Thế nhưng, bao nhiêu đó cũng không có vấn đề gì. Vấn đề lớn nhất là thằng nhóc này nói siêu nhiều. Mà cũng không đúng, phải nói là hỏi siêu nhiều. Mỗi lần gặp Trần Minh Quân là sẽ xem Trần Minh Quân như Google, hỏi đủ thứ chuyện mà cậu ta luôn thắc mắc.

Chị Hồng Thắm cũng không cho cậu bé tiếp xúc máy tính quá sớm. Cho nên chỉ có thể khổ cực cho cậu út Trần Minh Quân mà thôi.

Nguyễn Thông Minh vừa nhìn thấy bóng dáng Trần Minh Quân thì chạy vội tới. Sau đó làm dáng vẻ nghiêm túc mà nói “Cậu út yêu dấu, còn nhớ lần trước cậu đã hứa gì không?”

Trần Minh Quân đầu đầy nghi ngờ hỏi “Hả, hứa cái gì?”

Nguyễn Thông Minh làm bộ dáng đau lòng, tay đặt lên vị trí trái tim mà thương tâm nói “Con biết mà, con biết hết mà, cậu út không có thương con, không có nhớ lời hứa với con. Nỗi đau này làm sao con có thể vượt qua được đây”

Trần Minh Quân bước tới bún ngón tay lên trán thằng nhóc rồi bảo “Thôi được rồi, đừng có giở trò với cậu. Nhanh nói là chuyện gì rồi còn dẫn cậu lên vườn thuốc trên núi”

Nguyễn Thông Minh đổi sang bộ mặt cười tươi như hoa, hai tay xoa xoa vào nhau rồi nói “Không phải cậu nói lần sau gặp lại, cậu sẽ nói với mẹ để cho con được dùng máy tính hay sao? Còn là bộ máy tính cậu để bên nhà bà ngoại nữa. Cậu an tâm, cứ tin tưởng ở con, con chỉ sử dụng máy tính cho mục đích học tập. Còn cái gì chơi game, chỉ có bọn hư đốn mới cấm đầu vào chơi thôi”

Nghe như vậy, Trần Minh Quân bị nhột, hắn ho vài tiếng khụ khụ rồi nói “Cái gì mà mấy đứa hư đốn mới chơi game. Chủ yếu là phải biết đúng giờ đúng giấc, không được l·ạm d·ụng. Được rồi, tối nay cậu sẽ nói với chị. Giờ thì ngoan ngoãn dẫn cậu tới chỗ vườn thuốc đi nào.”