Thế là một lớn một nhỏ cùng nhau đi bộ lên núi Cấm. Dẫn đầu là một thằng nhóc nhanh nhẹn hoạt bát, cái miệng líu lo không ngừng. Đi theo sau là một anh thanh niên trẻ, trên mặt đầy vẻ bất lực.
Đoạn đường này phải đi hơn một tiếng đồng hồ. Vậy mà thể lực của thằng nhóc giống như vô cùng vô tận, không thấy có dấu hiệu mệt mỏi gì cả. Chẳng những như vậy, cái miệng cũng đồng dạng không khép lại được.
Liên tục hỏi Trần Minh Quân chuyện này chuyện kia. Hỏi đến đầu của Trần Minh Quân như muốn to ra. Cái gì mà “Cậu út ơi, có phải núi Cấm là do một tảng đá siêu to bị đẩy lên từ lòng đất không?”. Hoặc là “Cậu út ơi, cậu nhìn xem đám rừng cây bên đó, mấy cái cây đó không bao giờ có trái, vậy làm sao cây con ra đời vậy cậu”...
Trần Minh Quân không thể ngó lơ đứa cháu của mình. Chính vì vậy mà suốt đoạn đường này hắn đồng dạng cũng đáp lời tới khô cổ họng.
Một tiếng đồng hồ sau, hai chú cháu cũng đã đến được chỗ vườn thuốc. Trần Minh Quân quyết định nghỉ ngơi 10 phút là trở xuống núi ngay. Hắn chịu hết nỗi đứa cháu siêu nhiệt tình và tò mò này rồi. Hắn đã biết đường đi, vậy là đã đạt mục đích.
Lại một tiếng nữa trôi qua, bên dưới chân núi, Trần Minh Quân tươi cười tiễn thằng cháu về. Dĩ nhiên là sau khi đã hứa sẽ qua nhà bên kia thuyết phục chị cho phép thằng nhóc sử dụng máy vi tính. Thấy bóng dáng cu cậu đã đi xa, hắn thở phòm nhẹ nhõm.
“Haiz …thật là quá tiêu hao tinh thần mà. Đọc sách một ngày chưa chắc mệt mỏi bằng 30 phút nghe thằng cháu mình hỏi đủ thứ chuyện”
Cảm nhận thân thể uể oải và toàn thân mồ hôi nhớp nháp. Trần Minh Quân càng thêm khâm phục thằng cháu mình. Vận động cùng nhau, nhưng nhìn thằng nhóc không chút mệt mỏi. Mà nghĩ lại thì cũng đúng, trước đây và cả bây giờ, nhóc kia mỗi ngày đều lên xuống núi, đã sớm quen với việc đó. Không giống như hắn, bao lâu nay chỉ mê game và máy tính.
Xua tan suy nghĩ lung tung trong đầu. Hắn đi thẳng vào nhà, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì trực tiếp nằm trên sofa nghỉ ngơi. Cứ thế đi vào giấc ngủ từ lúc nào cũng không biết.
…
Chẳng biết qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại reo lên inh ỏi. Trần Minh Quân tỉnh lại, quơ tay tìm chiếc điện thoại, nhìn dãy số và tên người gọi quen thuộc, Trần Minh Quân bấm nút nghe.
“Dạ con nghe nè ba”
“Alo Minh Quân, mẹ của con bị t·ai n·ạn giao thông rồi. Bên cảnh sát vừa mới gọi điện báo cho ba. Ba phải chạy xe đi Long Xuyên luôn bây giờ. Con hãy gọi báo cho anh Tuấn và chị Thắm của con. Khi nào ba tới nơi ba sẽ gọi cho con biết chỗ mẹ con đang được c·ấp c·ứu.”
Nói tới đây thì ông tắt máy, bởi vì bản thân ông cũng đang rất vội. Trần Minh Quân thì ngơ ngác một vài giây, một là vì hắn còn chưa tỉnh ngủ, hai là vì tin tức này quá chấn động tâm thần. Thế nhưng cũng không quá lâu, hắn bật người đứng dậy. Vội vội vàng vàng bấm tìm số điện của anh và chị. Sau khi đã báo tin thì đứng ngoài cửa chờ đợi, trong lòng nóng như lửa đốt.
“Quả nhiên là có chuyện, quả nhiên là có chuyện, cảm giác của mình sáng nay không hề sai. Mẹ à, xin mẹ đừng có chuyện gì” Hắn cứ đi qua đi lại trước cổng nhà rồi tự nói chuyện một mình như thế.
Không bao lâu sau, một chiếc xe máy dừng lại trước mặt Trần Minh Quân. Trần Hồng Thắm vừa đến thì hỏi ngay “Minh Quân, mẹ sao rồi em, chị gọi cho ba mãi mà không ai bắt máy”
Nhìn thấy khóe mắt của chị mình vẫn còn ươn ướt, chắc là đang cố nén cảm xúc. Trần Minh Quân vội đáp “Em cũng chỉ nghe ba nói là mẹ bị t·ai n·ạn, đang c·ấp c·ứu ở Long Xuyên. Chắc ba cũng đang vội vàng đi Long Xuyên cho nên không thể nghe điện thoại. Chị em mình cứ tranh thủ đi Long Xuyên. Một lát nữa ba tới nơi chắc sẽ gọi lại thôi”
Trần Hồng Thắm cũng chỉ có thể gật đầu, Trần Minh Quân ngồi lên xe. Hai chị em cứ thế chạy nhanh về hướng Long Xuyên. Còn về phần Trần Minh Tuấn, do nhà ở xa và không cùng hướng, anh ta cùng vợ đã xuất phát từ trước.
…
Bệnh viện đa khoa Long Xuyên, tỉnh An Giang
Trần Minh Quân và Trần Hồng Thắm đang từ bãi gửi xe chạy vội vàng đến khu vực c·ấp c·ứu. Khi nhìn thấy Trần Thăng đang ngồi gục đầu ở phía trước phòng c·ấp c·ứu, Trần Minh Quân liền hỏi “Ba ơi, tình hình của mẹ sao rồi?”
Trần Thăng ngẩng đầu lên, nhìn thấy con gái lớn và con trai út của mình thì không kìm nén được cảm xúc. Giọng ông rung rung “Ba còn chưa gặp được mẹ của các con. Chỉ được bên cảnh sát thông báo một chút thông tin cơ bản thôi”
Trần Hồng Thắm hơi tức giận hỏi “Ba, bình thường mẹ chạy xe vô cùng cẩn thận. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Con tin chắc là nguyên nhân không phải xuất phát từ mẹ”
Trần Thăng vỗ tay xuống đầu gối của mình vài ba cái, như là để kiềm chế xúc động. Sau một lúc thì ông trả lời “Con nói không sai, mẹ của các con bị người ta tông từ phía sau. Đối phương chẳng những không cứu giúp mà còn bỏ trốn. Bên cảnh sát đang điều tra cụ thể. Nghe nói là có camera nhà dân gần đó quay được cảnh t·ai n·ạn, nhưng cụ thể thì chính ba cũng chưa được tiếp xúc chi tiết”
Trần Minh Quân đứng ở một bên không nói gì, hắn đang rất khẩn trương. Thời gian c·ấp c·ứu càng lâu chứng tỏ tình trạng của mẹ hắn càng tồi tệ. Hắn vừa mới khám phá ra nhân sinh mới của cuộc đời, hắn không muốn đón nhận một tin xấu lúc này được. Hắn sợ hắn chịu không nỗi!
Đúng lúc này, đèn báo c·ấp c·ứu đột nhiên tắt, cửa phòng từ từ mở rộng. Một người bác sĩ bước ra rồi hô lên “Cho hỏi, ai là người nhà của bà Nguyễn Minh Yến”
Trần Thăng, Trần Minh Quân và Trần Hồng Thắm nghe gọi thì nhìn qua. Trần Thăng vội đứng lên hỏi “Thưa bác sĩ, tôi là chồng của bà ấy, xin hỏi, tình hình của vợ của tôi như thế nào rồi?”
Người bác sĩ nọ nhìn Trần Thăng cũng đang mặc đồng phục bác sĩ thì cũng hơi nghi hoặc. Nhưng sau đó thì thở dài. Động thái này của anh ta không khỏi làm cho trái tim của ba người Trần Thăng, Trần Minh Quân và Trần Hồng Thắm như bị ngừng đập. Họ sợ sẽ nghe câu quen thuộc “Chúng tôi đã cố gắng hết sức”.
Thế nhưng, vị bác sĩ kia lại nói: “Hiện tại bệnh nhân đã không còn nguy hiểm để tính mạng, nhưng một đốt sống lưng đã gặp phải tổn thương nghiêm trọng. Có khả năng bệnh nhân sẽ bị liệt hai chân. Gia đình nên chuẩn bị tinh thần để nói chuyện với bệnh nhân.”
Nghe tin đã không có nguy hiểm đến tính mạng thì đám người mới có thể thở ra. Tuy nhiên, tâm trạng lại trùng xuống nặng nề. Trong phút chốc, không ai nói gì cả.
Chỉ có Trần Minh Quân là cảm thấy dễ chịu nhất. Chỉ cần tính mạng còn giữ được thì sẽ có cách giải quyết mọi vấn đề. Nên nhớ, hắn đã tiếp xúc văn minh tu luyện. Lấy thủ đoạn của tu luyện giả, muốn chữa trị cho một người bị tổn thương hệ thống thần kinh thì không có gì quá khó khăn.
Chỉ có điều, hiện tại hắn còn không có nhập môn. Bản thân hắn còn chưa đánh giá được mình có trở thành người tu luyện được không. Nếu như vô duyên với tu luyện, thì mẹ của hắn cũng chỉ có thể sống cuộc đời còn lại trên xe lăn.
Trần Minh Quân vô thức siết chặt lấy bàn tay mình. Ánh mắt vô thần nhưng tràn ngập sự quyết tâm. Hắn cần phải bước vào tu luyện, không chỉ vì cá nhân hắn mà còn vì mẹ hắn. Nói không chừng sau này còn có thể vì thế mà giúp được rất nhiều người thân tránh khỏi những chuyện đáng tiếc.
Đúng lúc này, từ bên trong phòng c·ấp c·ứu, một cái giường bệnh đang được đẩy ra. Nhìn thấy bóng dáng người nằm trên giường bệnh, ba người nhà Trần Minh Quân muốn tiến đến nhưng đã bị bác sĩ ngăn lại.
“Gia đình chớ vội vàng, hiện tại bệnh nhân cần phải được chuyển qua phòng hồi sức, chúng tôi cần theo dõi và kiểm tra sau phẩu thuật. Gia đình hãy đi làm thủ tục nhập viện cho bệnh nhân. Qua thời gian theo dõi thì bệnh nhân sẽ được chuyển đến phòng bệnh”
Trần Thăng cũng là bác sĩ nên ông cũng biết những quy định này. Chỉ là nhất thời nôn nóng quá mà thôi. Cũng khó trách ông được, ai cũng vậy mà thôi.
Lúc này thì Trần Minh Tuấn và vợ cũng vừa tới nơi. Sau khi thảo luận xong, mấy anh em quyết định để chị Hồng Thắm ở lại chăm mẹ. Trần Minh Quân sẽ chở ba trở về. Vợ của Trần Minh Tuấn là Nguyễn Thị Lan sẽ thay phiên với chị Hồng Thắm. Bản thân Trần Minh Tuấn sẽ chịu trách nhiệm người c·hạy v·iệc bên ngoài. Để có thể cung cấp nhu yếu phẩm cho người nuôi bệnh.
Qua vụ việc này, Trần Minh Quân lại càng cảm thấy áp lực hơn. Nếu như là trước kia, hắn biết bản thân không thể tu luyện có lẽ sẽ rất thất vọng trong một thời gian rồi cũng qua. Nhưng bây giờ thì khác, chuyện bản thân có thể tu luyện hay không còn quyết định mẹ của hắn có thể khôi phục hay không.
Trên đường trở về, hắn không nói một câu. Ánh mắt vô cùng bình tĩnh, tràn ngập quyết tâm phải làm cho bằng được. Trần Thăng cũng bần thần cả người, nghĩ tới cảnh người vợ yêu thương của mình sau này phải ngồi xe lăng, bàn tay của ông không tự chủ được mà bóp chặt vào đùi, nội tâm vô cùng thống khổ.